← Quay lại trang sách

SỰ TRẢ THÙ KHỦNG KHIẾP Tác Giả: H. Hinxen

Êmili Prốctor là quản lý ở toà nhà này đã nhiều năm nên hầu như bà biết tất cả các dân cư của nó. Bà đã nói ngay rằng cuộc hôn nhân của cặp vợ chồng Tốtđa và Enn Gheinxôp rồi sẽ gặp trục trặc.

Nhìn bên ngoài, đây là cặp vợ chồng bình thường hạnh phúc nhất. Nhưng tự cho mình là nhà tâm lý giỏi, bà Emili đã tin chắc vào nhận định trên của mình. Theo bà, ông chồng quá nông nổi, còn bà vợ thì cả ghen.

Lời tiên đoán của bà Emili bắt đầu thành sự thật sau lúc một phụ nữ tóc vàng, đẹp, trạc 30 tuổi, tên là Patti Parr dọn đến ở trong toà nhà này. Bà chỉ cho chị ta căn hộ bỏ trống rồi về căn hộ của mình. Nửa giờ sau, bà lên tầng hai, nhìn thấy cửa ra vào nhà Tốtđa mở toang. Bà ngó vào nhà, nhìn thấy Patti và Tốtđa đang nói chuyện rôm rả như đôi bạn cũ. Bà hiểu ngay là tai hoạ sẽ ập tới.

Hai tháng đã trôi qua. Tai hoạ đã tới vào cái ngày u ám của tháng mười một, lúc Tốtđa ký bản hợp đồng xuất bản cuốn sách mới của anh rồi phấn khỏi trở về nhà. Buổi sáng hôm đó, bà Êmili đã “tình cờ” nghe được câu chuyện của vợ chồng Tốtđa: Đến buổi chiều, hai vợ chồng Tốtđa định ăn mừng việc ký hợp đồng ra sách ở cửa hàng ăn.

Trời vừa xẩm tối, thì Patti xuống gara, ngồi lên chiếc xe “Sêvrôn” và mãi không sao nổ được máy.

Patti nổi cáu, đá vào bánh xe rồi vặc to. Lúc đó, Tốtđa đang hút thuốc ngoài ban công, đã lịch sự hỏi xem có chuyện gì. Sau khi biết chuyện, anh bước xuống sân để giúp. Nhưng dù anh đã cố hết sức mà chiếc xe cứ ì ra.

Biết Patti sắp có cuộc hẹn quan trọng, Tốtđa đã đề nghị được chở chị đi. Anh lấy từ gara chiếc “Pho” của nhà rồi cả hai cùng cười vui vẻ, lên đường.

Như mọi ngày, Enn đi làm về vào lúc 7 giờ tối nên không gặp chồng. Bà Emili liền gọi điện, nhắc Enn về việc hôm nay, chị phải có mặt ở cửa hàng ăn. Bà đã mách cho Enn là chị đang có tình địch. Lúc Emili đến bên chiếc bàn đặt điện thoại, cầm ống nói định gọi, thì bất chợt, nghe tiếng nói:

- Bà Êmili phải không, tôi là Enn. Bà có nhìn thấy nhà tôi ở đâu không? Anh ấy không có nhà. Chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở cửa hàng ăn. Vì vậy, tôi cảm thấy lo.

- Chị yên tâm! - Bà quản lý nói - Bà Patti không nổ được máy. - Với dáng vẻ của người đàn ông lịch sự, anh chồng của chị đã xuống sân và chở giúp ả đi rồi.

- Cám ơn! - Enn ngắt lời.

Sáng hôm sau, Enn gọi điện tới cơ quan, cáo ốm, xin nghỉ. Cho tới lúc đó, Tốtđa vẫn chưa về. Enn chẳng hiểu sao và đã trằn trọc suốt đêm.

