TRUNG THÀNH ĐẾN CÙNG Tác Giả: E. Dinl
Bà thám tử, bà làm ơn nhắc lại câu hỏi. Tôi đang mãi nghĩ về Glôria nên không nghe rõ. - Hôvác Oenxtơn cố hết sức nói một cách bình thản. Anh cảm thấy phía dưới mái tóc giả, các giọt mồ hôi nhỏ đang như lũ kiến bò trên da. Hôvác dùng các ngón tay sửa mái tóc, nhìn nữ thám tử đang ngồi trên chiếc ghế bành trước mặt ông.
Nữ thám tử Gioan Riz ngả người trên lưng ghế, vắt chéo hai chân. Chị có bộ giò đẹp, cân đối. Giá lúc khác, thì bộ giò của chị đã hút hồn ông.
- Tất nhiên, ông Oenxtơn ạ! Tôi hỏi ông đã ở đâu trong thời gian từ 10 giờ tối đến nửa đêm? Chúng tôi biết rằng chính trong khoảng thời gian đó, vợ ông đã bị giết. Lúc 10 giờ kém ít phút, cô phục vụ đã chuẩn bị giường ngủ. Cô ta đã nhìn thấy vợ ông bị chết vào lúc 1 giờ 5 phút đêm, lúc cô mang cho bà cốc sữa nóng như thường lệ.
- Không, tôi không hiểu tại sao bà lại hỏi tôi. - Oenxtơn hơi bực. - Cửa sổ phòng ngủ của Glôria bị đập vỡ, mọi đồ vật của cô ấy bị xáo trộn ở trong phòng. Phải chăng không phải do kẻ cướp?
- Nhưng không phải kẻ cướp luôn luôn là kẻ giết người. - Gioan Riz phản đối.
- Có thể, Glôria đã nhìn thấy tên cướp và định giữ hắn lại? Tôi tin là cô ấy đã cố hết sức để bảo vệ chuỗi ngọc kim cương của mình.
- Thế lúc đó, ông đang ở đâu? - Nữ thám tử kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi.
- Tôi có thể trả lời câu hỏi này.
Nghe thấy tiếng phụ nữ, Hôvác Oenxtơn sợ hãi, nhảy cẫng lên. Gioan Riz hơi ngạc nhiên, nhìn Nôra Bôit, cô phục vụ của Glôria Oenxtơn, bước vào phòng.
- Cô Bôit, hình như, tôi đã dặn cô là cứ ở lại trong bếp. - Nữ thám tử trách.
- Nhưng tôi còn quên một chi tiết chưa kể với bà.
- Cô sẽ kể sau.
- Nhưng thưa bà, chi tiết đó rất quan trọng. - Môi dưới của Nôra khẽ run. - Tôi không muốn bà làm phiền ông Oenxtơn vào lúc này, lúc vợ ông mới bị chết bằng các câu hỏi của bà.
- Cô Nôra, đó là việc của tôi. Gioan Riz giải thích một cách nhẹ nhàng.
Sự mềm mỏng và kiên nhẫn của nữ thám tử đã không hề làm Hôvác phải ngạc nhiên. Ông biết rằng đôi mắt nâu đượm buồn của Nôra đã làm cho nhiều người gặp cô có ý muốn bảo vệ kẻ đáng thương. Thậm chí, ngay cả Glôria cũng đối xử thân ái với cô ấy.
- Tôi biết việc của bà là làm rõ sự thật. - Sự thật nằm ở chỗ ông Oenxtơn đã ở bên tôi vào cái lúc mà bà quan tâm.
- Với cô? - Gioan Riz hỏi, đôi lông mày nhướn cao.
Nhận thấy sự quở trách của nữ thám tử, Nôra mặt
đỏ tía tai, nhắc lại lời giải thích của mình:
- Không phải như bà nghĩ. - Tôi và ông Oenxtơn đã chơi bài.
- Chơi bài? - Nữ thám tử không tin, hỏi lại.
Hôvác Oenxtơn rất mừng vì lúc đó, nữ thám tử đã
chú ý tới Nôra. Lúc Riz lại nhìn mình, thì ông Oenxtơn đã bình tĩnh lại, ngồi mím miệng.
