← Quay lại trang sách

THUỐC ĐỘC Tác Giả: Catherine Manstield

Người đưa thư đến muộn. Khi chúng tôi quay lại, vẫn chưa có thư.

- Pasencore, Madame. (chưa, thưa bà) - Annet nói và chạy vào bếp.

Chúng tôi mang các gói đồ vào phòng ăn nơi bữa ăn đang đợi.

Vẫn như mọi khi, chiếc bàn bày biện cho hai người thật hoàn hảo không chê được, dường như, không thể còn chỗ cho người thứ ba, đã khiến tôi bị rơi vào trạng thái kích động giống như tia chớp màu bạc chạy ngầm trong cơ thể sau khi lướt qua phía trên tấm khăn trải bàn màu trắng lấp lánh bởi các cốc rượu và chiếc lọ hoa xinh xắn.

- Quỷ tha ma bắt lão đi! Mà có chuyện gì có thể xảy ra với lão vậy? Beatrice thốt lên.

Khi quay trở lại với tôi, nàng cong môi, nhoẻn nụ cười mê hồn.

- Ở đâu đó... em cũng không rõ.

Nhưng tôi biết rất rõ rằng chiều chuộng nàng không phải là trách nhiệm của tôi vì tôi thích dừng thời gian lại hơn và không muốn để tuột khỏi tay chai rượu và những chiếc kẹo hơn là đánh liều và mang đến một chút xáo trộn đáng kể cho cảm giác ngăn nắp hoàn hảo của nàng.

- Thôi được. Hãy đưa cho em! - Nàng xếp các gói đồ, đôi găng tay dài và giỏ sung lên bàn - Chiếc bàn được dọn sẵn cho bữa trưa... Chuyện kể rằng... Em không nhớ là của ai nữa. Ai đã viết truyện đó nhỉ?... Nàng nắm tay tôi. - Tốt hơn là, chúng ta nên đi ra ngoài hiên. - Tôi nhận thấy rằng toàn thân nàng đang run lên. - Nàng nói thật khẽ khàng, - de la cuisine. (từ trong bếp)

Chúng tôi sống ở miền Nam đã hai tháng, nhưng chỉ mãi gần đây, tôi mới nhận ra rằng, mỗi lần nàng chuyển sang nói tiếng Pháp, thì chỉ là để nói về thời tiết, món ăn hoặc tình yêu của chúng tôi.

Chúng tôi đến ngồi ghé ở lan can dưới mái che. Beatrice cúi nhìn xuống dưới con đường màu trắng giữa hai hàng cây xương rồng, vẻ duyên dáng chỉ của một bên tai nàng đã đủ khiến tôi ngỡ ngàng nhận ra rằng muốn không ngắm nhìn nó, tôi chỉ có thể nhìn xuống phía dưới, nơi mà biển cả mênh mông, lấp lánh và lẩm bẩm cái điều mà nàng không nghe thấy được:

- Ôi, cái tai ấy mới xinh làm sao! Xinh quá thể...

Nàng mặc váy trắng được trang trí chỉ bằng chuỗi ngọc trai và bó hoa linh lan nhỏ cài vào thắt lưng. Ở ngón giữa của bàn tay trái, lấp lánh chiếc nhẫn mặt ngọc. Nàng không đeo nhẫn cưới.

- Để làm gì nhỉ, mon ami? (bạn của tôi) Chúng ta phải giả vờ để làm gì nhỉ? Điều đó làm ai quan tâm?

Tất nhiên là, tôi đồng ý với nàng, dù tôi muốn thả tâm hồn, muốn tưởng tượng dường như, tôi đang ở bên nàng... trong ngôi nhà thờ lớn xây cất theo thời thượng, nơi tập trung nhiều người, nơi có nhiều cố đạo già và dàn đồng ca hát bài hát “Tiếng vọng tới thiên thần”. Chúng tôi cầm tay nhau, mùi nước hoa thơm lừng, và sau đó, dường như, có thảm đỏ và hoa giấy tung bay, cả bánh cưới, rượu sâm banh, chiếc giày vải láng màu trắng nữa. Ôi, giá mà tôi có thể đeo được chiếc nhẫn cưới vào ngón tay nàng.

Vấn đề không phải là ở chỗ tôi đang thích thú trước những điều tưởng tượng như thế, mà đơn giản là, tôi biết rằng chỉ bằng cách đó, tôi mới có thể đặt dấu chấm hết cho sự tự do, đương nhiên là, cho sự tự do của nàng.

