Chương 2
Suốt thời gian chúng tôi đi, có thể nói Patrixia không hề có một cử động nào là tỏ ra chăm sóc đến tôi. Em vén các bụi rậm, nâng búi gai lên, báo trước cho tôi những đoạn khó đi và khi cần thì mở cho tôi lối đi. Theo em, tôi đi quanh một quả đồi, một đầm lầy, leo lên một mỏm núi cao, dấn sâu vào một khu rừng rậm tưởng chứng không sao qua nổi. Lắm khi tôi phải lê bằng đầu gối, và thỉnh thoảng phải bò.
Cuối cùng khi em bé dừng lại thì chúng tôi ở vào một cái khe, trên bờ khe mọc lên những rào cây ken sát nhau như những bức tường. Patrixia lắng nghe rất lâu, quan sát hướng gió rồi nói với tôi bằng tiếng nói hạ thấp nhất.
- Ngồi im không động cựa. Khi cháu chưa gọi thì đừng thở nữa. Hết sức cẩn thận, chuyện cực kỳ nghiêm trọng đấy.
Em nhẹ nhàng đi tới đầu ngọn khe và như thể bị nuốt chửng trong các bụi cây. Chỉ còn một mình tôi giữa cái lặng im hoàn toàn đè nặng trên mảnh đất Phi châu hoang dã gần vùng xích đạo vào lúc mặt trời đã vượt qua thiên đỉnh và không khí rực nóng.
Còn có một mình tôi lạc lõng trong thiên la địa võng rừng rậm khô khan, không có khả năng nhận ra bất kỳ lối đi nào và mối liên hệ duy nhất với thế giới có con người chỉ là một em bé gái vừa mới tan đi trong đám gai góc.
Thế nhưng trên tấm thân tôi giàn giụa mồ hôi không phải là nỗi sợ đang tạo ra những cơn rùng mình ngắn và nhẹ ngày càng dồn dập. Nói cho đúng hơn, đó là một nỗi sợ ngoài khuôn khổ nỗi sợ thông thường. Nguồn gốc nó không phải là sự ý thức được hiểm nguy. Tôi run lên, vì giờ đây mỗi giây phút lại đưa tôi tới gần một cuộc gặp gỡ, một cuộc liên minh ngoài thân phận con người. bởi vì, nếu như dự cảm của tôi là đúng, và giờ đây tôi biết rằng dự cảm đó chính là…
Mỗi lúc tôi một run nhanh hơn. Nỗi sợ của tôi mỗi lúc lại tăng. Nhưng quả tình không có một hạnh phúc nào khác trên đời có thể được tôi nhận đổi lấy nỗi sợ đó.
Một tiếng cười con trẻ, cao và trong, khoái trá và kỳ diệu khi ấy vang lên như tiếng va nhau của những quả chuông nhỏ giữa im lặng rừng rậm. Và tiếng cười đáp lại còn kỳ diệu hơn nữa. Vì đúng đó là một tiếng cười. Hoặc ít ra, trong tâm tưởng tôi cũng như trong giác quan tôi, tôi không tìm ra một từ khác, một diễn đạt khác cho cái tiếng gầm mênh mông và hiền hậu đó, cái niềm vui khàn khàn, mạnh mẽ và thú vật đó.
Điều đó không sao có thực cho được. Điều đó hiển nhiên không thể nào tồn tại cho được.
Lúc này, hai tiếng cười - những tiếng chuông rung và những tiếng gầm gào - cùng vang lên. Khi hai tiếng cười dừng, tôi nghe tiếng Patrixia gọi.
Trượt đi và lảo đảo tôi leo cái dốc, tay bám vào các bụi cây con, dùng đôi tay bị gai cứa rớm máu rẽ các bụi gai mà đi.
Bên kia bức tường thực vật là một khoảng trống rộng có cỏ thấp. Ở rìa cánh rừng Xavan đó có một cây cao duy nhất. Cây không cao lắm. Nhưng từ thân cây to đậm và dày mấu mọc xòe ra như nhũng nan hoa một bánh xe những cành cây dài, khỏe và ken nhau tạo thành một cái lọng khổng lồ, Dưới bóng cây, đầu ngoảnh lại phía tôi. Một con sư tử nằm ngả về một bên sườn. Một con sư tử thực thụ với tất cả sức mạnh khủng khiếp của loài đó và với bộ lông đẹp tuyệt vời. Làn sóng tóc của nó tràn xuống cái mõm nó áp sát đất.