- Phải, chơi bài. - Nôra nhắc lại một cách kiên quyết. - Chơi ăn tiền.
- Tại sao ông Oenxtơn không nói ngay điều đó với tôi? - Riz hướng về phía chủ nhà, hỏi.
- Tôi định nói điều đó khi Nôra bước vào phòng. Cô ấy đã nói trước tôi.
- Tôi hiểu. - Riz gật đầu, vẻ trầm ngâm, quay về phía Nôra. - Như thế, có nghĩa là trong khoảng thời gian từ 10 giờ tối đến nửa đêm, ông Hôvác đã ở bên cô và không ra khỏi phòng?
- Không ra lần nào. Tôi cũng chỉ ra khỏi phòng một lần vào lúc nửa đêm, lúc... Nôra mở to mắt và lúc lắc người. Để đứng vững, cô tựa mạnh vào góc bàn và làm đổ chiếc lọ nhỏ. Chiếc lọ sứ màu xanh nhạt rơi phịch xuống sàn gỗ sồi, vỡ tan.
Nôra gào to như con chim bị thương, quỳ xuống sàn và nhặt vội các mảnh vỡ.
- Ôi, tôi thật là vụng về! - Nôra nói trong nước mắt. - Đây là chiếc lọ quý của bà Oenxtơn! Ông đừng lo, ông Hôvác ạ! Nhất định tôi sẽ gắn nó lại!
Hôvác Oenxtơn lao tới kéo Nôra dậy, bảo:
- Cô hãy quên chiếc bình đó đi! Tốt hơn, cô hãy vào bếp, chuẩn bị hai cốc trà.
Sau lúc Nôra rời phòng khách, Hôvác quay về phía nữ thám tử, hỏi:
- Bà hỏi xong chưa? Lúc này, đã 2 giờ đêm, tôi muốn nghỉ một chút. Nếu bà đã đặt hết các câu hỏi, thì tôi xin phép được tiễn bà ra cửa.
Nữ thám tử chăm chú nhìn vào mặt Hôvác mấy giây như muốn khám phá ra điều bí mật rồi gấp sổ tay, đứng dậy, nói trước lúc rời khỏi phòng:
- Xin cho biết ngày giờ đưa ma.
- Để làm gì?
- Tôi muốn đến dự. - Nữ thám tử nhún vai, đáp.
- Nhưng bà đừng nói với tôi là bà hy vọng hung thủ cũng sẽ tới. - Hôvác nói với vẻ châm chọc không nén được.
Thi thể của Glôria được khiêng đi cùng với chiếc gối đã được dùng để bóp cổ bà. Sau đó, cửa ra vào được đóng lại ở phía sau Riz. Hôvác chạy vào bếp. Nôra ngồi sau bàn, uống trà.
Nôra đặt chén trà trước mặt Hôvác, bảo: “Trà của ông đây”. - Một cánh tay của Nôra cứng lại, khẽ run lên.
Hôvác chậm rãi uống một ngụm, nhìn chăm chú vào Nôra từ phía trên miệng chén.
- Nôra, tại sao cô lại nói dối bà Riz? - Hôvác hỏi
- Thưa ông Hôvác, tôi không hoàn toàn nói dối. Phải chăng ông quên là đã nhiều lần, chúng ta chơi bài vào buổi tối?
- Không, tôi không quên. Tôi nhớ rõ tất cả. Nhưng tối hôm qua, chúng ta không chơi bài, cô biết rõ điều đó. - Không đợi trả lời, Hôvác bất chợt, hỏi: - Cô bảo vệ tôi vì nghĩ là tôi có tội? Theo cô, tôi đã giết vợ?
- Tất nhiên, tôi không tin! Làm sao ông có thể nghĩ như vậy! - Nôra hốt hoảng, hỏi. - Chỉ đơn giản tôi không muốn bà ta làm khổ ông vì các câu hỏi ngớ ngẩn. Ông đang đau khổ, mà bà ta cứ làm khổ ông, Không có bà ta. ngày hôm nay, ông đã khổ lắm rồi... Bà ta đã hỏi những câu có liên quan tới đời tư... Chẳng hạn, tại sao vợ chồng ông đã ngủ riêng?