Vào lúc 10 giờ sáng, Patti đi tắc xi về nhà. Chị xuống xe, nhìn quanh, vẻ hối lỗi rồi vội về nhà. Enn tin rằng trước lúc vào nhà, chị phụ nữ tóc vàng đã nhìn trộm vào cửa sổ nhà mình.

Hai giờ sau, chiếc “Pho” của Tốtđa lao vào trong sân. Đúng 10 phút sau, thì cuộc chiến nổ ra. Đến lúc 1 giờ chiều, thì từ cửa ra vào ở ban công nhà Tốtđa, vẳng ra những tiếng nói to rồi lặng đi.

Êmili bật đèn ở hành lang lúc nhìn thấy Enn tay xách va li bước xuống thang. Theo sau chị là Tốtđa định giằng chiếc va li mà không được.

- Em điên à! - Tốtđa kêu lên, giơ hai tay, vẻ tuyệt vọng - Anh định đi theo em đến chỗ làm, nhưng anh đã gặp một người quen...

- Thế không phải cái điều tôi đã nghe à? - Enn vừa nói vừa hăm hở bước đi.

- Em đã nghe cái gì? - Em có thể nghe thấy cái gì? Tốtđa nắm chặt hai bàn tay, nhìn Emili. - Em nghe cái điều nói dối đó à!

- Tôi có người phụ nữ làm chứng. - Cô gái ngắt lời. - Ngày mai, luật sư của tôi sẽ nói chuyện với anh. Chúng ta sẽ gặp nhau ở toà án...

Suốt một tuần sau đó, Tốtđa buồn rười rượi. Êmili cố tránh gặp anh. Lúc gặp nhau, Tốtđa đã hằn học nhìn bà ta.

Hôm thứ hai, Êmili quyết định xén hoa hồng. Lúc cúi xuống các bông hoa, bà ta cảm thấy có ai đó đang bực tức nhìn mình. Emili quay lại, nhìn thấy Tốtđa đang đứng trên ban công và gườm gườm nhìn mình.

Đến bữa trưa, Tốtđa xuống sân, hỏi bà Abram là có thể mua cái cưa ở đâu. Nửa giờ sau, anh trở về với cái cưa dài, cái búa và sợi dây thừng.

Lần gần đây, Êmili nhìn thấy anh vào lúc xẩm tối. Lúc đầu, bà ta không muốn mở cửa, nhưng sau đó, bà ta đã đi về phía cửa ra vào, không thể tránh đi được. Mọi cư dân đều biết rằng nếu không ở trong sân, thì nhất định, bà ta đang ở nhà mình, dưới tầng một.

- Bà Êmili, tôi biết bà có tài quan sát - Tốtđa nói và nở nụ cười bí ẩn, từ người anh bay ra mùi rượu Uýtki. Vì thế, anh cố giữ và dè xẻn thời gian. Tối nay, sẽ có một phụ nữ đến tìm tôi. Nhưng rất tiếc, tôi có việc gấp, phải vắng nhà. Tôi muốn bà đừng lo sợ vô ích và đừng dò xét cô ấy. Tôi biết bà lo cho chúng tôi nhiều và tôi lo cho sức khoẻ của bà.

- Anh say à? - Êmili nổi cáu - Tại sao anh dám coi tôi là mụ gián điệp?

- Đúng thế. - Tốtđa gật đầu. - Bà cấm tôi uống à? Đúng là tôi có nhiều nhược điểm, trong đó, có cả thói quen đáng nguyền rủa là chở giúp người không nổ được máy ô tô... Lúc chị bạn tôi đến, xin bà cho cô ấy vào và đừng hỏi gì. Bà không cần phải chỉ đường, tự cô ấy biết căn hộ của tôi ở đâu. Cô ấy sẽ có chìa khoá. Cô ấy đến lấy chiếc va li của mình.

- Anh muốn nói cô ấy là vợ anh? - Bà quản lý ngạc nhiên, hỏi.

