NỖI SỢ HÃI Tác Giả: Đônanđơ Henig
Cách đây mấy phút, sếp gọi Cáclơ tới rồi nói ngắn gọn để trao nhiệm vụ. Bước ra phố, Cáclơ gọi tắc xi, bảo: “Cho ra sân bay”.
Cáclơ thấy sợ vì đây là lần đầu tiên, anh được trao nhiệm vụ quan trọng. Sau đó, anh nghĩ rằng chẳng ai có thể nhìn thấy hêrôin giấu trong vali. Nghĩ vậy, anh thấy yên tâm. Nghe lái xe huýt sáo, anh càng yên tâm hơn.
Tới sân bay, Cáclơ tới phòng chỉ dẫn hỏi về giờ bay. Sau đó, anh gửi chiếc vali nhỏ xấu xí ở gian hành lý cho yên tâm.
Trước đó, ở băng cướp của mình, Cáclơ chỉ được giao những việc nhỏ nên lần này, anh rất hồi hộp. Có thể, công việc sẽ không nguy hiểm như anh nghĩ. Đối với sếp, đây chỉ là chuyện vặt. Cáclơ sẽ bay tới Chicagô. ở đó, anh sẽ được hai ngưòi đàn ông đội mũ rơm màu vàng, tay trái cầm tờ báo “Thời báo Niu oóc đón. Anh sẽ trao hêrôin cho họ rồi trở về bằng chiếc máy bay đầu tiên. Tất cả đều khá đơn giản nếu anh không bị tóm.
Nhưng tại sao anh lại có thể bị cảnh sát nghi ngờ? Cáclơ hy vọng là sau từng ấy năm vất vả, cuối cùng, anh sẽ gặp may.
Đột nhiên, cửa ra vào mở toang rồi hai viên cảnh sát bước vào phòng đợi. Cái việc đó diễn ra bất ngờ đến nỗỉ suýt nữa Cáclơ định bỏ chạy. May mà, anh đã không bỏ chạy vì sợ.
Sau khi trấn tĩnh lại, Cáclơ đi theo hai viên cảnh sát và nhìn thấy họ bao vây hai người đàn ông ở cạnh máy bay.
- Cái gì vậy? - Cáclơ hỏi cô chiêu đãi viên.
- Đó là do ngài thủ tướng - Cô ta đáp.
Cáclơ nhớ ngay tới cái đầu đề đăng trên tờ báo buổi sáng. Vị thủ tướng của một quốc gia ở vùng Cận Đông tới thăm nước Mỹ để xin viện trợ kinh tế. Vì là nước nhỏ nên ngài thủ tướng đi máy bay hành khách, chứ không đi chuyên cơ.
Cáclơ thở phào. Anh sẽ kể cho sếp nghe chuyện này để được thưởng.
Sắp tới giờ bay, ngài thủ tướng là người đầu tiên leo lên thang máy bay. Các hành khách khác đứng cạnh thang. Ngài thủ tướng mỉm cười lần nữa với các phóng viên ảnh rồi biến vào khoang máy bay. Các nhà ngoại giao đi tiễn và cảnh sát đi về phía toà nhà của sân bay. Ngài thủ tướng ngồi ở phía trước, cách xa nên Cáclơ không nhìn thấy. Anh xem đồng hồ. Đã quá giờ bay. Cáclơ nguyền rủa ngài thủ tướng vì ông ta đã làm chậm chuyến bay.
Đột nhiên, anh nhìn thấy mấy toán cảnh sát vội vã tiến lại phía máy bay, cổ anh khô lại. Anh tin là cảnh sát sẽ tấn công mình. Một phút sau, toán cảnh sát bước vào trong máy bay, lôi từ khoang hành lý ra chiếc vali của anh. Cáclơ có cảm giác là mình nghe thấy tiếng còng sắt tra vào tay.
Toán cảnh sát bước vào trong máy bay, nói thầm với cô chiêu đãi viên và các phi công. Sau đó, cô chiêu đãi viên mỉm cười duyên dáng, nói với hành khách:
- Thưa quý ông, quý bà! Đáng tiếc là chuyến bay sẽ bị chậm ít phút. Có người đã báo với cảnh sát là trong máy bay có đặt bom. Vậy, xin mời tất cả xuống phòng đợi. Việc khám xét máy bay chỉ mất ít thời gian.
Cáclơ cố nhịn cười. Họ tìm bom, chứ không tìm hêrôin của anh. Cáclơ đứng dậy, rời máy bay trước nhất.
Ở cạnh lối vào phòng đợi, Cáclơ nhìn quanh và thấy rằng tất cả hành lý đã được đưa xuống khỏi máy bay. Anh không thể rời mắt khỏi chiếc xe đẩy chở hành lý đang từ từ đi về phía toà nhà của sân bay. Toán cảnh sát đi tiễn ngài thủ tướng. Các hành khách theo sau họ, đi vào phòng đợi.
Phải làm gì bây giờ khi còn kịp chạy trốn? Và để mất thứ hàng quý. Không thể đùa với sếp. Có thể, họ không tìm thấy ma tuý. Vì gần đây, những kẻ thích đùa thường gọi điện tới đồn cảnh sát để báo tin dữ nên cảnh sát sẽ chỉ khám qua loa. Nhưng lần này, vì có ngài thủ tướng nên họ sẽ khám kỹ.
