CUỘC ĐUỔI BẮT Tác Giả: Giêin Mur
Amanda, nữ giám đốc điều hành của một công ty, vơ vội chiếc túi xắc rồi đi ra cửa ra vào. Chị bước vào thang máy, ấn nút xuống gara ngầm, ước tính rằng việc nán lại vì công việc sẽ làm chuyến đi bị chậm ít nhất là 1 giờ.
Xuống đến gara, chị tiến về phía chiếc “Audi'’ của mình, mở cửa, ném túi xắc lên chiếc ghế ở hàng sau. Trong lúc chiếc xe bò quanh công viên Rassell, chị bắt đầu nghĩ về hai ngày nghỉ cuối tuần sắp tới. Đã qua hơn một năm từ cái ngày Giôn nói với chị là anh đã gặp người đàn bà khác và muốn ly dị. Cho đến nay, chị vẫn thấy lạ là: Vì sao, sau 7 năm chung sống mà sự phản bội của anh đã không làm cho chị bị sốc và cảm thấy bực. Chị không thể phủ nhận cái thực tế là sau khi chị được chọn làm giám đốc điều hành của công ty, hai người ngày càng xa cách nhau.
Chị đã không tìm được nhân tình thường xuyên và không ngủ với bất kỳ ai. Các cộng sự nam giới của chị đã không mời chị đi ăn trưa. Có thể, đó là do chỉ có 3 người trong số họ là chưa có gia đình. Một người duy nhất mà chị muốn yêu thì anh ta đã tỏ cho chị biết là anh ta sẵn sàng ở bên chị chỉ về ban đêm, chứ không phải là ban ngày.
Dù sao thì đã từ lâu, chị đã tự quyết định cho mình: tình yêu công sở dù chỉ trong thời hạn ngắn nhất cũng sẽ có ảnh hưởng tới uy tín của chị. Vì chị là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử của công ty trở thành giám đốc điều hành.
Amanda dừng xe cạnh biển hiệu giao thông và rên rỉ. Phải mất tới 20 phút mà xe vẫn chưa đi được 2 dặm. Chị đặt băng cát sét vào máy, hy vọng sẽ được nghe Pavarotti hát, nhưng người đang nói lại là Glori: “Tôi sẽ sống sót”. Amanda mỉm cười, nghĩ tới Danien và đèn đỏ lập tức được thay bằng đèn xanh.
Chị và Danien đã cùng học môn kinh tế học ỏ Đại học Brixton vào hồi đầu những năm 80. Nhưng họ chỉ là bạn với nhau. Sau đó, Danien gặp Rasen, học sau anh một lớp. Từ lúc đó, anh không còn nhìn thấy những người phụ nữ khác. Họ cưới nhau vào đúng cái ngày tốt nghiệp. Sau tuần trăng mật, Danien bắt đầu quản lý trang trại của bố ở Bécphabesire. Sau đó, họ liên tiếp đẻ 3 đứa con. Amanda có vinh dự trở thành mẹ nuôi của Sôphia, đứa con gái đầu lòng của họ. Họ sống chung được 20 năm thì ly dị.
Họ thường mời Amanda tới nghỉ cuối tuần ở trang trại, nhưng cứ 2, 3 lần được mời, chị mới nhận lời 1 lần. Sau lúc Amanda ly dị, chị không muốn lợi dụng lòng hiếu khách của họ.
Chị phải mất tới 1 giờ để đi dược 7 dặm tới vòng cung thứ nhất. Chị đã cố tăng tốc mà không được. Vì mọi làn đường đã chật cứng xe cộ.
- Ô, con khỉ! - Chị bất chợt nhớ ra là đã quên mua tặng phẩm dù chỉ là một chai rượu ngon - Con khỉ!- Chị nhắc lại. Chị bắt đầu dự tính xem có nên ghé tới trang trại chỉ có toàn các trạm chỉ dẫn xe ô tô không. Nhưng chị không muốn tay không đi làm khách. Các vị chủ nhà không thích kẹo sôcôla. Cuối cùng, lúc ra tới đường cái A1, chị đã có thể tăng tốc tới 50 dặm/giờ. Chị vừa thư giãn vừa nghe nhạc. Chợt nghĩ mình có thể tới chậm, chị lập tức hãm phanh: có cái gì va vào tămpông làm xe hơi bị xóc.