- Bà Emili thân mến, nhờ có bà mà đã một tuần nay, tôi bị mất vợ. - Tốtđa buồn rầu, lắc đầu, nói. - Tôi muốn thoả mãn tính tò mò của bà. - Đúng, đó sẽ là Enn. Nhưng dù sao, tôi cũng sẽ rất cám ơn nếu bà để yên cho cô ấy.

Hai giờ sau, có tiếng chân bước ở trong sân. Emili chạy tới gần cửa sổ, nhìn thấy vợ Tốtđa mặc chiếc áo mưa dài có chỏm, bước vào toà nhà. Chị lên tầng hai, mở cửa, bước vào trong phòng.

Mấy phút sau, Enn bước ra ban công, hốt hoảng kêu to.

- Anh nghĩ là em thông minh hơn. - Tốtđa nói khẽ, sau đó lén đi về nhà mình rồi núp vào trong bóng tối.

Êmili không nghe được câu trả lời của cô gái. Từ phía trên, vọng xuống tiếng kêu gào và những cú đánh trầm rồi cửa ra vào ở ban công đóng sập lại.

Êmili sợ hãi, nhớ ngay tới vẻ buồn bã của Tốtđa suốt cả tuần lễ sau lúc chia tay với vợ, cái cưa, sợi dây...

Căn hộ của Tốtđa ở trên đầu căn hộ của Êmili nên bà ta nghe rõ tất cả những gì đã xảy ra ở trên đó. Từ tầng hai, lại vẳng xuống những cú đánh trầm rồi lặng đi.

Dựa vào tiếng bước mạnh, Êmili biết là Tốtđa bước vào phòng tắm, mở nước thật mạnh. Anh ta mở nước để làm gì? Emili hoảng hốt, tự hỏi như vậy. - Có lẽ, anh ta muốn rửa sạch máu? Nhưng hoá ra là, anh ta đã giết vợ...

Emili lao tới bên máy điện thoại, gọi cho cảnh sát, nhưng bà ta đã lập tức dừng lại vì nghe tiếng sập mạnh cửa phía trên đầu mình. Tốtđa xuống thang, thoáng dừng lại ở cửa ra vào của nhà bà ta rồi bỏ đi.

Emili đặt ống nghe xuống, lao về phía cửa sổ. Tốtđa chậm chạp đi qua cái sân, đầu cúi xuống, đôi vai so lại. Ở nách anh, có vật gì dài cuộn trong tờ báo. “Giống như cái cưa”. - Êmili thoáng nghĩ thế. - Anh ta muốn vứt bỏ hung khí!

Trước lúc gọi cho cảnh sát, Êmili muốn kiểm tra tất cả. Đợi cho Tốtđa ra khỏi cổng, chỉ có ánh sáng trong phòng tắm. Êmili bước vào trong phòng tắm như bị nam châm hút. Chiếc hòm to buộc dây dựng cạnh cửa ra vào, ở sợi dây treo lơ lửng thẻ mua hàng cùng với địa chỉ mới của bà Tốtđa.

Êmili thận trọng đi về phía phòng tắm, cố tránh xa cái hòm. Bà ta vào phòng tắm và đoán ngay ra rằng Tốtđa đã mở to vòi nước máy để hơi nước làm chẳng ai nhìn thấy gì trong phòng.

Êmili chìa một bàn tay về phía vòi nước lúc này nghe thấy tiếng động ở phía sau lưng. Bà ta quay lại nhìn thấy cái tay nắm ở cửa ra vào bị đóng đang xoay xoay. Bà ta lao về phía cửa ra vào, cố hết sức giữ chặt nó mà không được. Emili cảm thấy sợ là Tốtđa đã trở về và có thể vào phòng tắm để giết bà như đã giết vợ. Tất nhiên là, anh đã hiểu là bà ta đã biết mọi chuyện.

Êmili vội chốt cửa ra vào rồi bắt đầu kêu cứu. Bà ta kêu to đến nỗi các cư dân sợ hãi đã theo nhau tụ tập ở cạnh cửa ra vào của căn hộ 5B. Rồi họ gọi cảnh sát tới.