Và giữa hai chân trước to tướng đang xòe ra nắm vào các vuốt sắc, tôi nhìn thấy Patrixia. Lưng em bé áp sát bộ lông ngực của con thú to lớn. Cổ em nằm trong tầm của cái mõm há ra. Một tay em lùa vào đám tóc quái đản của con sư tử.
- King, một cái tên đặt đúng. King, nhà vua[6]. Đó là ý nghĩ đầu tiên của tôi.
Điều đó cho thấy, vào lúc ấy, tôi ít bị chi phối bởi lý trí biết bao nhiêu, và cả bản năng nữa.
Con sư tử ngẩng đầu lên và gầm, nó đã trông thấy tôi. Một nỗi kinh hoàng làm mềm nhũn mọi phản xạ của tôi. Nhưng đuôi nó vẫn quét đi quét lại trong không khí yên tĩnh rồi đen đét vỗ vào sườn như một cái roi da. Khi đó tôi hết run: nỗi sợ thông tục, nỗi sợ thảm hại đã làm co quắp mọi bắp thịt tôi. Cuối cùng, trong khoảnh khắc của một thứ ánh sáng nội tại tôi nhìn thấy toàn bộ sự thật: Patrixia là một con bé điên và nó đã truyền cho tôi chứng điên. Tôi không rõ có một đặc ân nào đã che chở cho em, có thể như vậy lắm, nhưng với tôi...
Con sư tử gầm to hơn, đuôi nó vụt mạnh hơn. Một tiếng nói không có độ rung, không âm sắc, không giọng điệu ra lệnh cho tôi:
- Không cử động... Không sợ sệt... chờ.
Một tay Patrixia kéo rất mạnh vào bộ lông gáy, tay kia em gãi cái mõm con thú ở quãng giữa hai con mắt nó. Đồng thời em nói với nó giọng hơi du dương:
- Nằm im, King. Nằm im nghe không. Đây là bạn mới. Bạn King, King. Bạn... Bạn.
- Mới đầu em nói bằng tiếng Anh, sau đó em dùng các thổ ngữ châu Phi. Nhưng tiếng "King" không ngừng lặp lại.
Cái đuôi đang dọa dẫm rơi từ từ xuống đất. Tiếng gầm gừ tắt dần. Cái mõm lại đặt xuống cỏ, và bộ lông gáy đã dựng lên trong giây lát lại hạ xuống che nửa cái mõm.
- Đi lên một bước, - giọng vô thanh nói với tôi.
Tôi vâng lệnh. Con sư tử nằm không nhúc nhích. Nhưng giờ đây mắt nó không rời tôi nữa.
- Đi nữa, - giọng nói không âm hưởng lại cất lên.
Tôi tiến lên.
Từ lệnh này sang lệnh khác, từ bước này tiếp bước khác, tôi thấy khoảng cách hãi hùng giữa con sư tử và thịt da tôi mà giờ đây tôi thấy như cảm thụ được trọng lượng, mùi vị, và máu của nó.
Còn có gì tôi không cầu viện tới để nó tự cứu mình chống lại cái ánh vàng của đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào tôi kia! Tôi tự bảo rằng, những con chó hung dữ nhất cũng yêu quý và vâng lệnh con trẻ. Tôi chợt nhớ tới một người dạy thú ở Bêhêm đã trở thành bạn thân của một sư tử khổng lồ. Và người anh của anh ta, làm công việc trông nom các con thú của đoàn xiếc, trên đường lang thang khi gặp rét quá đêm đêm vẫn ngủ giữa hai con hổ. Và sau hết, trong tầm cứu trợ, còn có Kihôrô nữa.
Tôi cứ cố níu lấy những hình ảnh làm vững tâm đó, nhưng chúng mất hết giá trị và ý nghĩa một khi tiếng nói bí mật kia cứ hấp dẫn tôi, cứ lôi kéo tôi đi tới con thú to lớn nằm dài kia. Tôi không thể nào không tuân lệnh cho được. Tiếng nói ấy, tôi biết chắc lắm, là cơ may sống duy nhất cho tôi, sức mạnh duy nhất - và sao mà nó tạm bợ thế, ngẫu nhiên thế - duy trì chúng tôi, Patrixia con thú và tôi, trong một tình trạng thăng bằng thú vị.