Một vật nhỏ màu đen đang cố chạy qua đường, Tuy phản ứng nhanh, nhưng chị không hy vọng thoát khỏi sự cố. Con mèo cái bị quẳng từ đường nhựa sang bãi cỏ. Amanda thấy ân hận: nhà chị có hai chú mèo. Chị nhặt xác con mèo rồi cẩn thận thả nó xuống con kênh đào.
- Rất tiếc! - Chị nói để chia tay rồi trở về xe. Chị ngồi vào sau tay lái, nổ máy rồi sửng sốt thấy cái giọng trầm ấm của Glori Heinor tiếp tục bàn về đàn ông. Chị mở nhạc, cố quên chuyện con mèo. Chị lại tăng tốc tới 50 dặm/giờ và thấy rằng đèn pha của chiếc ô tô hòm phía sau đã làm mình chói mắt. Chị giảm tốc độ, nhưng chiếc xe đó không muốn vượt lên. Có thể, người lái của nó đã phát hiện thấy sự trục trặc trong xe của chị? Đèn hậu không sáng? Nhả khói độc? Hoặc...
Chị quyết định rồ máy đế bứt khỏi chiếc xe đó mà không được. Chị cố nhìn mặt người lái nhưng không được vì bị chói mắt. Mãi đến lúc quen mắt, chị mới nhìn rõ cái hình bóng lờ mờ của chiếc xe hòm lớn màu đen. Ngồi sau tay lái là người đàn ông trẻ. Hình như, anh ta đã vẫy tay cho chị.
Chị lại dừng để ra hiệu cho chiếc xe đó vượt, nhưng lái xe lại tiếp tục chiếu đèn pha. Chị muốn thoát khỏi chiếc xe đó. Khoảng cách giữa hai xe ngày càng gần. Chị dừng xe, nó cũng dừng theo. Chị tăng tốc, nó cũng tăng theo. Chị vẫy tay cho các xe đi ngang qua, nhưng chẳng có ai chú ý. Chị lau mồ hôi trán, suy nghĩ một lát rồi đột ngột tăng tốc. Chiếc xe màu đen lại bám theo. Chị hiểu là nếu dừng xe, thì rất dễ bị đụng.
Chị tăng tốc tới 90 dặm/giờ. Nhưng nó vẫn bám theo. Tăng đến 100 dặm/giờ, nó vẫn giữ khoảng cách. Chị chỉ còn hy vọng là cảnh sát sẽ chú ý đến xe của chị, bắt dừng lại để phạt. Chị nghĩ: “Thà chịu phạt còn hơn đụng phải người đàn ông trẻ”. Xe của chị tăng tốc tới 110 dặm/giờ, nhưng vẫn bị bám theo. Lúc nó đi ngang qua, chị đã nhìn rõ người lái. Anh ta mặc áo da màu đen. đưa ngón tay về phía chị, vẻ đe doạ. Chị giơ nắm đấm đáp lại.
Đã đến lần thứ hai, chị kêu lên: “ôi lạy chúa!” Chị nhớ lại từng chi tiết của vụ tai nạn đã xảy ra chính trên con đường này hồi mấy tháng trước: Một phụ nữ bị cưỡng hiếp, bị cắt cổ rồi bị ném xuống cái rãnh ở ven đường. Chị thấy lạnh ở toàn thân. Chị nhớ đến lời cảnh báo dành cho các phụ nữ lái xe: “Không được dừng xe ở giữa đường" Mấy phút sau, chị nhìn thấy cái bảng chỉ dẫn quen thuộc. Chỉ còn 3 dặm nữa là tới trang trại. Chị cầu chúc cho chiếc xe màu đen vượt lên.
Chị quyết định sẽ phải bứt khỏi nó. Đã đến lần thứ hai, xe của chị vượt, tốc độ 110 dặm/giờ. Vào lúc chỉ cách trang trại có 2 dặm. Chị nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc xe màu đen vẫn bám theo. Chị quyết không bỏ lỡ thời cơ lần thứ hai. Chị thôi không nhìn vào gương chiếu hậu. Chị giữ nguyên tốc độ, chiếc xe đó vẫn chạy trên đường A1.
Chị chỉ còn cách đường vào trang trại chừng 100 mét. Đường tối, nhưng chị rất quen. Một phút sau, chị hãm xe, rẽ vào con đường hẹp được chiếu sáng bởi ánh trăng.
Chị đập hai bàn tay vào tay lái. Chẳng lẽ, chị đã mắc sai lầm? Chị nhìn vào gương chiếu hậu. Có thể, anh ta đã bỏ cuộc? Hy vọng hão. Chị nghĩ: Thà bị chết vì tai nạn xe cộ còn hơn là bị cát co. Ngay sau đó, chiếc xe màu đen đã bám theo. Chị cho chạy ở giữa đường. Bất chợt, chị nhìn thấy chiếc ô tô ở phía trước. Chị chỉ còn cách trang trại chưa tới 2 dặm.