Đội bảo vệ và Tốtđa đến cùng lúc. Sau lúc chủ nhà mở cửa ra vào, nhóm cảnh sát bước về phía phòng tắm, nơi có những tiếng nức nở to, và gõ cửa.

Tin chắc đó không phải là trò láu cá của Tốtđa nên cuối cùng Emili quyết định rút chốt cửa. Cửa ra vào mở ra và từ phòng tắm, bà quản lý đang khóc người đỏ như cua chìm trong làn hơi nước nóng bước ra.

- Bà Êmili. - Tốtđa nói khẽ, vẻ sửng sốt. - Bà làm gì trong phòng tắm của nhà tôi thế?

- Tên giết người! - Emili vừa kêu lên vừa chìa hai cánh tay về phía trước như để tự vệ trước sự tấn công của Tốtđa. - Tao biết hết. Mày đã giết vợ, cưa xác rồi giấu vào trong hòm.

Tốtđa chẳng nói gì. Một cảnh sát hãm vòi nước rồi chú ý quan sát khắp chung quanh. Trong phòng tắm, chẳng chỗ nào có vết máu. Một đồng nghiệp của anh ta nhìn thấy cái cưa trên bệ cửa sổ và nhìn Tốtđa với vẻ nghi ngờ.

Tốtđa nhìn vai, nói: - Tôi muốn cưa cái cành cây. - Đã hơn một năm nay, hễ cứ bước ra ban công, là lại bị nó đâm vào đầu. Tôi muốn cưa nó đã lâu, nhưng cứ quên mãi.

Viên cảnh sát bước ra ban công để kiểm tra lòi nói của chủ nhân. Đụng phải cành cây, anh cứ dùng bàn tay xoa mãi trán. Sau đó, các đội viên bảo vệ, theo đề nghị của Êmili, nhìn vào trong hòm, chẳng thấy thi thể của Enn đâu, mà chỉ thấy quần áo của chị. Lẫn trong đám quần áo là chiếc áo mưa mà bà quản lý đã nhìn thấy trước đó một giờ.

Êmili đứng ngây người nhìn chiếc hòm. Mãi lúc này, bà ta mới nghe thấy những tiếng cười nhạo mình.

- Thế ra là mày! - Bà ta đột ngột rít lên và chỉ tay về phía Tốtđa. - Hoá ra là mày, chứ không phải là cô ấy. Mày đã mặc áo mưa để lừa tao.

Mọi người rất sửng sốt nhìn Êmili rồi một viên cảnh sát nắm nhẹ một cánh tay của bà ta, nói:

- Mời bà đi. Tôi biết một bác sĩ giỏi sẵn sàng nói chuyện với bà. Sau lúc nói chuyện với bác sĩ, bà sẽ cảm thấy dễ chịu ngay.

Emili không phản đối lúc bị dẫn ra cửa ra vào. Ở hành lang, các cư dân đứng nhìn bà ta với vẻ sửng sốt. Lúc này, bà ta mới đoán ra là thằng cha Tốtđa đã bày trò để chẳng ai tin bà ta nữa. Hắn đã chọn cách trả thù khủng khiếp độc đáo nhất.

Ở cầu thang, người đàn ông lạ mặc chiếc áo mưa và cũng bối rối như bà quản lý, đã dừng mọi người lại.

- Tôi gọi điện nhưng không thấy ai trả lòi. - Người đàn ông lạ giải thích. - Ở đây, ai là bà Emili? Tôi có giấy gọi của toà án. Toà gọi bà ta đến để đưa các bằng chứng về vụ “Tốtđa giết vợ”. Xin mời ký vào đây.

Sau khi ký, Êmili bắt đầu nhìn Tốtđa. Bà ta đã thấy là trừ mình, chắc là, không có ai không nhận thấy, hoặc nếu có nhận thấy, thì đều hiểu. Trên đôi môi của Tốtđa đang hé nở nụ cười hả hê.