Nhưng liệu điều đó có thể kéo dài không? Tôi vừa mới tiến thêm một bước nữa. Và giờ đây, nếu tôi chìa tay ra, tôi sờ đúng con sư tử.
Lần này nó không gầm gào nữa, nhưng mõm nó mở ra như một cái bẫy sáng loáng, và nó nhổm nửa người dậy.
- King! - Patrixia kêu lên. - Dừng lại. King!
Tôi thấy hình như được nghe một tiếng nói chưa quen biết bao giờ, vì nó đầy sức mạnh ý chí, đầy tự tin, tin chắc vào quyền lực mình. Cùng lúc ấy, Patrixia dùng hết sức mạnh đấm một cái vào trán con thú dữ.
Con sư tử quay đầu lại với cô bé con, chớp chớp mắt và nằm dài yên lặng.
- Đưa tay chú đây, nhanh, - Patrixia bảo tôi.
Tôi làm theo ý em. Lòng bàn tay tôi được đặt vào gáy của King, đúng vào chỗ mọc bộ lông gáy.
- Chú không cựa quậy nữa, - Patrixia nói.
Em im lặng ve vuốt cái mõm ở quãng giữa hai con mắt sư tử. Rồi em ra lệnh cho tôi:
- Bây giờ chú cọ gáy nó.
Tôi làm theo lời em.
- Nhanh nữa, mạnh nữa, - Patrixia ra lệnh.
Con sư tử hơi vươn mõm ra đánh hơi sát người tôi, nó ngáp rồi nhắm mắt lại. Patrixia buông tay không động vào con thú nửa. Tôi vẫn tiếp tục ve vuốt mạnh vào làn da con thú, King không động cựa.
- Tốt lắm, hai bên thành bạn rồi, - Patrixia nói một cách trang nghiêm.
Nhưng liền đó em phá ra cười, vẻ tinh quái thơ ngây mà tôi vô cùng thích thú khiến em trở lại vui vẻ như trẻ thơ.
- Chú sợ lắm, có phải không? - Em hỏi tôi.
- Vẫn còn sợ nguyên, - tôi nói.
Nghe tiếng tôi, con sư tử to lớn mở một mắt màu vàng ra và nhìn tôi.
- Không dừng tay cọ sát gáy nó và tiếp tục nói nữa đi, nói nhanh, - Patrixia bảo tôi.
Tôi nhắc lại:
- Vẫn còn sợ nguyên... còn sợ nguyên... còn sợ nguyên...
Con sư tử nghe tiếng tôi nói một lát, ngáp và vươn dài ra (tôi thấy rõ dưới bàn tay tôi các bắp thịt to lớn cuồn cuộn của nó uốn lên), nó vắt hai chân trước lại và nằm im.
- Tốt, - Patrixia nói. - Bây giờ nó quen chú rồi. Mùi người chú da chú, tiếng nói chú... tất cả. Bây giờ chúng ta có thể ngồi ngay ngắn và trò chuyện với nhau.
Tôi giảm dần động tác tay tôi trên gáy con sư tử, ngừng lại để nghỉ, rồi rút tay ra.
- Chú ngồi chỗ này, - Patrixia nói.
Cô bé chỉ cho tôi một vạt cỏ vuông vắn, khô cách móng vuốt của King một chút. Tôi gập đùi gối lại dần dần, chống tay xuống đất và sau cùng ngồi dậy thật từ từ hết sức.
Con sư tử ngoảnh mõm về phía tôi. Mắt nó nhìn vào bàn tay tôi, vai tôi, mặt tôi một lần, hai lần, ba lần. Nó ngắm nghía tôi kỹ lưỡng. Khi ấy, với một niềm kinh ngạc kỳ diệu khôn cùng, khi nỗi sợ sệt của tôi dần dần tan biến đi, tôi thấy trong con mắt nhìn tôi chằm chằm của con sư tử lớn miền núi Kilimanjarô có nhũng biểu cảm có thể đọc lên được, những biểu cảm, thuộc về giống người của tôi mà tôi có thể kể dần ra được: tính tò mò, sự tốt bụng, vẻ ân cần, thói độ lượng của kẻ mạnh.