Lạy Chúa! Niềm hạnh phúc của tôi thật là khốn khổ! Thật là, một sự giày vò quá sức chịu đựng! Tôi nhìn ngôi nhà, nhìn những khuôn cửa sổ phủ cỏ xanh trong phòng của tôi. Liệu nàng có đến với tôi...? Bây giờ, nàng ôm cổ tôi và bắt đầu dịu dàng xoa đầu tôi, khiến cho tôi thấy sợ.

- Em là ai?

- Ai cơ? Em là phụ nữ.

...Trong buổi chiều xuân ấm áp đầu tiên đó, trong cảnh hoàng hôn màu tím nhạt, những chiếc đèn lồng cháy sáng giống như những viên ngọc, tiếng rì rào khe khẽ tràn ngập những mảnh vườn đang nở hoa, đó là nàng đang hát trên cái cửa sổ cao, sau những tấm rèm. Khi ai đó đến một thành phố lạ dưới đêm trăng, thì sẽ thấy cái bóng của nàng sẽ hiện ra sau tấm rèm màu vàng lấp lánh. Khi đèn sáng, nàng khẽ khàng đi qua cửa. Và chính nàng nhợt nhạt trong bộ áo lông thú, ngắm nhìn hoàng hôn mùa thu từ khuôn cửa của chiếc xe vừa chạy ngang qua...

Nói ngắn gọn hơn, tôi đã 24 tuổi và khi nàng nằm xuống, chuỗi hạt trượt qua cổ nàng rơi xuống cằm, và nàng nói trong hơi thỏ dài: “Anh yêu, em muốn uống. Donne moi un orange”. (đưa cho em quả cam)

Thì tôi đã sẵn sàng, không nghĩ ngợi gì cả, tay cầm lấy quả cam ngay cả khi nó đang ở trong hàm cá sấu... Thật sự, tôi không biết liệu những con cá sấu có ăn chúng không.

Em muốn trở thành chú chim non

Với đôi cánh mọc đầy lông vũ.

Beatrice hát như thế.

- Em sẽ không bay khỏi anh chứ? Tôi vừa cầm một bàn tay nàng vừa hỏi.

- Nếu như chỉ đi không xa. Chỉ ra đường thôi.

- Ra đường làm gì?

- Ông ta chưa đến...

- Ai cơ? Lão đưa thư già ngốc nghếch ư? Chẳng lẽ, em đang đợi thư?

- Không. Nhưng dù sao chăng nữa, điều đó cũng vẫn làm em phát điên. Đột nhiên, nàng cười to và ôm chặt tôi. - Đằng kia kìa... anh nhìn đi... Lão ấy trông giống như con bọ dừa xanh.

Má kề má, chúng tôi nhìn về phía “con bọ dừa xanh” đang đi lên một cách chậm chạp.

- Anh yêu! - Beatrice thì thầm, và những từ nàng nói chơi vơi, lơ lửng trong không khí, run rẩy như nốt nhạc được chơi trên vĩ cầm.

- Gì vậy em?

- Em không biết - Nàng cười to vui vẻ - Thuỷ triều... có thể là, thuỷ triều của tình yêu? - Tôi ôm nàng.

- Em sẽ không bay đi chứ?

- Không! Không! - Nàng nói một cách vội vã, dễ thương. - Không đời nào! Thật sự là không. Em rất thích sống ở đây. Có lẽ, em có thể sống ở đây lâu, thật lâu. Chưa bao giờ, em thấy hạnh phúc như trong hai tháng vừa qua. Anh yêu, anh thật hoàn hảo!

- Đủ rồi! Dường như, em đang tạm biệt anh.

- Ôi, không, không! Anh đừng đùa như thế. Một bàn tay nhỏ nhắn của nàng trượt xuống chiếc áo vét màu trắng và dừng lại trên vai tôi. - Anh đã hạnh phúc? Nói đi, anh đã hạnh phúc chứ?

- Hạnh phúc? Anh hạnh phúc ư? Lạy Chúa tôi! Giá như, em biết rằng anh đã cảm thấy như thế nào... Hạnh phúc ư? Điều kỳ diệu của anh! Niềm vui của anh!

Từ lan can nhảy xuống, tôi cầm hai tay nàng. Tôi ôm nàng trong tay, áp mặt vào ngực nàng rồi hỏi chỉ đủ nghe thấy:

- Em sẽ là của anh chứ?

