← Quay lại trang sách

Chương 6

Patrixia nín thinh.

- Chú cháu ta ra xe chứ? - Tôi hỏi cô bé.

- Tùy chú, - cô bé nói.

Chúng tôi đi quanh khu gò cao. Trên đỉnh gò cái manyata đang hoàn thành. Nếu tôi không được thấy người ta dựng nó lên, thật không sao có thể nhận ra nó nữa. Cái rào chắn bằng cây gai bao quanh nó bị lẫn với những khóm những bụi cây gai mọc đầy sườn đồi. Còn bản thân cái manyata, vốn chẳng cao hơn những hàng rào gai và đã bị mặt trời đốt cho thành màu đất nung, nom tựa như hình một con sâu mầu nâu nhạt cuộn tròn, chính cái manyata ấy cũng có thể bị lẫn với cái dáng mấp mô uốn lượn của rừng rậm.

Tôi chợt nhớ là nhiều lần tôi đã bắt gặp trên những gò đống nổi lên giữa các bình nguyên chính những bức tường tương tự như cái này và chúng đã bị tan vụn ra. Khi ấy, tôi thực không hề nghĩ chút gì về gốc gác chúng.

Giờ đây, khi tôi không còn bị những con ruồi xông tới và khi mà mùi vị khó chịu đã bốc đi khỏi đầu tôi, tôi bỗng thấy hiểu hơn vẻ chiêm ngưỡng của Patrixia trước những cây những cành kia cùng những vòm cây kia chất đầy phân bò. Trong cảnh sống trơ trọi nghèo nàn, thật tinh vi khéo léo biết bao! Và nó che chở tốt biết bao cho người Maxai chống lại những kẻ thù duy nhất trên đời này họ kiêng dè: sự mọc rễ, sự gắn bó, sức hút ỳ. Cái manyata, nơi trú chân không có hạn, nơi ẩn náu không bền vững, dễ xây, dễ từ bỏ, dễ giải thể, đối với những kẻ vĩnh viễn là khách qua đường, không còn chốn ở nào đẹp hơn.

Kihôrô, với chiếc xương chậu vỡ tựa vào xe hơi, với khẩu súng tuột khỏi vai, đứng xem cái manyata bằng con mắt độc nhất. Patrixia không nói với bác ta một lời, thậm chí không tỏ vẻ nhìn thấy bác ta nữa.

Khi tất cả chúng tôi đã ai vào chỗ nấy trên xe hơi, Bôgô không quay hỏi tôi mà hỏi cô bé con xem có ra lệnh đi đâu. Nhưng Patrixia không chú ý tới cử động đó của Bôgô, hoặc giả em đã không chịu lộ ra là đã nhận thấy. Thế là Bôgô đành chọn con đường đi ngược trở về con đường lúc nãy.

Patrixia, hai mắt nhắm nghiền, nom có vẻ như toàn thân tê cứng. Nhưng giờ đây tôi hiểu biết cô bé quá rõ rồi, tôi chằng còn bị mắc lừa nó nữa. Dưới vẻ ngoài dửng dưng, cô bé đang suy nghĩ dữ dội.

Trước mặt chúng tôi không xa, một đám bụi đi động bốc lên bao phủ đàn súc vật của người Maxai đang hành tiến. Khi chúng tôi tới sát, Bôgô đã cho xe vòng tránh trước. Cạnh sườn hai bên đàn gia súc và bên trên lớp bụi đất bốc lên, bộ tóc của chàng moran rực lửa. Dẫn đầu đàn súc vật và tựa hồ như một thiên thần được nâng niu giữa đám mây hào quang là cái đầu tóc tết của Oriunga.

