← Quay lại trang sách

NHÂN CHỨNG CỦA HUNG THỦ Tác Giả: N. Taier

Cửa vào thư viện được mở một cách nhẹ nhàng. Bà cô Amanda ngẩng đầu lên khỏi cái bàn nơi bà đang ngồi phía sau nó để lần giở chiếc cặp giấy đựng các tấm ảnh hoa. Hình như, bà đang đợi cái gì đó. Lúc này, bà đã hiểu được đó là: cái chết.

Bà nhìn đứa cháu họ đang đi qua căn phòng rộng, sàn ván ghép, không trái thảm.

- Cô Anna - Đứa cháu nói - Cháu không biết cô đang ở đây. Cháu xuống để kiếm cái gì đọc vào ban đêm. Cháu rất mệt và không thể ngủ ngay được.

Hắn nói dối. Hắn đã đợi cho các anh em trai hắn ngủ say. Rồi hắn lại mò xuống phòng dưới. Hắn đã nghĩ kỹ mọi điều.

- Ở đây ngột ngạt quá, cô ạ! Cháu mở cửa sổ ra nhé?

Bà cô không trả lời, mà hắn cũng chẳng cần điều đó. Hắn mở toang cửa sổ. Tuy không khí không lạnh, nhưng bà cô vẫn rùng mình: hơi lạnh toát lên từ ngôi mộ của bà. Bà cảm thấy như vậy.

Suốt cuộc đời dài dằng dặc trước đây của mình, chưa bao giờ bà nhìn thấy cái sợ. Nhưng bây giờ, bà đã nhận ra nó.

Hắn đang định giết bà! Nếu bà kêu, cũng chẳng ai nghe thấy: bọn đầy tớ đã về nhà từ cách đó mấy giờ. Lu Barmes, bà bạn nghễnh ngãng của bà đang ngồi trên tầng ba. Những đứa cháu khác đang ngủ. Nếu không như vậy, thì hắn đã chẳng dám trở xuống tầng dưới.

Bà lại tiếp tục giở cặp ảnh để tìm cách thoát hiểm. Bà có người bạn tốt ở sở cảnh sát, ở ban điều tra bọn sát nhân. Bà có thể tin vào người bạn đó. Mấy tháng trước, bà đã nói đùa và hứa rằng nếu sau này, bà bị giết, thì bà sẽ để lại cho anh bạn cái chìa khoá để khám phá kẻ phạm tội.

- Cô có thể mách cháu đọc cái gì đó?

Hắn tới bên các giá sách, lần tìm các gáy sách. Hắn dừng lại ở một cuốn sách. Trong số bốn đứa cháu, hắn là đứa tham. Bà luôn luôn biết như vậy.

Hy vọng lại loé lên - không phải hy vọng sống sót, mà là hy vọng tìm ra kẻ phạm tội. Bà rút từ cặp ra một chiếc ảnh hoa, đặt lên bàn rồi lấy cái chặn giấy nặng đè lên nó.

Sau đó, bà gập cái cặp lại rồi để nó ở góc bàn. Đó là hành động cuối cùng của đời bà trước lúc bà bị đứa cháu đánh bằng cái gậy thông lò. Bà chết bên cạnh cái bàn viết.

Tên sát nhân lau cái gậy thông lò để trả nó vào chỗ cũ. Ngôi nhà sang trọng lại yên lặng. Hắn chuồn khỏi thư viện, leo lên thang gác. Ở tầng hai, hắn cởi áo, mặc bộ quần áo ngủ rồi đi ngủ và thiếp đi ngay sau đó.

Ở tầng dưới, cơn gió lọt vào từ chiếc cửa sổ, chạm vào cái xác mảnh mai của bà cô đang nằm trên sàn, làm lay động mép tấm ảnh hoa cúc ở bên dưới cái chặn giấy.

*

* *

Trung uý cảnh sát Villiam ở phòng điều tra bọn sát nhân đang rất buồn vì cái chết của bà Amanda Golleis. Anh rất quý bà - một phụ nữ rất đáng mến và tính tình rộng rãi. Tất nhiên, bà giàu nên có điều kiện để rộng rãi. Nhưng, bà cho rằng đàn ông thì phải tự lập. Bà tự hào vì sự thành đạt của chúng. Một đứa là quản trị tài chính ở công ty quảng cáo; đứa thứ hai làm nghề luật. Hai đứa còn lại làm ở ngân hàng.

Viliam gặp bà lần đầu ở câu lạc bộ phụ nữ, nơi anh tới nói chuyện về tội phạm ở tuổi vị thành niên. Bà thích bài nói chuyện. Bà mời anh tới nhà để được nói chuyện tiếp. Từ đó, anh thường tới thăm bà. Ngay từ đầu, hai ngươi đã rất hợp nhau. Một hôm, bà bảo anh: “Anh Giôn này, sau này nếu tôi bị giết, thì tôi sẽ để lại cho anh cái chìa khoá. Tôi muốn anh sẽ tìm ra tên tội phạm”.

Lúc nói câu đó, mắt bà sáng long lanh! Cả hai cùng cười.

