← Quay lại trang sách

TÊN TỘI PHẠM THÍCH ĂN CHUỐI Tác Giả: Valentin Bêlôbôrôdốp

Chuyện xảy ra ở một toà án địa phương: Igor, chàng thanh niên 18 tuổi ăn cắp nải chuối trong siêu thị và bị bảo vệ bắt.

Hôm đó, thời tiết xấu, đường sá lầy lội và có gió. Trong phòng xử án cũng lạnh. Bà thẩm phán trẻ, nghiêm khắc rất muốn tuyên án nhanh. Bị cáo ngồi rũ rượi trên chiếc ghế dành cho mình. Trong phòng, chỉ có 93 người dự, chủ yếu là các bà già nhàn rỗi.

Bà mẹ của bị cáo lặng lẽ, có bộ mặt dễ mến, già trước tuổi, ngồi tách riêng. Cứ thỉnh thoảng, bà lại đưa khăn tay lên chùi mắt và khẽ nức nở. Để tránh xúc động, bà thẩm phán trẻ đã tránh không nhìn bà.

Phiên toà diễn ra nhanh và tẻ ngắt. Cuối cùng, đến lượt bị cáo phát biểu. Bị cáo đứng dậy, nhìn về phía mẹ ngồi gần đó, mắt anh ta đẫm lệ.

- Thưa quý toà, tôi muốn nói với các ngài là mẹ tôi là người đặc biệt - Igor bắt đầu - Bà là người mẹ tốt nhất, hiền dịu nhất thế giới.

Đó là lời mở đầu kỳ lạ. Sau đó, mọi người có mặt ở toà đã kể lại rằng nghe nói vậy, một số bà già đã tái mặt đi vì ngạc nhiên.

- Tôi yêu mẹ, rất yêu - Igor nói - Mặt anh ta nhỏ lại, anh ta chùi nước mắt - Cái ngày tôi ăn cắp là ngày sinh của mẹ tôi. Bà thẩm phán trẻ đã kiểm tra tài liệu ở trước mặt và thấy đúng như vậy. - Mẹ tôi rất thích chuối, thích hơn mọi thứ khác như cam, táo, lê., Và tôi đã quyết định phải kiếm ra chuối để tặng mẹ, để mẹ được sống lâu, nhưng tôi không có tiền - Giọng Igor run lên. Tôi thử tìm ở những người quen mà không được. Vì vậy, tôi đã phạm tội và không còn cách nào khác. Tôi đã ăn cắp chuối, đã phạm tội...

Bị cáo bật khóc, tức tưởi như một em bé. Bà thẩm phán trẻ cũng muốn khóc, nhưng bà đã nén được.

Bà thẩm phán trẻ tuyên bố nghỉ giải lao 30 phút để nghị án. Bà đã tính rằng ở cái đất nước có hàng tỷ kẻ cắp, thì việc ăn cắp nải chuối nặng lkg chỉ là một nửa, một phần ba việc phạm tội chứ không hơn. Chàng trai thật thà đã ăn cắp chuối vì bà mẹ già yếu. Ở nước Mỹ, họ bảo sao? Người ăn cắp chiếc bánh mì phải ngồi tù. Còn kẻ ăn cắp đường ray, thì lại được bầu vào quốc hội. Nhưng chúng ta không sống ở nước Mỹ! Nên chúng tôi muốn xử trắng án...

Igor chỉ bị phạt một số tiền nhỏ.

Các bà già đang khóc có mặt ở toà, đã nhất loạt vỗ tay:

- Đó là đứa con trai đích thực - các bà đồng thanh nói như làm theo một mệnh lệnh. Còn bà mẹ của Igor thì khóc nức nở, chạy tới ôm cổ con trai và nói:

- Igor, mẹ xin lỗi con, mẹ đã không hiểu con... Mẹ cảm ơn con.

- Chỉ bị phạt thôi mẹ ạ - Igor nói dài giọng, vẻ hối lỗi.