- Tốt lắm. rất tốt... - Patrixia nói như hát.
Em không còn nói với King nữa: tiếng hát của em là giọng điệu niềm hòa hợp của em với thế giới. Một thế giới không biết tới cả những dòng chắn lẫn những vách ngăn. Và thế giới ấy, thông qua trung gian của Patrixia, thông qua sự can thiệp của Patrixia, cũng đã trở thành thế giới của tôi nữa. Với một niềm hạnh phúc ở đó không có chút gì thuộc về cảm giác an toàn, tôi chợt nhận ra rằng dường như tôi đã bị thôi miên vì một sự không hiểu biết và một nỗi kinh hoàng từng có tự bao đời. Và mối quan hệ tinh thần giữa con sư tử lớn và con người chứng tỏ rằng đôi bên không thuộc về những loài cấm kỵ với nhau, mà đôi bên đã được đặt cạnh nhau trên bậc thang duy nhất và vô tận của các tạo vật.
Tôi như mê và chỉ còn ý thức được có một nửa về các cử chỉ của mình, tôi nhoài vào cái mõm vương giả kia, và cũng làm như Patrixia, tôi lấy đầu các móng tay khẽ cọ vào cái hình tam giác máu hạt dẻ sẫm nằm giữa hai con mắt to màu vàng kia. Bộ tóc của King khẽ run rẩy. Hai mép nó run rẩy, sung sướng. Mõm nó khẽ mở ra và những răng nanh khủng khiếp khẽ lấp loáng.
- Nhìn kìa, nhìn kỹ kìa, - Patrixia nói, - nó cười với chú đó.
Làm sao tôi lại không tin vào điều đó cho được? Khi còn chờ dưới khe sâu, tôi đã chẳng nghe tiếng King cười đó sao?
- Cháu đã chọn lúc thích hợp nhất cho chú gặp King, - Patrixia nói. - Nó ăn no rồi, no nê rồi. (Em bé vỗ cái bụng to khỏe). Giờ đây là lúc nóng hơn cả. Ở đây lại nhiều bóng râm. Nó đang sung sướng.
Patrixia len vào giữa đôi chân trước của con sư tử, chen bộ tóc xoăn tròn vào bộ lông ngực của nó và nói:
- Chú thấy đó, chẳng có gì là khủng khiếp hết. Cũng chẳng khó khăn nữa.
- Với điều kiện là phải kèm cả cháu.
Tôi mới nói chưa dứt câu thì mọi sự đều thay đổi trong tôi và xung quanh tôi. Tôi ra thoát trạng thái xuất thần đã bị đẩy vào vì một nỗi sợ và một niềm vui cực điểm, và ở đó cái thần kỳ chỉ là cái gì hết sức tự nhiên. Thế rồi dưới một ánh sáng và trong một viễn cảnh thích hợp hơn với thân phận thông thường của tôi, tôi chợt nhận ra tính chất hoang đường của mỗi vật xung quanh: rừng Xavan, thế giới sống tách biệt; cây mọc trên những miền đất nghèo không có lá, chỉ có gai thay lá; và dưới những cành cây dài che như cái lọng, con thú đế vương, con thú săn mồi hung dữ nhất hạng, và hoàn toàn tự do trên đất đai nhà mình và tôi lại đang ve vuốt nó. Và mọi thứ đó đều có thực, hoàn toàn là sự thực, cảm giác và lý trí có thể kiểm soát được, và duy nhất chỉ vì có Patrixia. Nhờ cô bé còn mặc chiếc quần liền yếm màu xám mà khi nhìn ta tưởng đó là con tằm đang bám vào bộ lông ngực con sư tử.
Làm cách nào đây biểu lộ với em một sự dịu dàng, một sự biết ơn không thể nào sánh với mọi tình cảm khác mà tôi bắt buộc phải có đối với em? Tôi chỉ nói theo cái cách thức tầm thường nhất hạng, tôi nói:
- Patrixia ạ, chú có thể hôn cháu được không?