Patrixia hé mắt. Tôi ngỡ cô bé đang nghĩ ngợi tới chàng trai trẻ đẹp nhất, hoang dã nhất trong ba chàng đó. Nhưng tôi nhầm. Cô bé nghĩ tới máu chàng đã uống. Đúng thế, em nói:

- Hồi cháu bắt đầu cho King ăn thịt sống, nó ăn ngấu nghiến tồm tộp, sung sướng vô chừng, khiến cháu cũng như muốn nếm thử. Không ngon đâu chú ạ. Về sau, Kihôrô đi ra ngoài khu vực Vườn dùng súng đi săn kiếm thức ăn cho nó. Hễ King ăn là cháu có mặt xem nó ăn. Rồi King tự đi săn mồi. Mới đầu nó ngoạm con linh dương hoặc con hươu cậy đem về gần nhà mới ăn. Nhưng mẹ cháu không chịu. Vì thế mà cha cháu phải trừng phạt King, và sau đó King đã cắn nát cây roi Kibôkô.

Nhớ tới kỷ niệm đó, Patrixia khẽ cười, nhưng liền đó khuôn mặt em đượm vẻ trầm buồn, hầu như khắc nghiệt, khiến em già đi một cách lạ lùng.

- Khi con sư tử của cháu liếm máu trên mép là lúc cháu thấy nó có vẻ sung sướng nhất, - Patrixia nói. - Thế là nhiều lần cháu cũng đã thử. Cháu nhúng ngón tay vào và cháu liếm. Không ngon đâu chú ạ.

Patrixia quay lại phía sau xe. Nhưng chẳng còn thấy bóng dáng bầy súc vật và người chăn nữa. Ngay cả đám bụi cũng chỉ còn là một cột mỏng manh khó mà nhận ra.

- Đã từ lâu rồi cháu không thấy thèm như thế nữa, - Patrixia nói tiếp. - Nhưng hồi nãy, chàng moran cũng đã liếm máu trên mép. Chú đã thấy đấy… Điều đó khiến cháu nhớ tới King và trong một thoáng cháu lại thấy thèm. Thật là vớ vẩn.

Patrixia lắc lắc cái trán, và tóc em tung lên.

- Người Maxai, họ uống máu bò từ khi còn rất nhỏ, - em nói. - Họ mang thói quen rồi, cũng như các con thú phải săn giết các con thú khác để ăn.

Chúng tôi đã đi khỏi rừng xavan nơi những người Maxai dựng manyata của họ, khỏi những đồng cỏ của họ, và chúng tôi đang lăn xe trên con đường khi thì chạy giữa những rặng núi, khi thì chạy qua những rừng thưa, khi thì chạy dưới chân những ngọn đồi có cây. Patrixia, tựa cằm vào thành cửa xe, mải nhìn những con vật dường như đang nhân lên gấp bội xung quanh chúng tôi. Ngay những nơi ưu đãi chúng tôi như ở nơi đây, thấy số lượng chúng nhiều đến thế cũng vẫn làm cho ta kinh ngạc.

- Đây là lúc các con thú đi uống nước về, - Patrixia nói. - Những con này đi gặm cỏ, đi nhởn chơi…

Cặp môi dịu hiền của cô bé và những cánh mũi thanh mảnh của em cùng run lên một lúc. Bé nói thêm:

- Những con kia thì đi săn mồi.

Cô bé vồ lấy hai vai Bôgô và ra lệnh:

- Cố đi càng chậm càng tốt.

Rồi em nói với tôi.

- Với một chiếc xe ít gây tiếng ồn và không chạy nhanh, các con thú không để ý. Chúng ngỡ đó cũng là một con thú nào đó. Chú cứ hỏi cha cháu mà xem. Cha cháu không thấy có lần nào một con sư tử hoặc một con voi hoặc một con tê giác hoặc một con trâu đang cơn giận dữ lại húc một chiếc xe hơi, ngay cả khi trong xe có người.

- Bôgô, anh nghe thấy chứ? - Tôi hỏi.

- Rất rõ, thưa ông, - anh lái xe nói.

Nhìn nghiêng khuôn mặt anh ta trong khi lái xe, tôi thấy những nếp nhăn của làn da được giãn ra. Đó là cách anh ta cười mỉm.

- Đừng nói nữa, - Patrixia nói khẽ.

Mặt thò ra cửa xe, em rình mò rừng rậm.

