← Quay lại trang sách

CHIẾC NHẪN Tác Giả: M. Meliori

Risớc nghe thấy tiếng đàn ông trong ông điện thoại: “Ông Vimacácơ phải không? Có phải ông đã tốt nghiệp trường trung học phổ thông Piếcxơ ở Santa Monica năm 1969 phải không?”

- Phải - Rít (tức Risớc) dè dặt đáp.

- Tôi là Đúc Kenlikher - Người lạ tự giới thiệu. Rất nhanh Risớc cố nhớ lại mà không nhớ ra trong số bạn học cũ của mình có ai tên như vậy.

- Tìm thấy chiếc nhẫn đeo hồi còn đi học phổ thông của ông nên tôi gọi cho ông. Tôi nghĩ rằng ông quan tâm đến nó - Đợi mấy giây cho Risớc hiểu được ý nghĩa của chiếc nhẫn, người lạ chậm rãi giải thích.

- Ông đã tìm thấy chiếc nhẫn đó của tôi?

- Đúng - Tôi với vợ tôi rất thích lặn. Mới đây, chúng tôi đã bơi ở vịnh Pima Côúp và nhìn thấy ở đáy vịnh một vật bằng kim loại. Lúc đầu, chúng tôi tưởng đó là đồng tiền cổ, nhưng lúc lên bờ, vợ chồng tôi hiểu đó là chiếc nhẫn hồi tốt nghiệp phổ thông năm 1969 của ai đó. Có thể đọc được dòng chữ khắc trên chiếc nhẫn. Nói

đúng hơn, đó là những chữ cái đầu ở tên của chủ nhân: R. V, tên trường và năm tốt nghiệp. Sau một hồi khảo cứu nhỏ, tôi biết rằng chiếc nhẫn có liên quan tới ông.

Maria, vợ Risớc, từ bếp lên nhà khách. Bà cúi xuống gần một bên vai chồng, nhướn lông mày như có ý hỏi xem chồng đang nói chuyện với ai.

- Ông đã tìm thấy tôi bằng cách nào? - Risóc không quan tâm đến vợ, hỏi.

- Nhờ có internet. - Kellikher đáp. - ở đó, có thể tìm mọi cái... Ông sống ở Arizôn lâu chưa?

- Ông hỏi sao? - Risớc nhìn thoáng đôi bàn tay đẫm mồ hôi của mình và hỏi.

- Đã gần 18 năm rồi. - Ông hiểu không, đó là điều rất bất ngờ. Nói thật, tôi hoàn toàn quên nó rồi. Đã ngần ấy năm...

Tất nhiên, Risớc không định kể cho người lạ nghe về cái điều là qua ngần ấy năm, ông đã quên chuyện chiếc nhẫn bị rơi xuống đáy Thái Bình Dương như thế nào.

- Ông có nghe rõ tôi không? - Đúc Kellikher phá vỡ sự im lặng kéo dài, hỏi.

- Rõ. - Ông hãy gửi chiếc nhẫn cho tôi qua đường bưu điện. Tôi sẽ trả công cho ông.

- Chiếc nhẫn nào vậy? - Bà Maria hỏi khẽ, nhưng Risớc lại phớt lờ vợ.

- Như thế không tiện. - Đúc Kellikher phản đối. - Tôi muốn đến gặp ông để trao tận tay. Hơn nữa, vợ chồng tôi định đến chỗ ông vào tuần sau. Tuần sau, ông có rỗi không?

- Rỗi. Risớc đáp khẽ.

- Tuyệt! Lúc đến thành phố, vợ chồng tôi sẽ gọi điện cho ông- Tạm biệt!

- Trông anh như người vừa bị kết án tử hình. Vừa chăm chú nhìn chồng, Maria vừa nói. - Chiếc nhẫn nào vậy?

- Cái ông Kellikher đó đã tìm thấy chiếc nhẫn trước lúc vào đại học của anh. - Risớc cố gượng cười, đáp. - Ông ta muốn đem trả nó cho anh.

- Anh đã bị mất chiếc nhẫn như thế nào? - Maria mỉm cười, hỏi.

- Anh không nhớ vì đã 30 năm trôi qua rồi. Hình như, lúc bơi qua đại dương, nó đã bị tuột khỏi ngón tay... Anh nhớ là hồi đó, anh có việc gấp.