- Cô đã trả lời bà ta như thế nào?
- Tôi trả lời bà ấy ngáy như cưa gỗ. Nôra đáp. Hôvác cười, nắm một bàn tay Nôra, nói:
- Nôra, cô là người trung thành nhất trên đời. Chả thế mà, cô đã giúp việc Glôria ngần ấy năm. Cô xứng đáng được ghi vào sách kỷ lục.
Sáng hôm sau, Nôra tự mình gọi điện cho mọi người quen, họ hàng và thoả thuận với vàn phòng tang lễ và với linh mục.
Hôvác bị đau đầu vì sự tích cực của Nôra. Phần lớn thời gian, ông ngồi lì trên đi văng trong phòng làm việc của mình.
Sáng hôm sau, mặt trời rực rỡ và cơn gió mát đã nhắc nhở Hôvác về việc bỏ chơi gôn vì phải tới nhà thờ.
Mặc bộ comlê màu xám đen, ông đứng trước gương, chải ria, cố tạo ra nét mặt buồn.
Chải ria xong, Hôvác bắt đầu chải tóc. Mãi tới lúc đó, ông mới biết là mái tóc giả không dính chặt vào đầu. Ông cố tìm ống keo xịn vẫn dùng để dính bộ tóc giả vào đầu mà không thấy. Ông nghĩ, tối hôm đó, nhất định phải bỏ bộ tóc giả ra khỏi đầu. Không bao giờ, ông xuất hiện trước mọi người mà không mang tóc giả, nhưng hôm nay, ông không còn cách nào khác. Ông cau có, đội mũ, bước xuống nhà, tới gần chiếc xe du lịch đang đợi và tự nhủ: chẳng sao cả! Sau khi luật sư đọc bản di chúc, ông sẽ đi khỏi cái thành phố nhỏ chết tiệt này.
Nữ thám tử Gioan Riz đã giữ lời hứa. Bà đứng trên bậc thềm của nhà thờ, đợi ông. Nắm một bàn tay của Nôra, Hôvác gượng gật đầu chào bà Riz rồi định vào nhà thờ thì Nôra nói thầm với ông:
- Cái mũ, thưa ông!
- Ôi, suýt nữa tôi quên! Hôvác nhăn mặt, khó chịu, nói. Quả thật, ông đã quên là đàn ông tuyệt đối không được đội mũ trong nhà thờ. Hôvác bỏ mũ và nghe tiếng thở dài ngạc nhiên ở phía sau lưng.
- Tóc ông đâu? - Nữ thám tử vừa lẩm bẩm, vẻ sửng sốt, vừa nhìn cái đầu hói bằng đôi mắt mở to.
- Sự thiếu lịch sự của bà đã làm tôi khó chịu! - Hôvác tức giận, nói. Lẽ nào, hồi bé, bà đã không được dạy là không nên hỏi như vậy?
- Ông mang tóc giả? Tôi không biết ông bị hói.
- Tóc giả có tác dụng là để không ai biết được là chủ của nó bị hói. Hô vác nói và định bước vào nhà thờ.
- Suốt ngày hôm qua, tôi đã nói chuyện với bạn bè và họ hàng của ông, đã biết nhiều thông tin về người chồng mới, tức là, về ông. Họ đã bảo ông là người đỏng đảnh, ích kỷ, yêu cái đẹp, hiếu danh, thậm chí, là người ngốc, nhưng không có ai nói ông bị hói.
- Tôi đã không quảng cáo điều đó ở bất kỳ đâu, với bất kỳ ai ở thành phố này, trừ với Glôria. Và Glôria đã giữ kín điều bí mật này như giữ gìn con ngươi của mắt mình. Cô ấy ngượng và sợ sẽ gây trò cười cho các bạn gái của mình.
Nữ thám tử trầm ngâm gật đầu mấy cái liền rồi bất chợt, nói:
- Ông Hôvác, ông bị bắt vì tội giết vợ. Ông có quyền im lặng, không trả lời các câu hỏi.
