← Quay lại trang sách

CƠN GHEN CỦA BÀN BÀ Tác Giả: E.Dinl

Tôi bước vào cái hành lang tối và nghe thấy tiếng cạch đột ngột. "Rôda”? - Tôi vừa hỏi vừa cởi chiếc áo khoác ướt nước mưa. Ánh sáng bật lên làm tôi loá mắt. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi định thần lại là đôi chân đẹp của vợ. Ý nghĩ tiếp theo thì lại không liên quan đến vẻ đẹp của cô ấy. Đó là cái lỗ thủng có đường kính 9 ly giống như đường ngầm của tàu hoả.

Rôda cầm chắc khẩu “Kolt” cỡ 38 bằng cả hai tay đúng như tôi đã dạy, tay không hề run.

Tôi nhìn vợ một lúc và hiểu rằng cô ấy sẵn sàng bắn. Và chẳng hiểu sao, như tên ngốc cuối cùng, tôi chợt nghĩ là chính mình đã dạy cho vợ cách sử dụng súng. Cô ta học rất chăm và bây giờ, đã bắn giỏi hơn cả một số cảnh sát viên.

- Khéo không lại phải lau cửa ra vào vì vết máu đấy! - Tôi cố nói đùa.

- Nó là ai? - Rôda bĩnh tĩnh hỏi - Lần này, tôi sẽ biết điều đó chứ?

- Anh làm việc. - Tôi thanh minh, cố lấy giọng tự nhiên - Có một việc đặc biệt.

- Đặc biệt? Tóc hung hay đen? - Cô ta cười gằn, hỏi. Tôi đã bảo anh nhiều lần rồi.

- Ồ, em lại ghen rồi! - Tôi thở dài, bảo.

- Tôi biết anh vừa hú hí với bồ.

- Lúc này đã 9 giờ đêm rồi. Hàng xóm họ nghe...

- Hàng xóm? Mặc cho họ nghe. Tôi đã hỏi dò các bạn anh để biết về công việc đặc biệt đêm nay của anh.

Ngón tay trỏ nắm cò súng của cô ấy sáng trắng lên. Tôi nhắm mắt đợi.

Sau tiếng bóp cò là tiếng động trầm do khẩu súng bị rơi xuống tấm thảm. Tôi mở mắt, lại bên vợ rồi quỳ xuống. Rôda nức nở, ôm lấy tôi.

- Giắc, anh tưởng em sẽ giết chết anh thật ư? - Cô ấy hỏi. Súng không có đạn. Em đã tháo nó ra rồi.

- Rôda, em hỏi dò về anh lúc nào vậy? - Tôi thở dài - Không tin, em cứ gọi điện tới cơ quan mà hỏi xem anh đã ở đâu.

- Dù sao tôi vẫn không tin là anh có việc đặc biệt. Tôi tháo đạn ra, nhưng như thế không có nghĩa là tôi sẽ không bắn khi biết nó là ai... Thôi, đi ngủ!

Tôi định theo cô ấy vào phòng ngủ, thì nghe tiếng chuông điện thoại.

- Anh Giắc? - Tôi nhận ra tiếng của chị hàng xóm cùng tầng.

- Xin chào Uini!

- Tôi đã nghe rõ hết. Anh không sao chứ?

- Suýt nữa thì đi tong. Rôda dừng súng lục bắn anh, nhưng may mà súng không có đạn.

Anh chớ vội mừng. Cô ấy bị tâm thần - Bản thân Uini là nhà phân tích tâm lý và thường xuyên dạy tôi cách sống - Cần đề phòng gấp. Lần sau, súng có thể có đạn.

Nều anh không muốn tôi gặp cô ấy, thì anh hãy gọi điện cho nhà phân tích tâm lý của cô ấy.

Để làm gì? Người ta đã làm việc với cô ấy suốt hai năm rồi. Tô thở dài - Cô ấy thường dùng súng đe doạ tôi.

Giắc, anh đà lầm. Uini nói dịu dàng - Tốt hơn là, anh nên đưa cô ấy vào bệnh viện.

- Hoặc vào nhà xác - Tôi nghĩ.

Cám ơn vì em đã gọi điện. Ngày mai, chúng ta sẽ bàn tiếp. Bây anh cần đi ngủ để sáng mai, còn đi làm.

Làm cuộc chinh phục cuối cùng? - Uini hỏi lúc tôi vào phòng ngủ.

- Uini gọi - Tôi giải thích rồi bắt đầu cởi áo sơmi. Cô ấy nghe tiếng động nên gọi điện để hỏi có chuyện gì.