Sau khi hứa với vợ là sẽ không ngồi lỳ đến khuya, Risớc về phòng làm việc của mình. Lúc vừa mở cửa phòng, đôi chân như bị độn bông, Risớc ngã phịch xuống sàn.

Risớc tự nhủ: “Cứ yên tâm - Chẳng ai biết gì đâu! Biết bao năm đã trôi qua rồi!”. Dù vậy, anh vẫn cảm thấy ăn năn. Nếu Kellikher không chỉ tìm thấy chiếc nhẫn? Biết đâu chả vì thế mà ông ta muốn gặp mình?...

Vào cái đêm tháng năm đó, nước biển rất ấm. Sau lúc thi xong, Risớc muốn tạo cho Kara sự bất ngờ. Sau khi cùng Kara dự buổi dạ hội tốt nghiệp, anh đã dẫn cô tới vịnh Pima Côúp, cách Santa Monica 45 dặm.

- Chúng ta đi tắm! - Risớc đề nghị lúc chiếc ô tô dừng lại bờ biển vắng, lấp lánh ánh trăng, nhưng Kara đã trả lời là cô không mang theo quần áo tắm.

Risớc vừa cười vừa trượt một bàn tay trên chiếc áo dài của Kara, đáp: - Anh biết thế.

Chiếc nhẫn của anh đeo lủng lẳng trên cổ của Kara. Anh thận trọng ôm một bả vai cô và hôn cô thắm thiết để không làm xước người cô.

- Hãy cẩn thận kẻo chiếc nhẫn bị rơi xuống nước! - Risốc nói thầm.

- Em sợ rằng sẽ bị rơi cái quan trọng hơn chiếc nhẫn. - Kara thở dài, nói. - về thôi, Risớc!

Họ đứng trong nước ngập đến thắt lưng, Kara chỉ mặc chiếc quần đùi và không muốn cởi nó ra theo lời đề nghị khẩn khoản của Risớc. Cô không muốn anh cởi hết quần áo. Cô nói dài giọng, vẻ cương quyết:

- Rít, em không đùa. - Anh bỏ tay ra!

- Thôi đủ rồi. - Risớc năn nỉ. - Em quên ư? - Anh sắp vào trường đại học. Biết bao giờ chúng ta mới gặp lại nhau?

- Thôi đi! - Kara năn nỉ rồi đẩy mạnh Risớc ra.

Lúc Rít lại nắm chặt hai vai Kara, thì cô bắt đầu chống lại. Cô chỉ muốn tát cho anh một cái, nhưng vì giận nên đã không lượng sức. Cú đánh kêu to làm Risớc sợ là mình bị gãy hàm. Bàn tay trái của Kara trượt xuống ngực Risớc, để lại một vết máu.

- Quỷ bắt cô đi! - Risớc gầm lên rồi túm tóc Kara...

Risớc chẳng nhớ rồi sau sẽ ra sao. Lúc tỉnh lại, anh thấy trong bàn tay trái mình có sợi dây đeo chiếc nhẫn của mình, còn ở bàn tay phải, phía dưới nước, là mái tóc của Kara.

- Ôi, lạy Chúa! - Anh hốt hoảng, nói khẽ.

Anh vứt sợi dây đi và kéo cô gái lên mặt nước. Không nghe tiếng tim đập, anh hoảng hốt buông rơi cái xác rồi lấy hai bàn tay ôm mặt.

Mấy phút sau, Risớc lại định túm xác Kara, nhưng không thấy. Chắc là, nó đã bị nước cuốn. Sau một lúc suy nghĩ, anh vội vã đi lên bờ. Sau khi tin là ở đó không có ai, anh mặc vội quần áo, thu dọn quần áo của Kara, ngồi lên xe, phóng đi.

Sau nửa giờ, anh run lên vì sợ ở trong phòng của mình. Anh nghĩ cách để chối tội. Vì ở đó không có ai, nên anh đã quyết định nói dối.

Cảnh sát đã không có đủ chứng cứ để bác lại điều Risốc nói, rằng sau khi mất công đợi Kara nửa giờ, anh đã vào rạp chiếu phim một mình. Mọi người đều tin anh, trừ Emi, em gái út của Kara. Cô luôn hằn học nhìn Risớc mỗi lúc gặp anh.

Suốt một tuần lễ sau đó, Risớc sợ hãi, chờ cảnh sát đến nhà, nhưng họ đã không tìm thấy xác của Kara. Nhiều tuần rồi nhiều tháng. Có tin chính thức là Kara bị mất tích và sự việc được cho qua. Còn Risớc thì vào đại học.