Sau một đoạn đường dài đi trong một vùng bằng phẳng và trơ trụi nơi đó có cả đàn ngựa vằn nô giỡn và chạy nhảy, lúc này xe chúng tôi đi vào một thứ con lộ tự nhiên chạy ngoằn ngoèo dưới chân một khu đất hơi cao phủ đầy các cây bụi.

- Đứng lại! - Patrixia thì thầm,

Cô bé ấn vào nắm cửa, khẽ ấn, rất khẽ.

Rồi em ra hiệu cho tôi không động đậy và em tụt xuống đất. cái thân của Kihôrô chuyển dịch một cách khó mà nhận biết được, nhưng hai đầu nòng súng của bác ta đã chĩa về hướng cô bé con vừa đi.

Cô bé đi thật êm thật nhẹ về phía hai bụi cây rất rậm và ở giữa là một hành lang hẹp. Chợt Patrixia ngừng mọi cử động. Khẩu súng của Kihôrô dịch một tý chút trên đầu gối bác ta. Một cái đầu mèo rừng vừa hiện ra giữa hai bụi cây. Một cái đầu thanh thoát, với đường nét cực đẹp, với bộ lông màu sáng điểm những chấm hung hung loang lổ, nhưng mép nhếch lên và nhe ra những răng manh ghê sợ và trong họng phát ra rền rĩ một tiếng gầm gừ giết người.

Con thú hơi nhích lên phía trước một chút. Mõm và ngực nó mỏng manh, chân dài, cổ tròn trịa hơn, với những đốm nhỏ hơn và bớt thẫm hơn so với một con báo thường hoặc một con báo gấm. Đây là một con mèo rừng cỡ lớn. Patrixia nhìn thẳng vào mắt nó và không hề nhúc nhích tựa hồ như em là một bức tượng gỗ lãng quên trong rừng rậm. sau một khoảnh khắc mà với tôi thật lâu không chừng, con mèo rừng to lớn lùi một bước về phía sau và cô bé dấn một bước lên phía trước. Rồi cả hai bên lại không nhúc nhích. Con mèo rừng lại lui một chút và cô bé con lại tiến lên một khoảng cách ngần ấy. Bụi rậm che khuất cả hai bên.

Liệu Kihôrô có đi theo cô bé con mà bác ta có nhiệm vụ bảo vệ không? Bác ta buông khẩu súng lên đầu gối, và khép con mắt duy nhất lại. Riêng có bác ta nhận ra cái khoảng khắc chính xác mà quyền lực của cô bé che chở cho em chắc chắn hơn là một viên đạn.

Tôi đẩy cánh cửa cô bé con để mở, bước xuống xe, và nhón chân nhìn qua các bụi rậm. Ở đó có một bộ xác thú rừng có hình thù và khuôn khổ một con ngựa non với làn da trắng vằn lẫn những đường màu đen. Gần cái xác đó có hai con mèo màu vàng nhạt và như thể có rắc hạt nhỏ màu nâu đang chơi, hai con mèo thuộc loại nhanh nhẹ nhất, duyên dáng nhất, sang trọng nhất mà ta có thể mơ ước. Hai con mèo lấy chân cào nhau. Vừa chơi, hai con mèo nhỏ thỉnh thoảng lại ngừng để tới ngoạm vào xác con ngựa vằn.

Cái bụi cây che khuất Patrixia và con mèo rừng lớn. Chúng đang trao đổi những gì? Chúng trò chuyện gì với nhau vậy?

Sau rồi, khi Patrixia trở lại với tôi, tôi hỏi em:

- Sao cháu không có một hai con thú đó ở nhà? Chú nghe nói những con đó dễ thuần dưỡng lắm.

Cô bé con nhìn tôi, vẻ kinh ngạc và khinh thị:

- Mèo rừng ấy mà! Ra cái gì, khi cháu đã có King!

Patrixia nhắc lại dịu dàng:

- King…

Một quyết định hung tợn, hầu như man rợ, làm cho cả con người em căng thẳng. Tôi không thể nào đoán nổi nguyên do, nhưng tôi thấy sợ.