Lúc này, Amanda cố không để bị vượt và nghĩ xem phải làm gì lúc tới gần trang trại. Con đường đầy ổ gà kéo dài khoảng nửa dặm. Đã nhiều lần Danian than phiền là không có tiền để sửa, Nhưng con đường hẹp không đủ chỗ cho hai chiếc ô tô cùng chạy, Sau chỗ ngoặt tiếp đó, chị định bứt lên mà không được.
Chỉ còn dặm cuối cùng, Amanda luôn nhắc lại như cầu khẩn: “Cổng mở". Lại một chỗ ngoặt nữa. Ngôi nhà đã hiện ra ở phía xa. Nhìn thấy có ánh sáng ở cửa sổ, chị sung sướng kêu lên. Xe đã đến gần trang trại. Quần áo chị đẫm mồ hôi. Chị giảm tốc độ,
Chiếc xe mầu đen vẫn theo sát. Đàn quạ từ các cái cây cạnh đó nháo nhác bay lên cao. Danien! Danien! - Chị kêu lên.
Các ngọn đèn sáng lên ở bậc tam cấp phía trước, cách chỗ chị khoảng 200 mét. Lúc còn cách ngôi nhà 100 mét, Amanda nhìn thấy Danien đứng ở đó, nhưng chị không dừng xe. Chiếc xe kia cũng vậy. Lúc còn cách nhà 50 mét, chị chiếu đèn pha về phía Danien. Chị đã có thể nhìn thấy nét mặt lo lắng của anh.
Lúc còn cách ngôi nhà 30 mét, chị hãm phanh rồi dừng xe ở luống hoa phía dưới cửa sổ. Có tiếng phanh rít sau lưng chị. Chiếc xe đi ở phía sau lưng không kịp tránh, húc vào phía sau xe của chị rồi va sườn xe vào tường nhà. Kính cửa sổ bị vỡ. Chị nhảy ra khỏi xe vừa kêu: "Danien! cầm lấy súng! cầm lấy súng! Vừa chỉ tay vào chiếc xe màu đen - Thằng khốn này đã bám theo tôi suốt 20 dặm đường”.
Người đàn ông bước xuống xe, bước cà nhắc. Amanđa chạy vào nhà. Tay cầm khẩu súng săn, Danien đi theo chị. Anh lại trèo lên bậc tam cấp. Người đàn ông đứng cạnh cửa sau chiếc xe của Amanda. Danien tỳ sung lên vai, nhằm về phía người đàn ông mặc áo da màu đen.
- Dừng lại, không tao bắn - Danien nói, giọng bình thản. Và chỉ lúc đó, anh mới chợt nhớ là súng chưa lắp đạn. Amanda cũng bước ra bậc tam cấp rồi dừng lại cạnh cửa ra vào.
- Đừng nhằm vào tôi! Đừng nhằm vào tôi! - Người đàn ông trẻ kêu lên. Đúng lúc đó, Rasen xuất hiện ở cửa ra vào:
- Cái gì vậy? Chị lo lắng, hỏi.
Đi gọi cảnh sát! - Danien nói.
Rason biến mất trong ngôi nhà.
Danien vừa tới bên người đàn ông trẻ vừa chĩa súng vào ngực anh ta như cũ.
Đừng bắn tôi! Đừng! -Người đàn ông trẻ vừa chỉ chiếc xe của Amanda vừa kêu.
Kẻ giết người đang ở trong xe! - Anh ta xoay nhanh người về phía Amanda - Tôi đã nhìn thấy hắn chui vào cabin lúc chị dừng xe ở vệ đường. Tôi biết làm gì được? Chị chạv trốn tôi như trốn lửa.
Danien thận trọng đi về phía chiếc xe của Amanda. Anh vẫn chĩa súng vào ngực anh ta và bảo anh ta mở ngay cửa sau của chiếc xe. Người đàn ông trẻ mở cửa xe rồi đứng tránh sang bên. Cả ba người nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm co ro trên sàn xe, cạnh lưng của cái ghế ở hàng sau. Tay phải hắn cầm con dao lưỡi dài và vật nhỏ gì đó có răng cưa. Danien chẳng nói gì, nhằm súng về phía hắn.
Tiếng còi xe cảnh sát rú ở phía xa.