← Quay lại trang sách

Chương 14

Bôgô chờ tôi trước cửa lều, theo tôi vào trong và hỏi:

- Thưa, ông dùng bữa tối vào hồi mấy giờ?

Tất cả đều làm tôi khó chịu một cách lạ, từ bộ đồng phục của anh ta, giọng nói anh ta, khuôn mặt anh ta, và việc tôi bó buộc phải trả lời anh ta.

- Tôi không biết nữa, - tôi nói. - Việc đó cũng chẳng quan trọng. Tôi tự thu xếp lấy.

- Thưa, ông đã ra lệnh tôi gói bọc đồ lề hết tối nay để mai sớm ra đi, - anh ta lưu ý tôi.

- Chúng ta sẽ đi khi tôi thích đi, tôi nói răng nghiến lại.

Bôgô ngập ngừng một chút, đầu cúi xuống, rồi hỏi:

- Nhưng thưa ông, chúng ta vẫn đi chứ gì?

Trong giọng anh ta có sự sợ sệt, có sự trách cứ và cố tình muốn mau chóng rời bỏ khu Bảo tồn, khiến tôi không sao chịu đựng nổi.

- Việc đó chỉ liên quan đến tôi thôi, - tôi nói.

- Còn chuyến bay của ông? - Bôgô thì thào.

Có lẽ là, ngay cả khi người tài xế của tôi không tỏ ra cứng đầu cổ như vậy, thì tôi cũng vẫn hành động như thế. Nhưng lúc này, tôi thấy hình như, điều quyết định hành động của tôi chỉ là phản xạ tự do chống lại một sự nài nỉ xấu xa. Tôi xé một tờ trong sổ tay, viết vài hàng, và ra lệnh cho Bôgô:

- Anh đem cái này sang nhà ông giám đốc ngay.

Thư tôi viết cho Balit, yêu cầu ông ta trong kỳ liên lạc sắp tới bằng radio với Nairôbi, báo cho họ rằng tôi xóa vé đăng ký hai ngày sau trong chuyến đi Dandiba.

Cụm máy phát điện ngừng hoạt động kể từ mười giờ theo quy tắc của khu Bảo tồn. Tôi thắp đèn bão lên và ra ngồi ngoài hiên. Chai rượu uýt-ki trong tầm tay. Tôi không đụng tới nó. Tôi không khát, cũng không đói và không buồn ngủ. và càng không muốn suy nghĩ gì. Trời mát. Đêm sáng. Trong bóng tối thấy rõ những đường nét khô khan của các cây gai và hình núi Kilimanjarô như cái bàn. Mái chìa bằng lá lợp che mất bầu trời và các vì sao. Điều đó chẳng quan hệ mấy. Trí óc tôi càng thực tiễn càng cụ thể. Tôi tự nghĩ xem có quên gì không trong danh mục các thứ phải mua sắm đã đưa cho Bôgô. Khi trời sáng, anh ta sẽ phải đi mua thức ăn thức uống ở làng Laitôkitô, tại một cửa hiệu tạp hóa người Ấn, cách khu Bảo tồn khoảng ba chục cây số. Tôi thú vị nhớ lại vẻ sợ hãi của anh lái xe da đen của tôi có cái đầu như con rùa khi anh ta được biết chúng tôi sẽ kéo dài vô hạn những ngày sống giữa các con thú hoang ở đây. Rồi tôi không nghĩ gì nữa. Hẳn là do mệt…

Những tiếng động của rừng rậm - cành cây, rên rỉ huýt gió, thì thào - tạo ra xung quanh gian lều một ngôn ngữ ban đêm bí ẩn. Thỉnh thoảng vượt trội lên mọi tiếng thì thầm một tiếng kêu lảnh lót, một tiếng gầm gào khàn khàn, một tiếng gọi thé thé. Và đôi khi có những bóng hình đồ sộ đi ngang sâu trong khu rừng thưa.

Tôi đợi chờ, đầu óc phân vân. Vì sao tôi lại còn bắt nó làm việc nhỉ. Có một ai đó sẽ tới và cho tôi biết những bí mật của đêm tối cùng ý nghĩ một ngày tôi sống qua trong khu Vườn hoàng gia và lý do vì sao tôi không thể rời bỏ nơi này mà ra đi.

Tôi kéo dài vô vọng cuộc thức chờ cho tới khi trên hàng hiên sương phủ đầy bao lơn, và chẳng có ai tới cả.