- Bà điên à? - Hôvác tức giận, ngắt lời.
Sau khi nói với kẻ bị bắt về quyền của người đó, nữ thám tử bắt đầu giải thích.
- Chúng tôi đã tìm thấy những sợi tóc trong hai bàn tay của nạn nhân. Sáng nay, đã có kết quả phân tích. Phòng thí nghiệm đã kết luận rằng đó là những sợi tóc giả. Tất nhiên, chúng tôi sẽ đối chiếu những sợi tóc đó với tóc giả của ông, nhưng tôi sẵn sàng đánh cuộc rằng chúng đồng nhất.
Đôi vai Hôvác rung lên. Ông nhớ rằng Glôria đã vung hai tay trong lúc ông áp chiếc gối vào mặt cô ấy. Chắc là lúc đó, cô ấy đã giật được mớ tóc.
- Tôi sợ rằng bà đúng. - Hôvác thở dài, nói.
- Ông Hôvác, tôi không hiểu. Ông có thừa tiền để mua tóc thật.
- Bà nhầm. Đó là tiền của vợ tôi, chứ không phải của tôi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không tương xứng. Thỉnh thoảng, Glôria cho tôi mấy bảng để tiêu vặt. Tôi không đủ tiền để mua thuốc lá. Như vậy thì lấy tiền đâu mà mua tóc thật? Hôvác lắc đầu, buồn rầu, nói. - Tôi hy vọng mọi sự sẽ thay đổi.
- Thay đổi cái gì? Ông nói gì vậy?
- Tất nhiên, nói về tình hình tài chính của tôi. Chứ còn về cái gì nữa! Sau cái chết của Glôria, tôi sẽ được thừa kế mấy triệu đô.
- Nếu mọi chuyện đúng như ông nói. - Gioan Riz nhếch miệng cười, nói - Thì chúng tôi sẽ lập tức bám ông đến cùng. Từ phút đầu, ông đã là kẻ bị tình nghi đầu tiên của chúng tôi. Chúng tôi đã tìm thấy bản di chúc của vợ ông trong cái két sát tường trong phòng của bà ấy, ông Hôvác ạ. Bà ấy đã không để lại tất cả tiền bạc cho ông, mà là cho Nôra.
Mặt Hôvác tái đi như được nặn bằng sáp.
- Bà nói dối! - Hôvác kêu lên. Không thể như thế được.
- Đó là sự thật! Nếu tôi nhớ không nhầm, thì trong bản di chúc đã viết: “Tôi để lại tất cả tiền bạc cho Nôra Bôít để trả công cho các năm tháng phục vụ tận tụy của cô ấy". Ông không thể phủ định cái điều Nôra là người phục vụ tận tuỵ và trung thành?
Suốt trong thời gian đó, đang đứng yên, Nôra bỗng kêu lên rồi đưa một bàn tay lên miệng, ở chung quanh, những người quen, bạn bè ngạc nhiên vì Hôvác mang tóc giả đã bắt đầu tụ tập lại.
Vừa còng tay Hôvác, nữ thám tử vừa khẽ mỉm cười bảo:
- Hình như, ông đã chọn ngày xấu để ra phố mà không đội tóc giả, ông Hôvác ạ!
- Tôi không tìm thấy keo để dính tóc. - Hôvác lẩm bẩm.
- Trong cái ống nhỏ màu xanh trên bàn ngủ của ông có ống keo để dính tóc? - Nôra mở to mắt, nói.
- Phải, đó là keo để dính tóc. Cô đã lấy nó à?
- Tôi. - Nôra nhún vai, cố nhịn cười. - Đó là ống keo duy nhất trong nhà. Hôm qua, lúc ông ngủ trong phòng làm việc, tôi đã dùng nó để gắn cái lọ quý của bà nhà.
Hôvác nhìn Nôra như không tin vào mắt mình.
- Nhưng, Nôra, tôi đã bảo cô là quên cái lọ đó đi.
- Ông bảo, những dù sao thì tôi vẫn phải gắn cái lọ. Bà nhà luôn luôn muốn rằng lúc bà chết, tro của bà sẽ được đựng trong cái lọ.