← Quay lại trang sách

Chương 4

Khi tôi trở về lều, tổ máy phát điện đã ngừng hoạt động. Nhưng một trong những người phục dịch trong khu trại đã đặt một cây đèn bão lên trên chiếc bàn ngoài hàng hiên. Tôi ngồi bên chiếc đèn và mơ màng nghĩ tới những chuyện xảy ra trong ngày.

Thần kinh tôi kích động căng thẳng. Buổi tối êm ả tôi vừa trải qua trong khu nhà Balit đã thử thách thần kinh tôi một cách đặc biệt hơn cả những cảnh gần như là kích động chiều qua. Một cảnh thanh bình và hạnh phúc thực là nền nã và dàn trải như thế, tôi nghĩ bụng, chẳng phản ánh đúng những con người tụ hội cùng dưới mái nhà ấy. Đó là những vùng nước lặng trên bề mặt nguy hiểm, không lành.

Làm sao có thể hòa hợp sự chấp nhận khoan dung của Xibin với con sư tử khi một ngày trước đó bà ta còn ghét bỏ nó đến thế?

Và cách ứng xử của Patrixia trước cuốn sách ảnh của mẹ em nữa so với những trò tinh nghịch buông thả của em với con thú.

Một lần nữa trí óc tôi trở lại bận rộn suy nghĩ về con sư tử to lớn. Phải chăng tôi vừa nghe chính nó gầm trong đêm sâu nơi rừng rậm? Hoặc giả tôi vừa nghe thấy một cơn giông nóng nào đó ở nơi xa? Hoặc giả chính đó là những điều tôi hoang tưởng?

Thần kinh tôi không yên, và chính vì thế khi Balit đột ngột hiện ra, tôi bỗng hiểu và cùng chia sẻ nỗi thù hằn của Xibin đối với những người dịch chuyển im lặng. Cái bóng người to lớn chợt sững trước vòng sáng ngọn đèn hắt ra suýt nữa đã khiến tôi la hét lên vì sợ.

Balit đã mặc lại quần áo và ủng như khi làm việc, và tóc ông lại đã trở về dạng một chùm lông bù xù. Ông ta cầm chai rượu uýt-ki còn đầy một nửa mà tôi đã mang cho.

- Tôi biết ông còn có cả một két đầy cái của này, - ông ta nói, chặn đứng không cho tôi phản đối chuyện uống tiếp. Nhưng tối nay hai chúng mình phải uống nốt đúng chai này. Chai rượu này đem lại hạnh phúc.

Trên khuôn mặt to của ông, từng nét đều bộc lộ tình thân hữu, bộc lộ hoàn toàn, đồ sộ.

- Đã lâu rồi, lâu lắm rồi, gia đình tôi chưa từng có lấy một đêm sung sướng như thế, - ông ta tiếp. - Nhờ có ông mà Xibin đã bình tâm trở lại, còn cháu bé thì quý ông lắm.

Tôi vội vã đi lấy cốc rót rượu: khi tôi chỉ có một thân một mình với Balit, tôi rất thích rượu.

Chúng tôi im lặng uống. Tôi cảm thấy người đang bầu bạn cùng tôi cũng cảm thấy phút nghỉ ngơi đó là tốt đẹp. Bỗng tôi thấy hình như lại có một tiếng gầm gào phía xa vang vọng trong cảnh đêm cô tịch. Balit không hề nhúc nhích. Rất có thể tôi đã lầm. Cũng có thể cái vẻ lạnh lùng của ông ta đã thành thói quen. Tôi hỏi ông ta:

- Vì sao King đã ra đi không ở lại gia đình ông nữa?

- Vì Xibin, - ông ta nói. - Nhà tôi không sinh ra và không lớn lên tại Đông Phi. Vì thế nhà tôi không thể chịu nổi cảnh suốt ngày nhìn thấy bờm và răng nanh sư tử. Và không chịu nổi cái khối khổng lồ đó nhảy một bước qua các gian phòng tới vịn hai chân lên vai tôi hoặc tới liếm tay nàng.

Và mỗi khi Patrixia lăn lộn chơi với sư tử trên cỏ, Xibin chỉ còn thiếu nước ngã mất. Nhà tôi ghê tởm King. Và King thì nó hiểu điều đó, đúng thôi. Nó không tới vuốt ve Xibin nữa và cũng không để cho nàng ve vuốt nó nữa. Thế là nhà tôi đâm sợ, sợ đến nỗi nàng đã thề sẽ quay về Nairôbi nếu tôi không rũ bỏ King cho nàng. Với tôi, King ra đi cũng chẳng sao. Nhưng còn cháu bé.

Balit dừng lại, và tôi thấy rõ trên nét mặt và giọng nói của ông vẻ khổ tâm không muốn kể tiếp nữa. Nhưng bằng mọi giá tôi cần biết đoạn kết câu chuyện tôi đã bị mắc vào như mắc bẫy. Còn Balit, tôi cảm thấy ông ta không thể từ chối nổi tôi điều gì đêm nay hết. Tôi nài nỉ hỏi:

- Thế rồi sao nữa?