- Phạt thì không đáng sợ! - Mẹ sẽ nộp phạt.

Ngày hôm sau, Igor tổ chức tối liên hoan ăn mừng.

Các bạn thân cùng học ở phổ thông với Igor đã tới dự. Trong số đó, có cô gái Nađenca sinh viên ở một trường kỹ thuật.

Vì nhà nghèo, Igor đã đề nghị những người đến dự mang theo rượu và một ít đồ nhắm.

Thấy trên bàn có nhiều rượu, Igor xoa tay nói, vẻ hoan hỉ:

- Đây là chất tăng lực!

Bà mẹ của Igor bày bát đĩa lên bàn, cắt bánh mì, giò và nhắc con. Bà hỏi:

- Igor, hôm nay, con sẽ không uống chứ?

Giọng bà có vẻ dè dặt. Hôm qua, bà đã thực sự tin là con bà đã ăn cắp chuối chỉ để dành cho bà. Sau đó, lúc tĩnh trở lại, bà hiểu nó đã ăn cắp chuối chỉ để cho riêng mình. Lúc uống rượu, nó thích nhắm với chuối. Nó không thích bánh mì. Đối với nó, bà không phải là chiếc nan hoa cuối cùng của chiếc bánh xe.

Liếc mắt nhìn mẹ và giơ tay làm một động tác đột ngột, Igor xẵng giọng hỏi:

- Ngày hôm nay mà không uống, hở mẹ?

Các vị khách bắt đầu chúc mừng. Nađenca hôn Igor vào má. Lúc có người kêu: “Đắng quá!” thì cô mỉm cười hôn vào môi hắn.

Igor hài lòng bảo: - Nữa đi!

Nađenca hôn một lần nữa. Nađenca cũng uống rồi mỉm cười, nói:

- Rượu Vôtca thật thì đắng.

Igor hài lòng vì phiên tòa hôm qua, vì buổi tối hôm nay, vì các bạn, vì rượu, vì Nađenca, vì mẹ mình. Một lúc sau, các vi khách bắt đầu theo nhau ra về.

Cuối cùng, chỉ còn lại 4 người ngồi bên bàn. Một người tên là Grixce Khapôc. Lức mẹ Igor ra khỏi phòng. Khapôc nối đùa với chủ nhân:

- Tay cậu thật là dẻo! Lấy cắp chuối rồi vừa đi vừa nhìn thẳng vào mắt bọn bảo vệ. Như có phép thôi miên, đúng không?

- Thôi miên à? - Igor hỏi lại.

- Đúng. Phải học cách thôi miên. Nếu cậu không ăn cắp được nải chuối ở cửa hàng, thì sẽ chẳng bao giờ cậu ăn cắp được ô tô.

Igor buồn bã lắc đầu nói:

- Khapôc, cậu là thiên tài. Từ cái đơn giản, cậu biến nó thành cái phức tạp và ngược lại. Mình phục cậu.

Thực ra, Khapốc trẻ hơn Igor. Hắn nhăn trán, vẻ đăm chiêu, bảo:

- Tuổi không quan trọng bằng sự từng trải. Mình già rồi.

Igor nhếch mép cười gượng gạo, bảo:

- Già.

Sau khi uống vài chén nữa, Khapôc gục đầu xuống ghế (may mà không phải là xuống cái đĩa đựng bắp cải chua...) ngủ ngon lành, mặt mất hẳn vẻ độc đáo, tham lam. Hắn đã biến thành em bé ngây thơ.

Khapốc ngủ, còn Nađenca thì đòi về. Igor đứng lên khỏi bàn, bước lảo đảo, bảo:

- Anh tiễn em.

- Anh còn có khách, vả lại, anh say như vậy thì cảnh sát họ sẽ bắt anh mất.

- Không thể như vậy!

- Igor, mọi cái đều có thể. Anh đang say.