Lần đầu tiên, trong suốt thời gian chúng tôi ở bên nhau, lần đầu tiên, sau bao tháng chỉ toàn là những sự chờ đợi vô vọng, kể cả khi cho rằng đó là tháng hạnh phúc cuối cùng như ở trên thiên đường, tôi đã hoàn toàn tin khi nàng nói:

- Em là của anh.

Tiếng cót két của cánh cửa và tiếng bước chân người đưa thư khiến chúng tôi rời nhau ra. Đầu óc choáng váng, tôi đứng lên, cười và cảm thấy mình thật lố bịch. Beatrice lao về phía chiếc ghế mây.

- Anh sẽ đi chứ? - Nàng hỏi - Anh sẽ đi lấy thư chứ?

Tôi... thật vậy, tôi đi ra và vì một lẽ gì đó, tôi đi chệnh choạng. Annet vượt qua tôi.

- Pas de lettres (chưa có thư) - Cô chạy đến và reo lên.

Có lẽ, khi đưa báo cho tôi, cô ấy đã ngạc nhiên về nụ cười vui vẻ của tôi. Hạnh phúc đang tràn ngập trong tôi. Tiến gần đến chiếc ghế bành dài, nơi người phụ nữ yêu dấu của tôi đang nằm, tôi tung tờ báo lên không trung và reo lên:

- Không có thư, em yêu!

Sau một lúc im lặng, nàng chậm rãi thốt lên khi tháo bỏ giấy gói:

- Cuộc đời bị quên lãng và cuộc đời đã quên ta rồi.

Có những khoảnh khắc mà để trải qua nó, thì phải nhờ đến thuốc lá và khi đó, thuốc lá không trở thành đồng minh, mà thành người bạn gái bí mật hiểu biết mọi sự. Bạn hút thuốc và ngắm nó... cười hay chau mày tuỳ theo hoàn cảnh..., hút một hơi sâu và chầm chậm nhả khói. Cái khoảnh khắc đó đã đến với tôi. Tôi tiến đến gần cây mộc lan, hít một hơi, thưởng thức mùi hoa. Sau đó, tôi quay trở lại với Beatrice để cùng nàng xem báo, nhưng nàng quăng tờ báo đi.

- Chẳng có gì hết! - Nàng nói. - Hoàn toàn không có gì! Tất cả chỉ có một phiên toà xử vụ đầu độc. Không hẳn chồng giết vợ, không hẳn không giết mà 20 nghìn người chôn chân nơi phiên toà, và sau mỗi phiên xử, 2 triệu ngôn từ bay đi khắp thế giới.

- Một thế giới ngu ngốc! - Tôi thốt lên, lao đến gần chiếc ghế bành dài ở gần đó.

Tôi không thể quên tờ báo và trở lại với cái khoảnh khắc trước lúc người đưa thư xuất hiện. Nhưng qua giọng của nàng, tôi hiểu rằng chẳng đạt được kết quả gì. Thôi được. Tôi sẵn sàng chờ đợi 500 năm nữa nếu cần vì bây giờ tôi đã hiểu...

- Không ngu ngốc đến thế đâu! Beatrice phản đối tôi - không chỉ sự tò mò vô công rồi nghề liên kết 20 nghìn con người ấy đâu.

- Em nói về điều gì vậy, em yêu? Trời ơi, bọn họ đã thờ ơ với tôi biết bao!

- Tội ác! - Nàng thét lên - Anh không hiểu à? Tội ác! Họ cứ như bị mê hoặc. Những con người bệnh hoạn không bỏ qua, xoi mói ngay cả câu nói tình cờ về bệnh tật của họ. Có thể, người này hoàn toàn không có lỗi, nhưng họ toàn là những kẻ đầu độc. Anh đã bao giờ nghĩ xem đã có bao nhiêu người chết vì các loại chất độc khác nhau chưa? - Thậm chí, nàng còn tái mặt vì phẫn nộ. - Nếu như vợ chồng không đầu độc lẫn nhau... Vợ chồng hay nhân tình thì cũng như nhau thôi... Đó là ngoại lệ. Ồ, anh không hình dung ra ư? - nàng cất cao giọng, - có biết bao nhiêu chất độc ở trong trà, trong rượu, trong cà phê! Vậy thì, có bao nhiêu chất độc mà bản thân em đã nuốt phải mà em không nghi ngờ gì cả, không mảy may nghi ngờ gì hết. Điều đó thật nguy hiểm! Nếu như, nhiều người đã thoát chết, thì chỉ vì một nguyên nhân thôi. - Nàng cười to - Vì nỗi sợ trước liều lượng chết người. Đốỉ với liều lượng này, thì cần phải có thần kinh vững vàng. Nhưng sớm hay muộn, thì điều không tránh khỏi cũng sẽ xảy ra. Chỉ cần một lần bỏ cho ai đó một chút chất độc, thì sẽ không còn đường quay lại nữa. Đó là cách bắt đầu của sự tiêu vong. Anh đồng ý không? Anh có hiểu em không?