- Xibin và tôi, - Balit nói, - mỗi người chúng tôi đã làm nghĩa vụ mình. Ngay sáng hôm đó tôi đã đưa King đi trên xe hơi của tôi tới tận kiệt cùng khu vườn này và quẳng nó ở đó, còn Xibin đã đưa cháu bé tới Nairôbi và gửi cháu ở đó tại nhà trọ học loại tốt nhất thành phố. (Balit thở dài nặng nề). Hẳn ông đã biết rằng chúng tôi đã phải đón cháu Patrixia về ngay chứ gì?

- Tôi biết rồi.

- Thế đấy, - Balit nói và lấy đít cốc rượu khẽ gõ xuống bàn thế đấy, ngay sáng hôm sau khi con bé trở về, King đã trở lại trước nhà rồi, và hai đứa cùng lăn chơi với nhau trong khu rừng thưa.

Balit ngưng rất lâu trước khi nói tiếp:

- Xibin đã nài tôi bắn bỏ con sư tử. Cần thông cảm cho nhà tôi. Nhưng tôi làm nổi việc đó sao? Ngay con tôi cũng đã khó mà tha thứ cho tôi cái tội hạ sát bao nhiêu con thú trước khi cháu ra đời.

Balit ngẩng nhìn tôi bằng cặp mắt chằm chằm và nói:

- Nếu trên tay tôi có chút máu của King... ông thử hình dung xem...

Kẻ săn thú vĩ đại nhắm mắt lại và rùng mình:

- Rồi sao nữa? - Tôi hỏi.

- Thế rồi, - Balit nói, - vai nhún lên, chúng tôi đã đi tới một thỏa hiệp. Pat và tôi, chúng tôi đã tìm thấy cái cây mà sáng nay ông đã thấy đó. Và ngay hôm sau, khi King trở lại nhà, ba chúng tôi cùng đi tới cái cây đó. Và con bé đã giảng giải cho con sư tử biết đó sẽ là nơi chúng hò hẹn gặp nhau. Con bé đã làm cho con thú hiểu... cảm được... Tóm lại, ông đã hiểu tôi muốn nói gì. Con bé có mọi quyền lực với King. Cái đó bây giờ ông đã biết rồi.

- Quả là như vậy, - tôi nói.

- Con sư từ cũng yêu tôi nữa, - Balit nói. - Khi trước mỗi khi tôi đi thanh tra về, nó đánh hơi biết xe tôi từ khoảng xa hàng dặm và chạy tới đón tôi. Giờ đây thỉnh thoảng vẫn còn có chuyện đó... Có khi, giữa một khu rùng xavan xa vắng, tôi chợt thấy nó hiện ra để gặp tôi. Nhưng với cháu bé lại là chuyện khác hẳn. King đã biết tới thịt da cháu cùng lúc nó biết tới thế nào là sự sống. King mãi mãi thuộc về cháu Pat.

Balit rót chỗ rượu uýt-ki vào cốc mình, uống cạn rồi đứng lên.

- Một chút nữa đã, King có sư tử vợ và sư tử con không?

Mắt Balit đầy những vằn tia máu đỏ.

- Tôi uống nhiều quá, - ông ta nói tựa hồ như không nghe thấy câu tôi hỏi. - Chúc ông ngon giấc.

Ông ta nặng nề xuống các bậc thang, nhưng không gây ra tiếng động.

Tôi không ngồi nán lại trên hàng hiên nữa mà đi về phòng. Khi đẩy cửa vào, tôi nhìn thấy con khỉ nhỏ Nicôla ngồi bên chiếc gối đầu của tôi, còn Patrixia thì nằm dài trên giường tôi trong bộ đồ ngủ vải bóng màu hồng.

Thấy tôi kinh ngạc, em bật cười vô cùng trẻ con. Em nhổm dậy. Bộ quần áo nhẹ hé ra phía trên. Dưới cái cổ rám nắng, nước da em xanh xao, mềm mại lạ kỳ.

- Cháu chuồn ra khỏi nhà bằng đường cửa sổ, và cháu chui vào nhà chú cũng theo con đường như thế, - cô bé nói. - Đành phải thế thôi. Vì cháu suốt ngày ba đã làm cho cha, mẹ cháu đủ lo âu rồi.

Tôi tự hỏi, không biết Kihôrô có canh chừng Patrixia cả ban đêm nữa không. Nhưng em lại đã nói tiếp:

- Vì thế, cháu nói nhanh rồi về đây. Cháu chỉ muốn bảo chú ngày mai dậy thật sớm. Hai chú cháu mình đi xem người Maxai dựng trại của họ... gọi là cái manyata. Buồn cười lắm kia, rồi chú sẽ thấy.

Người Maxai... tôi có cảm giác như đang trông thấy mớ tóc của chàng moran Oriunga rực cháy trên đầu.

- Chú đi chứ? Tảng sáng nhé? - Patrixia hỏi.

Tôi trả lời:

- Tảng sáng.

Con khi nhỏ và cô gái bé cùng bay qua cửa sổ.