Chỉ còn cách: nhanh chóng vớ vội chiếc vali của mình rồi chuồn. Nếu chuồn được, các sếp sẽ hài lòng và anh sẽ được thưởng theo phần trăm của số hêrôin đã được cứu thoát.
Anh tiến về phía phòng chỉ dẫn, hỏi với vẻ rất sợ hãi:
- Xin lỗi, kiểm tra hành lý ở đâu thế? - Chị biết đấy, nếu bất chợt, bom nổ.
- Ông đừng sợ! - Cô gái mỉm cười, đáp - Đang kiểm tra ở buồng phi công. Cái buồng đó ở xa đây, tận trong góc đằng kia.
Cáclơ cảm ơn. Sau khi bỏ đi và tin là cô gái không nhìn thấy mình, anh ta đi về phía phòng phi công. Từ xa, anh đã nhìn thấy dòng chữ đề ở cửa ra vào "Cấm người lạ vào phòng”.
Cáclơ mở cửa, nhìn chung quanh, chẳng ai chú ý đến anh. Người phục vụ đã chở một phần hành lý và đang quay lại để chở nốt. Không thấy có các cảnh sát. Họ đang bảo vệ ngài thủ tướng ở trong phòng của giám đốc sân bay.
Cáclơ thận trọng khép cửa ra vào, nhìn đống hành lý. Ở giữa chiếc hòm nhôm to và chiếc túi xách, anh nhìn thấy chiếc vali của mình. Trong phòng, chỉ có hai công nhân lắp ráp trẻ mặc bộ áo liền quần màu xám. Một trong hai người đã đi ra. Cáclơ lại bên người kia và bực tức hỏi:
- Tại sao trung sĩ Renđôn không có ở đây? Phải có người coi hành lý chứ!
Người công nhân trẻ nhún vai.
- Dẫn anh ta lại đây! Cáclơ cao giọng - Viên cảnh sát cao ấy. Bảo là tôi đang đợi ở đây.
Người công nhân trẻ lùi lũi bỏ đi. Cáclơ chỉ có không hơn 5 phút. Anh vớ chiếc vali nhỏ, bước vào phòng đợi rồi từ từ rời khỏi toà nhà của sân bay.
Với vẻ vừa xúc động vừa tự hào, anh gọi tắc xi rồi nói địa chỉ. Sau khi ngồi lên xe, Cáclơ thở sâu, đặt vali cạnh người, chắp hai tay lên ngực.
Nửa giờ sau, anh đã bước lên thang máy của toà nhà chọc trời hiện đại. Anh bước ra ở tầng cao nhất, lại bên chiếc cửa ra vào quen thuộc, gõ 3 cái rồi 2 cái. Cửa ra vào hé mở. Người đàn ông thấp đậm, có vẻ mặt của một võ sĩ, tay cầm khẩu súng lục tự động, nhìn anh chằm chằm.
- Ở đó thế nào? Anh đã về rồi hả? - Anh ta hỏi, giọng khàn khàn.
- Vâng - Cáclơ đáp - Họ đâu rồi?
Viên vệ sĩ của sếp chăm chú nhìn quanh, bước ra hành lang và sập cửa phía sau lưng.
- Họ đang họp. Anh đừng vào. - Hắn lắp bắp.
- Nhưng, có việc rất quan trọng.
- Rất quan trọng?
- Đúng - Cáclơ đáp, tay chỉ vào chiếc vali nhỏ.
- Để ở đây được chứ?
Têng găngxtơ chộp lấy chiếc vali.
- Tôi sẽ đưa cho sếp. Giờ thì anh đi. Ở đây đang đợi hai khách hàng quan trọng.
Cáclơ cố giải thích, nhưng viên vệ sĩ đã khép cửa ra vào. Cáclơ đứng lại một lúc rồi nhún vai đi về phía thang máy.
Ở phòng làm việc lớn của sếp, hai tên cầm đầu bọn cướp đang ngồi sau cái cửa ra vào khép chặt.
- Tôi rất lo là chúng ta đã nhận đơn đặt hàng - Một tên nói. Chúng ta cần quái gì tới ngài thủ tướng đó?
Tên thứ hai đáp, vẻ khinh bỉ:
- Sao lại không cần? Những người mà người ấy làm phiền sẽ trả nhiều tiền. Chúng ta đã nhận một nửa số tiền đã hứa, số còn lại sẽ nhận sau khi thực hiện hợp đồng.
Cửa ra vào mở. Viên vệ sĩ xách chiếc vali nhỏ bước vào. Hai tên găngxtơ không chú ý đến anh ta. Anh ta đứng một lúc, không tham gia câu chuyện. Sau đó, anh ta để chiếc vali nhỏ xuống bàn rồi đi ra. Hai tên găngxtơ tiếp tục câu chuyện:
- Ai đặt bom ở máy bay?
- Cáclơ Luka, cái tên nhỏ thó đó. Người ta bảo với hắn là trong vali chứa một phuntơ hêrôin. Nhưng thực ra, đó là lượng thuốc nổ đủ để phá tan 12 chiếc máy bay.
Sếp nhìn đồng hồ.
- Một phút nữa bom sẽ nổ.
Cáclơ vừa ra đến đường phố, thì bom nổ. Cáclơ ngạc nhiên nhìn lên phía trên. Vừa lúc đó, cả một đống mảnh kính, cành cây, vôi vữa rơi xuống chân anh.