Lúc Risớc về nghỉ hè, mẹ anh hỏi về chiếc nhẫn.

- Con đã đánh mất nó! Risớc đáp khẽ, vẻ sợ hãi và rời khỏi phòng để khỏi lộ chuyện.

Risớc hiểu rằng, nếu tìm thấy chiếc nhẫn, thì người ta có thể dẫn cảnh sát tới nhà anh. Vì vậy, anh càng sợ hơn. Hơn một năm sau, Risớc bắt đầu mơ thấy Kara...

Vào tuần lễ sau, như đã hứa, Kellikher cùng vợ là Siu tới thành phố của Risớc. Hoá ra, ông ta cùng tuổi với Risớc, nhưng cao, gầy và khoẻ hơn. Risớc nhận thấy ngay là Maria đã thích ông ta. Còn Siu, người phụ nữ đẹp, tóc vàng, thì gần như, cứ im lặng suốt.

Sau khi vì phép lịch sự nói chuyện với Kellikher và đãi cà phê ông ta trong nửa giờ, Risớc nhận chiếc nhẫn rồi lịch sự chia tay với hai vị khách. Khách từ chối nhận tiền, nói rằng họ thích bơi lặn.

Phần lớn thời gian sau lúc vợ chồng Kellikher bỏ đi, Risớc sợ hãi, nghĩ rằng nếu Đúc tìm thấy chiếc nhẫn, thì sẽ có người khác tìm được đúng cái xác Kara. Vợ chồng Kellikher đã không làm Risớc phải sợ vì đã nói rằng sau vài ngày, họ sẽ đi nghỉ ở Hawai. Nhưng một người thích lặn nào khác có thể có mặt ở cái chỗ của họ. Nếu ở Pima Côúp, người ta tìm thấy xác Kara, thì các thám tử sẽ được biết chuyện tìm thấy cái nhẫn và sẽ không để cho anh yên.

Risớc bị mất ngủ mấy ngày, ăn không ngon và gầy rộc. Cuối cùng, sau một tuần, anh quyết định tới Caiiphoócnia, mặc áo lặn để kiểm tra đáy vịnh Pima Côúp...

Chuyến đi tới Lốt Angiơlét sao mà lâu và mệt mỏi! Để giết thời gian, anh đã chuẩn bị kỹ kế hoạch ở trong đầu. Anh đến Santa Monica vào đêm thứ năm. Sau khi thuê phòng ở khách sạn, anh gọi điện cho vợ, bật băng viđêô dạy lặn rồi chăm chú xem đi xem lại tới ba lần.

Sáng hôm sau, Risớc thuê bộ đồ lặn và chân nhái rồi đợi tới chiều.

Lúc đầu, anh sợ là mình không nhớ chính xác cái chỗ đó ở trên bờ. Nhưng anh đã nhớ tất cả, như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

Anh mặc nhanh bộ đồ lặn, đi ra vịnh, lao xuống làn nước lạnh đục, bật đèn pin loại mạnh, kiểm tra từng xăng ti mét của đáy biển. Sau một giờ tìm kiếm, anh định ngừng công việc, thì đột nhiên, anh nhận thấy có cái gì loé sáng lờ mờ.

Lúc bơi lại gần, anh nhìn thấy những chiếc răng nằm trên mặt cát, màu nâu. Anh lặng đi một phút vì sợ rồi bơi lại gần hơn và cầm lấy cái sọ từ trong cát. Năm phút sau, anh tìm thấy mấy cái giẻ xương sống và những cái xương nhỏ là những gì của Kara còn lại sau 30 năm.

Risớc lại định lên bờ lúc anh nhìn thấy cái đã làm anh đánh rơi chiếc đèn pin.

- Gì thế này? - Anh vừa nuốt ngụm nước vừa sợ hãi kêu to. Anh giơ đèn pin để soi chiếc nhẫn đồng gỉ.

Anh sợ hãi ngoi lên mặt nước và tháo chiếc mặt nạ ra. Chiếc nhẫn của anh đang nằm ở đáy vịnh. Nhưng lúc đó... Mãi lúc này, anh mới nhìn thấy các ánh lửa ở trên bờ. Anh lập tức cảm thấy lo.