Nađenca ra về, Xênia Taxine đứng lên theo, nhìn một lúc xem trong các chai còn lại cái gì rồi dìu Khapốc đứng dậy, đưa về nhà. Nhìn chung, buổi liên hoan diễn ra khá êm ả.

Igor cảm thấy bực. Hắn lục ở dưới gầm bàn, nơi để những chai vốtca. Bà mẹ hắn nhìn thấy cái chai. Con trai bà bắt đầu nghiện ngập? Chẳng lẽ bà để yên? Không, không, nhất định không.

Igor nhìn cái chai, với lấy cái cốc. Bà mẹ đứng lên cố ngăn con trai. Cái chai tuột khỏi tay Igor, bay xuống bàn, làm rớt xuống sàn thứ chất lỏng quý.

Đứa con trai bực tức nhìn mẹ. Sau đó, nó nằm xuống sàn và bắt đầu uống vốtca trực tiếp từ ván sàn. Rượu đã hết và còn một ít thức nhắm. Igor đứng dậy, mặt tái nhợt, hỏi:

- Mẹ làm cái gì vậy?

Bà mẹ cố không nhận thấy vẻ bực tức trong giọng nói của con trai. Nói chung, bà không tin rằng có cái gì nghiêm trọng có thể xảy ra. Vì vậy, bà khẽ lẩm bẩm:

- Igor con!

- Tôi đã 18 tuổi phải không? - Igor gầm lên - Tôi đã được cái gì?

Hắn với cái cố chai, đập lên đầu mẹ. Bà mẹ vừa kêu vừa gục xuống đi văng.

- Igor! - Bà lắp bắp, nhăn mặt lại vì đau, vì máu chảy ở mặt. Cái tiếng lắp bắp đó đã làm Igor điên tiết. Hắn cầm cái chai đánh mẹ một cái nữa.

Sau đó, như trong bản cáo trạng, hắn dốc những giọt rượu còn trong chai lên mái tóc người mẹ bất hạnh rồi châm lửa đốt.

Bà Nina Andrépna bị cháy, ngất đi.

Chưa hết. Theo bản cáo trạng, sau đó, hắn còn lột da đầu mẹ rồi lấy cưa, dao để cưa mẹ, nhét hai cánh tay vào tủ lạnh, vứt hai chân ra ban công, nhét cái đầu và mình vào vali trong lúc ngoài đường phố trời giá lạnh. Xong việc, hắn lấy hết tiền có trong nhà rồi đi nhậu nhẹt với bạn bè.

Đến tối hôm sau, mặt nhợt nhạt vì say, hắn kể với Khapốc về cái việc đã làm với mẹ mình.

Khapôc không tin.

- Nếu muốn thì cậu đến nhà mình mà xem! Hắn bảo với Khapôc, vẻ hãnh diện.

Khapốic lắc đầu, vẻ không tin, bảo:

- Không thể thế được!

Igor dẫn Khapốc đến nhà mình.

Một giờ sau, Khapốc ngồi ở đồn công an và kể những cái anh ta đã nhìn thấy ở nhà Igor.

Sắp tới toà sẽ xử tên ác ôn, cái quái thai, tên đểu cáng. Tôi không biết những từ nào thích hợp với nhân cách của Igor. Hắn không phải là người, mà là con thú.

Tất nhiên, hắn có thể bị “mức án cao nhất”, từ chung thân nhưng bà Nina Adréppa thì không thể sống lại được.

Nói chung, người đời thường nói là loại người như Igor thì không có mẹ. Thế tại sao các bà mẹ lại được sinh ra?

Mức án lần đầu quá mềm. Sau đó, suốt thời gian dài, toà không có thể tin vào cái hành động mà Igor đã làm nên đã đề nghị sa thải hắn. Nhưng giá kết án hắn dù chỉ 3 năm tù, thì hắn đã không phạm tội ác khủng khiếp. Nhưng việc đã rồi.