Có thể là sức mạnh tình cảm đã thấm đượm giọng nói tôi, cũng có thể là Patrixia quen lối biểu lộ tình cảm như vậy, chỉ biết là trên má em hiện lên cái màu tuyệt diệu pha trộn bằng màu rám nắng và màu hồng làm ửng đỏ má em vì vui thích. Em bé nhanh nhẹn gạt cái cẳng chân to tướng đang phủ người em và tới chìa má cho tôi. Má em sực mùi xà phòng thơm, hương vị rừng rậm và mùi con thú.
Với đôi mắt to màu vàng King theo dõi các cử chỉ của hai chúng tôi bằng vẻ chăm chú đầy ý tứ. Khi nó thấy đầu tôi ghé sát đầu Patrixia và môi tôi lướt trên mặt em, cái mồm con sư tử lại có một cử động mà Patrixia gọi là nụ cười. Và khi cô bé con đã trở lại nằm giữa hai chân trước nó, King liếm tóc em.
- King thì hôn cháu luôn, - Patrixia nói trong tiếng cười.
Cứ như thế ba chúng tôi hợp lại với nhau trong tinh thần của bóng mát và của đất... Tôi hỏi:
- Patrixia à, chuyện này bắt đầu từ đâu?
Bằng một cử động như là co giật, cô bé chợt nắm bộ tóc con sư tử đầy tay, kéo cái đầu to tướng và lông lá lại và dường như em soi mình vào trong đôi mắt màu vàng kia.
- Ngày trước nó yếu đuối lắm nhỏ bé lắm, chú không thể hình dung nó nổi đâu, cái lúc Kihôrô đem nó cho cháu ấy, - Patrixia nói.
Em bé nhìn thêm một lát nữa cái mõm của King, và những nét trẻ thơ của em lại biểu hiện - khoan dung, âu yếm, âu sầu - như các bà mẹ khi đứng trước đứa con đã trưởng thành và hồi tưởng lại lúc con mình mới ra đời.
- Hồi ấy, - Patrixia nói tiếp trong một tiếng thở dài, - Kihôrô đã bị mất một mắt rồi, đúng thế, nhưng con tê giác chưa chèn bác ấy vào cái cây. Và cháu thì còn nhỏ bé hơn nữa. Khi ấy Kihôrô cũng chưa hoàn toàn là của cháu. Mỗi khi cha cháu đi thanh tra các nơi trong khu vườn này, vào những chỗ không ai tới, thì Kihôrô đi theo cha cháu. Thế là, có một buổi sáng, Kihôrô - chú biết không, bác ấy thích thú vật hơn cha cháu nhiều - Kihôrô đã nhặt được trong bụi rậm một con sư tử bé tí teo - mới sinh được hai ngày là cùng, Kihôrô nói thế - một thân một mình, mắt nhắm như mù, và Kihôrô đã khóc.
Patrixia cọ một bên má vào bộ tóc của King.
- Nhưng nó bị vứt bỏ ở đó ra sao chứ? - Tôi hỏi.
Em bé gái quặp một ngón tay lại và nói:
- Có thể bố mẹ nó theo đuổi một con mồi và đã ra khỏi khu vườn này và lạc tới một nơi cha cháu không che chở nổi chúng, và những người đi săn đã giết chúng.
Em quặp một ngón tay nữa:
- Cũng có thể, - em nói tiếp, - là con mẹ có nhiều con nhỏ quá, và nó không đủ sức chăm lo cho con yếu nhất.
Em bé gái áp chặt hơn nữa má em vào bộ bờm tóc đường bệ.
- Hoặc đơn giản chỉ vì mẹ nó ít yêu nó, - em nói.
Trong giọng nói của em vẫn còn đầy tình thương, tựa hồ như con sư tử to đùng vẫn còn không có gì che chở, không có nơi bấu víu trước những bạo tàn của rừng rậm.
- Chú chưa từng thấy cái gì bé nhỏ đến thế đâu. - Patrixia nói và rung lên giữa đôi chân to lớn. - Cháu nói thật đấy, vào lúc đó, King không to hơn hai nắm tay cha cháu chập một đâu. Mà nó gầy lắm, trần trụi lắm, chẳng có một sợi lông nào cả. Và nó rên rỉ vì đói, vì khát, vì sợ. Mẹ cháu nói nó giống hệt một đứa trẻ mới ra đời. Và mẹ cháu cũng nói nó yếu quá, không thể sống nổi. Nhưng cháu thì không muốn nó chết.