- Cô ấy luôn gí mũi vào chuyện của người khác - Rôda bực tức,

- Rôda, tôi vừa thở dài vừa cởi đôi giày ướt - Nếu anh không nhớ lầm, thì trước đây, em thích Uini.

Thích, nhưng chỉ cho đến khi cô ấy bám theo anh. Sau một lúc ngừng, Rôda nói dài giọng vẻ tư lự - Tất nhiên, đó là Uini. Thế mà, tôi lại không đoán ra ngay.

- Đừng đùa anh! Nếu em muốn, thì cô ấy có thể trở thành bạn của em.

Tôi không đùa - Rôda lắc đầu - Nếu tôi biết anh phản bội tôi và biết nó là ai, thì tôi sẽ sẵn sàng bắn. Tôi cóc cần biết nó là bạn hay là người lạ.

Rôda nói với cái giọng làm tôi phải tin...

Rôda đã đúng một phần. Tất nhiên, tôi có bồ, nhưng không phải Uini như cô ấy nghĩ. Tôi cặp bồ với Kerol, cô hàng xóm ở tầng trên, đã được nửa năm.

Tất nhiên, hôm qua, tôi chẳng có việc gì đặc biệt. Tôi đã ở đến nửa đêm ở tầng trên. Để lừa vợ, trước lúc về nhà, tôi đã ra phố rồi đứng ít phút dưới trời mưa. Sau lúc bị ướt, tôi lên tầng trên. Tôi là cảnh sát mà.

Tôi và Kerol hẹn gặp nhau ở hiệu ăn lúc 9 giờ 30 phút. Sốt ruột. Tôi bấm điện thoại di động, trách:

- Anh đợi em cả tiếng đồng hồ rồi.

- Em không đến đâu. Em chán cái cảnh vụng trộm lắm rồi. Anh phải ly dị đi.

- Về lý do gì? - Tôi hỏi - Em không hiểu Rôda. Cô ấy sẽ làm um lên. Nếu ly dị, anh sẽ bị đuổi việc và bị cắt lương.

- Nhưng em lo cho anh - Kerol kêu lên - Em đã nghe thấy Rôda kêu thét vào ban đêm.

- Đừng sợ. Anh sẽ cố an ủi cô ấy. Nhà anh cách âm kém.

- Em yêu anh! - Kerlo nói trong nước mắt - Và anh cũng yêu em. Em đã bảo với anh một nghìn lần là cần nói cho cô ấy rõ. Nói rằng chúng ta yêu nhau và muốn cô ấy ra đi.

- Em điên à?

- Em muốn chịu đựng cùng với anh. Phải chăng anh không biết là cô ấy có thể cắt cổ anh lúc anh ngủ? Anh hãy suy nghĩ về ý kiến của em. Anh biết tìm em ở đâu...

Cho đến lúc uống hết cốc cà phê, thì tôi nghĩ ra một kế hoạch. Nếu suôn sẻ, thì tôi sẽ ly dị được.

Tôi gọi điện đến cơ quan nói rằng bị mệt. Sau đó, tôi gọi cho vợ rồi về nhà. Nhưng thay vì mở cửa nhà mình, tôi lại tới bấm chuông nhà Uini.

- Xin chào! - Tôi nói.

Không trang điểm mà Uini nhìn rất hấp dẫn, Tốí đã nhiều lần khen cô ấy đẹp và bảo là cô ấy có thể đóng phim.

- Uini, anh đã nghĩ lại. Em đúng. Em hãy nói chuyện với Rôda.

- Ôi, lạy chúa! - Uini thở dài khoan khoái và mỉm cười - Muộn còn hơn không.

Hai chúng tôi bước về phía cửa phòng tôi. Tôi bắt đầu lục các túi để tìm chìa khoá.

Uini bị rét vì chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng.

- Mẹ kiếp! Hình như, anh quên chìa khoá.

- Anh bấm chuông đi! - Uini vừa khuyên vừa đánh răng lập cập vì rét.

- Em rét à? - Tôi ôm Uini vào trước lúc cô ấy giằng ra được, tôi đã kịp hôn và nói: Anh sẽ sưởi ấm cho em.

Nghe tiếng kẹt cửa, Uini đẩy tôi ra và kêu lên:

- Chị đừng nghĩ sai...

Tay Rôda cầm khẩu súng ngắn có lắp đạn. Viên đạn hất Uini ngã vào tường, ngực đẫm máu.

Rôda nhìn thẳng vào mặt tôi một lúc, cười khẩy, vẻ thỏa mãn như muốn bảo: “Tức là anh đã không tin lời tôi”.

