TÊN ANH LÀ GÌ Tác Giả: Sâclơ Uliphoócđơ
Lúc gần tối, trên đường về nhà, tôi ghé vào cửa hàng bách hoá tổng hợp “Gơvin” để xem bộ đồ câu. Đó là cửa hàng tốt nhất của thành phố: 3 tầng, bán đủ thứ.
Tôi đứng quay lưng về phía người đàn ông đang đứng cạnh quầy hàng, đúng hơn, đó là tên kẻ cắp. Chắc là, hắn biết có sự hiện diện của tôi. Nhưng hắn không ngờ là tôi đang theo dõi hắn trên tấm kính. Ở chỗ đó của tầng một, chỉ có tôi và hắn. Tôi thấy hắn nhẹ nhàng thó chiếc bật lửa, đút vào túi phải của chiếc áo khoác màu xanh. Đây là lần đầu tiên, tôi chứng kiến người lớn ăn cắp một cách cố ý. Chiếc bật lửa giá tới 75 đô, không kể thuế giá trị gia tăng. Đúng lúc đó, bên cạnh tôi bỗng xuất hiện người đàn ông bán hàng trẻ. Anh ta hỏi tôi cần gì. Tôi lắc đầu rồi gật đầu về phía thang máy, bảo:
- Hãy nhìn người đàn ông mặc áo khoác xanh kia! Tôi vừa nhìn thấy hắn lấy chiếc bật lửa để bàn rồi đút vào túi.
- Anh muốn nói “có kẻ đã ăn cắp”? - Người bán hàng hỏi khẽ.
- Không - Tôi lại lắc đầu, tôi không nói thế. Tôi nói là hắn đã đút chiếc bật lửa vào túi rồi đi về phía thang máy.
Trong lúc đó, người đàn ông mặc áo khoác xanh cùng với một chú bé đang bước vào thang máy.
Người đàn ông bán hàng khoảng 22, 23 tuổi, bật tiếng ho.
- Tôi sợ đó không phải việc của tôi. Anh có thể nói điều đó với ông Levin, người quản lý của tầng.
Tôi nhún vai, không trả lòi. Ngay sau đó, người bán hàng cùng với Levin - người đàn ông đậm người, hói, trạc 40 tuổi, quay trở lại.
- Tên ông là gì?
- Là Gôranôpxki.
- Thưa ông Gôranôpxki, ông có thể đưa ra các bằng chứng về việc ăn cắp ở toà án?
- Tôi đã nói là tôi trông thấy hắn lấy chiếc bật lửa. Các anh phải tìm hắn. Chắc chiếc bật lửa đang ở trong túi áo khoác của hắn. Ở túi bên phải, đúng như vậy.
- Rất tiếc là không phải thế. Sự việc không đơn giản như vậy. - Lêvin quay về phía người đàn ông và hạ giọng: - Hãy gọi cho Xaileô và bảo anh ta đến đây ngay.
Người bán hàng bỏ đi. Lêvin nói:
- Xaileô phụ trách an ninh trật tự của cửa hàng. Anh đừng nghĩ chúng tôi không cám ơn anh, nhưng phải có chứng cứ. Anh đã nói là lúc đó, không có người bán hàng và người đàn ông đó có thể đi tìm người bán.
- Thế, tại sao hắn không tìm ở tầng hai, hoặc tầng ba?
- Có thể như vậy. - Theo luật pháp, hắn sẽ bị coi là kẻ cắp nếu hắn ra khỏi cửa hàng mà không trả tiền. Vì hắn có thể trả tiền hoặc trả lại chiếc bật lửa ở quầy hàng.
- Tôi tiếc là đã nói ra chuyện này.
- Không phải thế. Tôi chỉ muốn nói cho anh rõ về một số chi tiết kỹ thuật. Chúng tôi cần sự cộng tác của anh. Nhưng chúng tôi cần có các bằng chứng chắc chắn. Rất có thể là hắn đã đi tìm người bán hàng. Nếu đúng như vậy, thì chúng tôi sẽ mất khách.
- Tôi hiểu. Chính tôi cũng là nhà kinh doanh. Hơn nữa, tôi hy vọng là mình đã lầm. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.
Xaileô đến chỗ chúng tôi. Đó là người đàn ông không cao, tóc đen. Sau đó, họ dẫn tôi tới bên thang máy để tôi chỉ tên kẻ cắp. Lêvin đứng ở giữa lối đi, còn Xaileô đứng cạnh lối ra phố chính. Xaileô nói rất rành mạch. Tôi nhìn đồng hồ và ngạc nhiên vì mới qua 10 phút kể từ lúc tôi báo về chuyện mất cắp.
Lúc đó, tên kẻ cắp đang đi về phía Phố Chính. Qua tấm kính, tôi nhìn thấy Xaileô dừng lại ở vỉa hè như để hút thuốc. Ngay sau đó, lúc tôi tới cạnh cửa ra vào, thì Lê vin và Xaileô cùng với tên kẻ cắp quay trở về cửa hàng bách hoá.
Tôi không thể hiểu thái độ của hắn lúc đó: hắn mỉm cười!
Xaileô nói với vẻ lịch sự: - Xin lỗi, người đàn ông này đã nói là anh đã lấy chiếc bật lửa ở quầy hàng, bỏ vào túi áo mà không trả tiền.
Tất nhiên, tôi không thích cái việc là Xaileô đã dễ dàng đổ trách nhiệm cho tôi. Tên kẻ cắp nhún vai, đôi mắt không cười, hắn nhìn tôi.