Thế rồi Patrixia kể cho tôi nghe một cách chi tiết, với một nỗi nhớ thương đặc biệt, em đã chăm sóc nó ra sao, đã nuôi cho nó mạnh lên ra sao, và đã cứu sống con sư tử sơ sinh. Mới đầu em nuôi nó hằng bình sữa, sau em cho nó ăn rất nhiều đường, rồi em cho nó làm quen với món cháo đặc. Nó ngủ với em, sát cạnh em. Em đã thao thức canh chừng cho nó không khi nào bị lạnh. Khi nó ra mồ hôi, em lau cho nó. Khi vào những chiều lạnh, em lấy đồ len của em ra ủ cho nó. Khi nó đã thật béo, thật mượt lông, Patrixia mở hẳn một ngày vui làm lễ đặt tên cho nó.
- Chính cháu đã tìm tên cho nó, - cô bé gái nói. - Ngược lại với mọi người, cháu biết chắc một ngày nào đó nó sẽ trở thành một ông Vua, Vua thực thụ.
Một lần nữa Patrixia lại buông tiếng thở dài của người mẹ, nhưng khi nói tiếp, giọng em lại hoàn toàn là trẻ con:
- Chú không thể biết một sư tử lớn nhanh ra sao đâu. Khi cháu vừa đủ học được cách chăm sóc nó thì nó đã lớn ngang cháu rồi.
Khuôn mặt cô bé chợt biểu hiện đúng tuổi mình.
- Ấy thê là, - Patrixia nói, - chúng cháu chơi chung với nhau. Và King làm mọi điều cháu muốn.
Patrixia hất mạnh cái cẳng mà chỉ một nhát cũng đủ làm thân thể em nát nhừ, và em đứng lên, người ngay cứng, bắp thịt co lại, nhưng mềm mại lạ thường trước con thú lớn đang lim dim ngủ.
Thật dễ dàng đoán ra trên nét mặt em cái ý đồ đang sôi sục trong người em, cái nhu cầu say mê muốn chiếm đoạt. Em muốn thuyết phục tôi, và do đó cũng tự thuyết phục mình, rằng với sức mạnh tràn đầy và vẻ vĩ đại chan chứa, King vẫn là của em cũng như hồi nó còn là con sư tử nhỏ bị bỏ rơi, sống được là nhờ có em chăm sóc cho. Em kêu to:
- Cháu muốn gì King vẫn còn phải làm. Chú xem đây! Chú xem đây!
Tôi không còn tin được rằng vào buổi đó tôi lại còn cảm thấy một dạng mới nữa của nỗi sợ. Đúng là Patrixia đã gợi ra cho tôi nỗi sợ ấy. Thực ra thì tôi đã sợ run lên vì lo cho em.
Cô bé con chợt nhún gối nhảy lên hết sức cao, thế rồi hai chân chụm lại em thả cho người rơi xuống sườn con sư tử với sức mạnh gấp bội cái ngã thông thường. Em lại nhảy ra ngoài đất và làm lại nhiều lần cách tấn công đó. Rồi em nắm tay lại, đấm bụng con sư tử, lấy đầu húc vào bụng nó. Rồi em lao vào chùm lông bờm nó, dùng hai tay nắm lấy và lay dữ dội cái mõm khủng khiếp kia. Cùng lúc em kêu lên:
- Nào, King! Trả lời, King! Mày đừng dọa tao, con chó to đùng kia! Nào, King! Đứng dậy, King! Xem ai khỏe hơn.
Con sư tử nằm ngửa ra, duỗi chân ra và há to cái mõm sâu thẳm.
- Kihôrô! Kihôrô! - Tôi nghĩ ngay lúc đó. - Bắn đi! Bắn ngay! Con bé đến bị xé xác mất!