Nàng không đợi câu trả lời. Nàng nằm ngửa, giật ra khỏi thắt lưng những bông hoa linh lan và giơ lên trước mặt mình.

- Hai người chồng của em, cả hai đã đầu độc em. - Beatrice nói. - Người đầu tiên gần như, đã đầu độc em bằng một liều lớn, nhưng người thứ hai thì trở thành chuyên nghiệp thực sự trong âm mưu của mình. Đầu độc từng tí một, thỉnh thoảng, một cách thông minh... Ồ, còn thông minh như thế nào nữa... Cho đến khi, một lần, vào buổi sáng thức dậy, em không cảm thấy rằng toàn bộ cơ thể tội nghiệp của mình cho đến tận đầu ngón tay đã bị đầu độc. Thật đúng lúc!

Tôi kinh hoàng về sự bình tĩnh của nàng khi nàng nói về những người chồng của mình, đặc biệt là hôm nay, khi tôi muốn ngắt lời nàng, thì nàng lại buồn bã thốt lên:

- Tại sao vậy? Tại sao lại đầu độc em? Em đã làm gì nên tội? Tại sao người ta lại giết chính em?... Đó là một âm mưu thật kinh khủng!

Tôi cố an ủi nàng rằng nàng quá thánh thiện đối với cái thế giới khủng khiếp này... Nàng quá tuyệt vời... quá hoàn hảo... Tôi còn nói đùa rằng, vì thế nên nàng đã làm mọi người sợ.

- Nhưng chính anh lại không định đầu độc em.

Beatrice cười gằn và cắn vào cuống hoa linh lan.

- Anh! - Nàng ngạc nhiên - Đúng vậy, anh đã không đụng đến cả con ruồi.

Vì lẽ gì đó, tôi cảm thấy bực mình. Nhưng lúc đó, Annet cầm chai rượu khai vị chạy tới, và Beatrice đứng dậy đưa cho tôi cái cốc lớn lấp lánh ánh ngọc nơi ngón tay xinh xắn của nàng như tôi vẫn gọi. Lẽ nào, tôi lại giận nàng?

- Còn em - Tôi hỏi khi cầm lấy chiếc cốc từ tay nàng - Em không đầu độc ai chứ?

Lúc đó, trong đầu tôi, nảy ra một ý nghĩ, mà tôi nhất định phải chia xẻ với Beatrice.

- Em hành động ngược lại. Anh không biết có thể gọi những người không làm hại người khác là gì, những người mà bằng vẻ đẹp của mình đã ban tặng cuộc sống cho mọi người, cho tất cả..., người đưa thư, người chở đò, người đánh xe ngựa, cô gái bán hoa, cho cả anh nữa...

Nàng cười, vẻ ngẫm nghĩ và trầm ngâm nhìn tôi.

- Em đang mơ điều gì vậy, người tuyệt vời nhất trong tất cả những người yêu tuyệt vời của anh?

- Sau bữa trưa, anh không định ra bưu điện chứ? Em van anh đấy, anh yêu! Sự thực là, em chẳng đợi thư của ai cả..., nhưng thật ngu ngốc, nếu thư đến, mà lại không nhận. Tại sao phải đợi đến ngày mai? Ôi, thật là ngốc!

Nghiêng mái đầu kiều diễm, nàng cuốn cuộng hoa linh lan vào các ngón tay. Tôi nâng cốc lên môi và bắt đầu uống... Không, hãy nhâm nhi, thưởng thức thứ rượu này mà không rời mắt ngắm mái đầu nhỏ nhắn chứa chất bao điều khó hiểu kia và suy nghĩ về những người đưa thư và những con bọ rùa xanh, về những cuộc chia tay mà không phải là chia tay và về...

Chúa nhân từ ơi! Lẽ nào, trí tưởng tượng của tôi lại bay bổng đến mức đó? Không, đây không phải là trò chơi của trí tưởng tượng! Thứ rượu mà tôi vừa uống sao lại có cái vị đăng đắng khủng khiếp đến thế!