Tất cả tai hoạ là ở chỗ nạn nhân rất hiếm khi có thời gian và khả năng để lại cái chìa khoá.

Thường là hung thủ tự tố cáo do sơ ý và vội vã. Nhưng Golleis đã không sơ ý và vội vã. Hắn không để lại dấu vết. Hung thủ phải là một trong bốn đứa cháu.

Viliam tin như vậy. Lúc xảy ra sự việc, bọn đầy tớ đã đi khỏi nhà trước đó đã lâu. Bà bạn Barnes không thể giết bà Golileis, bà ta rất quyến luyến với bà Golleis...

Tất cả bọn họ đều rất đau buồn. Trong câu chuyện với Villiam, mỗi người trong bọn họ đều kể rất chi tiết về tình yêu của mình đối với bà lão Amanda. Việc bố họ tự sát đã làm họ lâm vào cảnh túng thiếu. Họ sẽ không được học hành nếu không có bà Amanda. Bà đã giúp họ tìm việc làm, viết thư giới thiệu với những người họ cần gặp. Và mọi công việc của họ đều suôn sẻ.

- Tôi không thể tin vào điều đó! Stuart Allen tuyên bố - Tôi không hình dung được là có người lại ghét cô Amanda. Có lẽ, đó là do cô bắt gặp tên trộm ở trong thư viện.

- Nhưng nó đã không lấy đi thứ gì.

- Thường như vậy.

Lời khai của Suter Allen cũng giống như của Stuart.

Hai đứa cháu khác, Gauen Allen và Laurens Allen cũng chẳng giúp được gì.

Có người nào đó đã nói dối. Một người trong số họ cần tiền và đã tìm dịp để chia đều tài sản của bà cô cho 4 người. Và sáng hôm đó, lúc ngủ dậy, họ đã trở thành kẻ giàu.

Giám định viên pháp y, thợ ảnh và phần lớn các nhân viên của phòng điều tra đều bận việc ở thư viện trong lúc Villiam nói chuyện với anh em nhà Allen ở tầng trên khách sạn. Lúc anh kết thúc cuộc phỏng vấn cuối cùng thì trung sĩ Murr đã kêu lên rằng ở thư viện, họ đã làm xong việc, Villiam đứng ở đầu cầu thang rộng của tầng trên, quan sát cách bà Golleis rời khỏi nhà lần cuối cùng. Sau đó, anh xuống tầng dưới rồi vào thư viện.

Anh đi quanh phòng rồi dừng lại cạnh cái bàn viết. Chắc bà Golleis ngồi ở đây lúc hung thủ vào nhà. Mặt bàn bỏ trống. Trên mặt bàn, chỉ có cặp ảnh và tấm ảnh bị đè bởi cái chặn giấy. Anh cầm tấm ảnh. Đó là tấm ảnh hoa cúc.

Tại sao bức ảnh bị lấy ra? Nó được để lại làm dấu hiệu cho việc giải mã?

Có lẽ, đó là cái chìa khoá bà Amada đã hứa sẽ để lại. Bà đã nghĩ ra cách đế tố cáo hung thủ.

Villiam cầm tấm ảnh lại bên cái ghế bành rồi ngồi xuống. Anh ngắm mãi tấm ảnh và cố tìm hiếu xem nó có nghĩa gì.

- Hoa cúc chưa bao giờ ám chỉ điều gì - Anh nghĩ vậy.

Chắc lúc hung thủ vào nhà, bà Amanda đang xem cặp ảnh.

Tấm ảnh phải có quan hệ với ai đó. Ai đã ở trong nhà này vào buổi tối trước đó. Thế nghĩa là, hai nhân viên ngân hàng, luật gia và anh chàng quản trị của công ty quảng cáo. Bọn họ không có quan hệ với hoa cúc. Hay hoa cúc có quan hệ tới chuyện đùa nào đó trong gia đình bà Amanda? Hay có cô dâu nào có tên là hoa cúc. Và đó là tên cô vợ của hung thủ.

Villiam lại cho gọi bốn anh em Allen một lần nữa. Anh thấy là phải thận trọng.

Trong câu chuyện với họ, anh cố không đặt các câu hỏi trực tiếp, vẫn như lúc trước, họ đều tỏ ra lịch sự, sẵn sàng cộng tác. Thế nhưng, họ chẳng giúp được gì. Trong bọn họ, chẳng có ai làm vườn, thích hoa. Không ai biết các phụ nữ có tên là hoa cúc.

Luter nói: “Mẹ chúng tôi yêu loại hoa có mùi thơm mạnh, nên chưa chắc bà đã thích hoa cúc”.

Stuart, Ganen và Laurens cũng rất tiếc là đã không giúp được gì. Nhưng Villiam vẫn tin là có một người trong bọn họ là hung thủ.

Câu trả lời là ở trong tấm ảnh mà bà Amanda để lại. Anh phải khám phá ra điều bí ẩn của nó: Hoa đỏ là tình yêu chân chính... Trong thư viện công cộng, phải có các cuốn sách viết về điều đó.