- Ông Risớc? - Một giọng nói lạ vang lên trong chiếc loa phóng thanh. - Cảnh sát đây! Đứng im, anh đã bị vây!

Bị loá mắt bởi chiếc đèn chiếu mạnh nên Risốc không nhìn thấy ngay khẩu súng trường ở trên bờ đang nhằm vào mình. Mấy phút sau, ngay phía trên đầu anh, treo lơ lửng chiếc trực thăng gắn huy hiệu cảnh sát Santa Mônica. Chiếc trực thăng chiếu ánh sáng loá mắt vào người anh. Ba người thợ lặn - cảnh sát áp giải anh lên bờ. Lúc đứng trên bờ, anh mới hiểu mình đang cầm cái sọ của Kara.

Trong đám đông, Risớc đã nhận ra Kellikher ngay.

- Quỷ bắt mày đi! - Siu Kellikher kêu to khi nhìn thấy cái vật ở trên hai bàn tay của Risớc. - Mày đã giết chị ấy! Tao luôn luôn biết điều đó. - Risớc nhìn mãi vào mặt Siu và mấy phút sau, anh mới nhận ra đó là Emi, em gái út của Kara. - Tao biết là chị Kara chẳng đi đâu cả! Chị ấy đã bảo với tao là sau lúc nhảy, hai người sẽ đi tắm ở Pima Côúp và nài nỉ tao là đừng nói gì với bố mẹ. Chị ấy biết rằng hai cụ sẽ chẳng bao giờ cho chị ấy đi tắm đêm. Ôi, tao thật là ngốc! Nếu tao không nghe lời chị ấy, thì chị ấy đã không bị chết. Tất nhiên, tao đã kể hết với cảnh sát, nhưng ai lại đi tin lời của con bé béo ị, 12 tuổi. Suốt ngần ấy năm, tao biết đó là mày! Tao biết!...

Trong lúc Kellikher an ủi vợ, thì cảnh sát còng tay Risốc rồi đọc lệnh bắt.

- Tôi nhìn thấy chiếc nhẫn ở đáy biển, - Risớc nói mà không nghe viên trung sĩ nói. Nó đã làm gì ở đó?

- Nó vẫn nằm như vậy suốt 30 năm! - Kellikher nhún vai, nói - Nhiều năm trước, Emi đã kể với tôi là nghi cho anh, nhưng cô ấy không biết anh sống ở đâu. Và cái chính là cô ấy không có chứng cớ. Đã 30 năm kể từ đêm hôm đó, nhưng cô ấy không thể quên chị mình. Cô ấy càng đau khổ. Cách đây mấy tháng, tôi đã hiểu rằng nếu không bắt đầu hành động, thì tai hoạ sẽ xảy ra. Tôi bắt cô ấy phải kể một cách chi tiết, trong đó có chi tiết về chiếc nhẫn anh đã tặng Kara. Tôi đã làm chiếc nhẫn khác giống hệt và làm cho nó bị gỉ như đã nằm ở đáy biển suốt 30 năm. Rồi tôi gọi điện cho anh, trả lại chiếc nhẫn rồi bắt đầu theo dõi với hy vọng vì quá sợ mà anh sẽ dẫn chúng tôi tới chỗ có cái xác của Kara. Từ lúc anh tới Caliphoócnia, tôi luôn theo sát anh.

- Ông Kellikher, cái bẫy thật tuyệt! - Risớc lắc đầu, vẻ mệt mỏi nói. - Chúc mừng anh!

- Không thể khác được! - Emi kêu lên, - Chồng tao là thám tử, tên giết người ạ! - Chứ chúng tao hoàn toàn không phải là vợ chồng Kellikher!

Sau lúc Kellikher đưa vợ đi, Risốc bị đưa vào trong xe cảnh sát và bị giải về Santa Mônica.

Mấy phút sau, anh bất chợt, cười phá lên.

- Có gì đáng cười? - Viên trung sĩ ngồi cạnh Risớc nói dài giọng, vẻ bực bội.

- Tôi đang nhớ đến cái cô bé ngốc nghếch, béo ị đó. - Risớc lắc đầu cười, nói. - Chẳng bao giờ tôi thích cô ấy. Trước kia, Emi đã nói là muốn lấy chồng là bác sĩ.

- Thế ở đây, có gì đáng cười?

- Tiếc là cô ấy đã không lấy bác sĩ. - Risớc thở dài nói.