Nhưng không thấy xảy ra cái tiếng gầm gào của sự chết. Mà chỉ thấy vang lên cái tiếng rền vang vọng và vui sướng, cái niềm vui gầm gào kia, tiếng cười của King. Cái chân kinh khủng lẽ ra giáng xuống Patrixia và làm em tan xác, đã ghé vào em một cách dịu dàng hết sức, móng vuốt cụp hết lại, đón đỡ cô bé con và nhẹ nhàng âu yếm đặt em xuống đất. Patrixia lại lao vào, và King lại nhẹ nhàng chống đỡ như vừa rồi. Nhưng nó đã thấy thích thú trò chơi ấy. Nó không chỉ bằng lòng ở chỗ dùng chân ôm lấy thân hình Patrixia và đặt em xuống đất nữa. Mà nó tung trả em lại như đỡ quả bóng. Mỗi lần nó đánh đỡ như thế là một lần bộc lộ diệu kỳ độ mềm dẻo, độ chính xác và âu yếm tinh vi. Nó dùng bàn chân như dùng một cây vợt mềm mại và đỡ đủ mạnh để khiến em bé bay lên như không hề làm xây xát mảy may thân hình cô bé.
Patrixia tìm cách tránh cái đón mềm mại kia. Nhưng không nổi. Thế là em liền lao vào đôi tai con sư tử, kéo tai nó dữ dội, King lắc đầu và lăn lên người Patrixia nhưng khéo vô chừng, không hề gây ra mối nguy đè bẹp em bé dưới tấm thân lừng lững của nó. Và em bé gái lại chui ra ở sườn bên kia con thú, và trò chơi lại tiếp diễn.
Cuối cùng, mệt nhoài, mồ hôi đầm đìa, tóc tơi tả, cái quần liền yếm màu xám dính đầy lông con thú, cỏ khô và cành gai, Patrixia dừng trò chơi, rồi nằm dài cạnh con thú, khẽ thở dốc. Con sư tử liếm tay và gáy em. Patrixia mỉm cười, sung sướng tràn đầy. King đã bộc lộ tất cả trí thông minh và sự phục tùng của nó.
- Chú lo cho cháu quá chừng, - tôi nói khẽ.
- Lo cho cháu!
Em nhỏm dậy trên một bên cùi tay và nhìn tôi, đôi lông mày nhíu lại, môi mím chặt tựa hồ như em vừa phải nghe một câu chửi.
- Chú nghĩ rằng con sư tử này muốn làm hại cháu ư? Chú không nghĩ rằng cháu có toàn quyền với nó sao? - Em bé gái hỏi thêm.
Đôi mắt em khi đó biểu lộ một vẻ lạ lùng.
- Chú nhầm, - em nói. - Nếu cháu muốn, King lập tức xé tan chú ra. Thử nhé?
Trước khi tôi há miệng trả lời. Patrixia đã đẩy đầu con sư tử về phía tôi, lấy ngón tay chỉ tôi và trong họng em phát ra một âm thanh vừa thấp, vừa gằn, vừa gọn và rít. Bắp thịt uốn lên. King nhổm dậy liền. Trước đó tôi chưa nhìn thấy nó ở thế đứng. Lúc này tôi thấy nó thật là khổng lồ. Tóc nó dụng lên và cứng. Đuôi nó quật hai bên sườn vẻ giận dữ. Đôi mắt nó không còn màu vàng óng nữa, mà là màu vàng lạnh. Đôi vai nó thu lại. Nó sắp sửa...
- Không, King, không, - Patrixia nói.
Em đặt một bàn tay lên những cánh mũi nở ra vì giận dữ và đánh lưỡi tắc tắc nhiều lần một cách dịu dàng. King ghìm đà lao lại.
Khi đó hẳn là tôi xanh mét, vì Patrixia nhìn tôi bèn bật cười với một vẻ ranh ma âu yếm.
- Thế cho chú biết, - em nói, - để từ rày đừng có lo cho cháu nữa.
Em xoa bóp cái gáy con sư tử to lớn. Những bắp thịt co cứng lại vẫn còn run rẩy.
- Tốt hơn là chú đi đi, - Patrixia vui vẻ nói tiếp. - Giờ thì King sẽ nghi ngại chú nốt cả ngày. Nhưng lần sau, nó sẽ quên đi.
Patrixia vạch cho tôi đường trở về. Tôi chỉ việc trở lại ngọn đồi cao. Nhìn thấy nó rất rõ bên kia khe. Sau đó tôi chỉ việc đi thẳng theo hướng mặt trời.
Patrixia nhảy lên lưng King. Với cả hai đứa, tôi không còn là cái gì đáng giá nữa.
[6] King, tiếng Anh, có Nghĩa là Vua. (Đọc: Kinh)