Lúc anh tới phòng chỉ dẫn của thư viện, cô gái trẻ chia cho anh cuốn sách nhỏ có tên “Ngôn ngữ của các loài hoa". Anh hối hả lật giở các trang sách. Nhưng, ý nghĩa được gán cho hoa cúc chẳng gợi cho anh được điều gì.

Anh trả lại cuốn sách và hỏi:

- Cô có thể giúp tôi được không? Cô có thuộc câu thơ nào nói về hoa cúc có quan hệ với kẻ tội phạm hoặc với hành động phạm tội không?

Cô gái nghĩ một lát rồi lắc đầu, bảo:

- Tôi sợ rằng mình không nhớ được ngay. Các nhà thơ thường thích hoa tử đinh hương, hoa hồng, hoa tím, hoa lan... Tôi không nhớ câu thơ nào nói về hoa cúc cả. Anh có thể cho tôi thời gian để suy nghĩ? Tôi có thể xem một số cuốn sách và hỏi các cộng tác viên của tôi. Nếu không có câu trả lời, thì tôi có thể gọi điện hỏi Khoa Văn học Anh của Trường Đại học Tổng hợp.

Trong lúc cô tìm, Villiam ngồi đợi. Bất giác, anh lấy mẩu giấy rồi tỉ mẩn vẽ các bức phác hoạ về hoa cúc. Anh lắng nghe cô nói chuyện qua điện thoại. Anh muốn nhìn qua vai cô lúc cô giở các cuốn sách chỉ dẫn.

Một lúc sau, cô quay lại. Tay cầm một số bài thơ dài có nói về hoa cúc. Nhưng chẳng có từ nào giúp được gì cho anh trong việc tìm kiếm hung thủ.

Vừa lúc đó, đổi ca làm việc của thủ thư phòng chỉ dẫn. Sau lúc cầm cuốn sổ tay của mình, cô gái định đi tỏ ý tiếc là không tìm được cho Villiam các thông tin cần thiết. Anh cám ơn cô rồi lại ngồi xuống bên cái bàn. Anh không thể chịu được sự thất bại.

Anh rời khỏi thư viện. Lúc đi qua cái cửa quay, anh chợt nhớ là mình chưa ăn trưa. Anh không đói, nhưng cảm thấy mệt và bực vì bị thất bại. Anh nhìn thấy hiệu cà phê nhỏ ở cạnh thư viện và bước vào trong đó. Đã quá giờ ăn trưa nên hiệu vắng tanh. Anh vào sâu trong hiệu. Một phụ nữ trẻ mỉm cười với anh.

- Tôi thấy tiếc về cái chuyện xảy ra với các bông cúc. Người phụ nữ trẻ bắt chuyện. Đó là cô tiểu thư, người quen của cô thủ thư. - Lúc không thể giúp được cho khách, tôi cảm thấy áy náy như mình là bác sĩ mà không chữa được bệnh. Nhưng xin anh đừng buồn. Đôi lúc, chúng tôi cần nhiều tuần, thậm chí, nhiều tháng để có được thông tin chính xác. Cần nhiều tháng.

Villiam hỏi có thể ngồi cạnh cô được không. Cô đáp:

- Được, nếu anh muốn. Tôi tò mò hỏi anh cần có thông tin về hoa cúc để làm gì. Nếu là việc riêng của anh thì tôi hứa sẽ giữ kín chuyện.

- Tôi nghĩ cô đã biết là tuần trước, bà Amanda Golleis đã bị giết?

- Có, tôi biết. Bà là người rất tốt bụng. Bà đã ủng hộ tiền cho phòng thiếu nhi của thư viện và cho galery.

- Tôi đang tìm hung thủ.

- Có nghĩa anh là cảnh sát? Trông anh không giống cảnh sát.

- Tôi không hiểu, đó có phải là lời khen không. Dù sao, lúc này, tôi không cảm thấy mình là cảnh sát.

Rồi anh kể cho cô nghe về tấm ảnh hoa cúc đã tìm thấy.

- Anh nghĩ rằng bức ảnh đó ám chỉ một con người cụ thể? Đó có thể là ai?

- Cảnh sát không có quyền thảo luận về các kẻ bị tình nghi.

Nhưng tôi sẽ kể cho cô nghe về cái điều bí mật nhất. Đó là một trong các kẻ thừa kế - 4 anh em nhà Allen: Stuart, Luter, Gauen, hoặc Lourens.

Cô thủ thư nâng tách cà phê lên miệng. Cô không uống, mà đặt nó xuống bàn, bảo:

- Trong trường hợp này, câu trả lời thật đơn giản. Anh cần đưa ra bằng chứng, đúng không? Nhưng ở Xcôtlen và miền Bắc nước Anh, hoa cúc có tên là Gauen. Do đó, hung thủ là Gauen Allen.

Trung uý Villiam không để cô gái nói hết câu. Sau khi cám ơn cô, anh rời khỏi hiệu cà phê. Anh thích những phụ nữ thông minh và đẹp. Lúc nào có thời gian, anh sẽ trả ơn cho trí thông minh và sự hấp dẫn của cô. Còn lúc này, anh đang vội đi hái bông hoa cúc của đứa cháu họ mang cái tên Gauen.