- Cái này à? Nói về cái này à? - Hắn vừa nói vừa lấy từ túi áo ra chàng hiệp sĩ thọt.
- Đúng. - Tôi gật đầu. - Về nó đấy! - Hắn thắt chặt dây áo khoác, bỏ hiệp sỹ vào túi trái, thọc bàn tay phải vào túi quần.
- Đây. - Hắn chìa cho Xaileô tờ hoá đơn trả tiền.
Xaileô nhìn kỹ tờ hoá đơn rồi đưa nó cho Lêvin.
Viên quản lý tầng hằn học nhìn tôi rồi trả cái hoá đơn cho tên kẻ cắp. Hắn thọc bàn tay vào túi trong áo vét để tìm cuốn séc.
- Nếu muốn, thì tôi sẽ đưa cho các người xem cái cuống séc.
Xaileô lắc đầu, chắp hai bàn tay ở sau lưng để khỏi chạm vào cuốn séc, nói với vẻ hối lỗi:
- Không, chẳng có chuyện gì.
Lêvin cũng bắt đầu xin lỗi, nhưng tên kẻ cắp đã vội ngắt lời:
- Tôi không giận anh. Ở địa vị của anh, tôi cũng sẽ làm như vậy. Do hoàn cảnh mà.
- Lỗi tại tôi. - Tôi thú nhận. - Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh. - Tôi quay người, bước ra khỏi cửa hàng bách hoá.
Vì chẳng có sai lầm nào cả. Chính mắt tôi đã nhìn thấy hắn lấy cắp chiếc bật lửa và không thể trả tiền vì lúc đó, chẳng có ai là người bán! Tôi đứng cạnh chiếc ô tô của mình đỗ trên hè đường. Tôi tin chắc hắn đã lừa cả ba chúng tôi, nhưng không biết hắn đã lừa bằng cách nào. Tôi mở cửa xe từ phía ghế hành khách, vứt chiếc mũ, đi quanh chiếc ô tô, ngồi vào sau tay lái. Lúc tôi thắt dây lưng, thì một bàn tay to béo mở cửa xe và người đàn ông mặc áo khoác xanh chui vào xe. Hắn vẫn mỉm cười, chìa cho tôi chàng hiệp sĩ mặc áo giáp trắng, nói:
- Anh bạn muốn mua chiếc bật lửa để bàn đẹp à? - Tôi sẽ để rẻ cho.
Tôi nhổ nước bọt hai lần trước khi trả lời:
- Tôi biết anh đã ăn cắp chiếc bật lửa nhưng anh đã lấy tờ hoá đơn trả tiền ở đâu?
- Nếu tôi nói, thì anh có mua không?
- Không. Tôi không mua dù chỉ phải trả 10 xu.
- Thôi được. - Hắn vẫn mỉm cười. - Ở quầy, có mấy chiếc bật lửa. Lúc 10 giờ sáng, tôi đã mua một chiếc rồi cất kỹ. Đến buổi trưa, tôi quay lại lấy chiếc này.
Rất tiếc, anh đã phát hiện ra tôi. Cái hoá đơn buổi sáng đã bảo vệ tôi. Cửa hàng bách hoá làm việc đến 9 giờ rưỡi tối. Sau bữa trưa, tôi muốn tới đây để lấy chiếc thứ ba. Một tờ hoá đơn đủ dùng cho cả ba chiếc. Anh hiểu không? Tôi nghĩ là anh muốn mua chiếc bật lửa này. Vì vậy, lúc này, tôi không thể đến lấy chiếc thứ ba. Vì anh mà tôi bị mất tiền.
- Tôi rất muốn quay trở lại, kể cho Xaileô nghe về trò bịp của anh.
- Thế à? Tôi sẽ đi theo anh.
- Cút đi!
Hắn cười gằn, sập cửa xe rồi bỏ đỉ.
Các ngón tay tôi run lên, khiến tôi rất vất vả mới cầm được điếu thuốc lá. Thậm chí, tôi muốn nói cho Lêvin biết cách hắn lừa chúng tôi. Nhưng sau lúc họ nghĩ tôi là kẻ nói dối, tôi không muốn nói gì nữa.
Bất chợt, người cảnh sát nghiêng đầu vào cửa sổ chiếc ô tô của tôi, hỏi:
- Ô tô của anh à?
- Đúng.
- Anh có thể bước ra hè phố để nói chuyện?
Tôi đi vòng quanh ô tô, mở dây an toàn, ngơ ngác, đi theo anh ta.
Anh ta chỉ vào hòn đá có đường viền, nói:
- Anh nhìn xem. - Anh đỗ xe vào vạch đỏ.
- Không phải thế! - Tôi tức giận, phản đối. Vạch đỏ chỉ để cấm thanh chắn trước. Còn các bánh xe chưa chạm vào nó. Tôi không đỗ xe ở vạch đỏ.
- Anh đừng cãi. - Người công an nói, giọng mệt mỏi, lấy cuốn sổ ghi phạt từ túi áo - Trong các trường hợp thông thường, tôi chỉ đề nghị lùi xe hoặc cho đi, nhưng lần này, tôi phải phạt anh! Anh công dân cảnh giác mặc áo khoác xanh đã báo cho tôi biết việc phạm luật giao thông của anh. Anh ta có toàn quyền để bực tức. Theo lời anh ta, anh ta đã bảo là anh đã đỗ xe ở vạch đỏ mà anh cứ phớt lờ. Tên anh là gì?