Tôi đánh mạnh vào cằm Rôda, làm cô ấy ngã phịch xuống sàn bất tỉnh. Tôi bước qua người cô ấy, lại bên điện thoại, gọi cho cảnh sát.

Vừa nắm vào người Rôda vẫn còn bất tỉnh, Flecxơ và Gris lắc đầu với vẻ thông cảm. Sau đó, các giám định viên khám nghiệm, các hộ lý viên chở Uini về nhà xác. Tất cả các việc đó được thực hiện nhanh gọn một cách đáng ngạc nhiên.

Tôi nói rằng lúc nào tĩnh trí lại, tôi sẽ tới đồn để giải trình. Flécxơ và Gris đã bảo là không cần vội. Tất nhiên, dẫu sao thì công việc của cảnh sát viên cũng nguy hiểm, nhưng nó cũng có các ưu điểm của mình.

Ngồi lại một mình, tôi mở nút chai bia, ngồi xuống đi văng gọi điện thoại. Có tiếng nói ở căn phòng của tầng trên.

- Anh Giắc phải không? - Kerol xúc động, hỏi - Em nghe thấy tiếng súng rồi cảnh sát tới. Em sợ quá...

- Kerol, ổn rồi. Rôda bắn Uini, chị hàng xóm cùng tầng. Em biết đấy, cô ấy là nhà phân tích tâm lý. Rôda nghĩ cô ấy là bồ của anh.

- Sao?

- Anh sẽ nói sau. Bây giờ, anh phải đến đồn cảnh sát để trả lời một số câu hỏi. - Tôi ngắt lời rồi gác máy.

- Cuối cùng, mình đã được tự do. - Tôi vui vẻ, nghĩ! - Sau lúc Rôda bị tống giam hoặc đưa vào trại tâm thần, mình sẽ dễ dàng được ly dị. Và chẳng phải mất tiền trợ cấp! Tuyệt!

Tôi nhấp ngụm bia rồi bắt đầu nghĩ về tương lai. Có tiếng chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

Nếu đó là Kerol, thì cô ấy đã nản chí quá sớm. Lạy chúa, cô ấy không phải là vợ nên dứt bỏ cô ấy dễ hơn dứt bỏ Rôda nhiều.

Nhưng mấy giây sau, tôi đã tiếc vì đó không phải là Kerol.

- Giắc, vợ anh đã bỏ đi rồi! - Phin, viên trung sĩ cảnh sát trực báo tin.

Trong ống nghe vang lên những giọng nói xúc động của ai đó, nhưng tôi không hiểu là nói gì.

- Sao? - Tôi hỏi xẵng - Làm sao cô ấy có thể trốn khỏi trại giam?

- Không phải trại giam, mà là phòng làm việc của trung sĩ Chétter. Cô ấy đã trèo qua cửa sổ.

- Rôda đã làm gì trong phòng làm việc của Chétter? - Tôi không hiểu - Cô ấy đã giết người. Các anh phải đưa cô ấy vào trại giam.

- Chúng tôi không muốn đưa vợ anh vào trại giam sống chung với bọn say và nghiện ma tuý. Phin ho và nói vẻ lúng túng - Anh đã biết là cảnh sát viên đối xử có tình. Chétter đã đưa Rôda về giữ ở nhà mình.

- Đồ ngu! Tôi gào lên.

- Chưa hết! - Viên trung sĩ thở dài - Rôda mang theo khẩu súng lục. Điều đáng buồn là Chétter đã quên khẩu súng để trên bàn.

- Chétter đã để khẩu súng trong phòng và để ngỏ cửa sổ?

Tôi thót tim vì linh cảm thấy tai hoạ sắp tới. Anh ta đi đâu? Muốn Rôda ăn bánh rán và uống cà phê?

- Anh ấy đi kiếm cà phê và aspirin - Phin lại thở dài... Anh đã biết, vợ của cảnh sát viên.

Đúng lúc đó, cửa ra vào mở toang rồi Rôda vẻ hung dữ hiện ra ở ngưỡng cửa... Nguy hiểm hơn người phụ nữ bình thường. - Tôi kết luận thay cho Phin - cảm ơn anh đã gọi điện...

Không, Rôda đã không giết tôi. May mà, tôi vẫn còn sống. Nhưng thậm chí, đến lúc nào đó, được ra khỏi cái bệnh viện đáng nguyền rủa đó, dù sao thì tôi vẫn phải quên nghĩ về phụ nữ. Vợ tôi đã cố...

Dù sao thì lỗi tại tôi. Vì chẳng việc gì mà tôi phải dạy Rôda cách bắn súng.