- Ta về thôi, - tôi nói. - Hôm nay cháu bắt chú thức dậy quá sớm rồi. thêm nữa là phân bò ở chỗ cái manyata… và ruồi… chú muốn tắm một chút.

- Chú cứ về nếu thích, - Patrixia nói. - Nhưng cháu không về.

Còn biết làm gì hơn ngoài việc ở lại đó cùng cô bé?

Cô bé con ngả người vào với Kihôrô để nói gì sát tai bác ta. Lần đầu tiên tôi thấy người đưa đường chột mắt lắc khuôn mặt đầy sẹo ra dấu hiệu chối từ. Patrixia nói tiếp với bác ta nhanh hơn, to hơn. Bác ta gục đầu xuống. Nếu cô bé nói với bác ta những lời như đã nói với tôi, liệu Kihôrô có thể làm gì ngoài việc chấp nhận?

Và về phía Bôgô, liệu anh ta còn trông cậy vào đâu ngoài việc tuân theo các lệnh và các điều ra hiệu do bác dẫn đường già chột mắt chỉ cho con đường mới chúng tôi sắp đi. Con đường mà Patrixia đòi được đi.

Chắc chắn là có rất ít người, dù là da đen hoặc da trắng, dám liều lĩnh đi vào con đường Kihôrô mới dẫn chúng tôi đi vào. Trước chúng tôi chỉ có Balit, ông chủ soái thú hoang, là đã cưỡi trên chiếc Lan Ruvơ đi ngang dọc các khoảng không gian rộng lớn, tự do và bí mật kia, thái ấp của các thú hoang kia.

Những khe và những đồi… rừng rậm khô khan và đầy cành khô răng rắc… những tầm xa mênh mông trôi tuột tới những rừng thú sinh bí hiểm. thỉnh thoảng lại nhìn thấy đỉnh núi Kilimanjarô… Khi lại bị những cành cây nhọn tua tủa quệt cọ vào thành xe ô tô bằng kim loại… Nhưng luôn luôn ở khắp nơi, chúng tôi đều bắt gặp, đều nghe rõ, đều cảm thấy các con vật đang sống trong bản năng chân chất nhất của chúng (vó đập, nhảy, trốn, hí, rên rỉ, gầm gào, rống). Vào giờ chúng đi tìm mồi ăn, giờ khắc của những con vật nhỏ nhất và khổng lồ nhất, hiền hòa nhất và phàm ăn nhất.

Kihôrô ra hiệu cho Bôgô dừng xe lại, Khi đó xe chúng tôi nằm giữa hai khối núi lớn để che chắn chúng tôi hoàn toàn. Tôi xuống xe cùng với bác săn thú già và Patrixia. Mặt Bôgô đẫm mồ hôi vì sợ, và những giọt mồ hôi nhỏ cũng dường như mang màu xám. Nom anh ta thật tội nghiệp. tôi chần chừ một chút để bảo anh ta:

- Chẳng có gì mà sợ. Hãy nhớ lấy những lời cô bé da trắng nói.

- Thưa vâng, tôi sẽ cố xem sao, - Bôgô nói một cách khiêm nhường.

Patrixia và Kihôrô chỉ đi trước tôi có một chút. Nhưng hai người thật nhanh, thật nhẹ, và thật lặng lẽ mà trườn đi, mà lách đi từ bờ này qua bụi nọ, sau họ không để lại một tiếng động nào, một bóng dáng nào. Thật gần tôi mà sao họ cách xa tôi đến thế, tưởng chừng họ cách tôi hàng dặm, không sao với tới. Và làm cách nào tìm thấy họ giữa chốn mê cung nhằng nhịt này? May sao, Patrixia hẳn là khó chịu vì thấy tôi giẫm đạp lên những bụi gai và cành khô, đã khẽ huýt gió báo cho tôi nơi em đứng. Tôi thấy lại em có một mình đang co ro trong một bụi rỗng.

Tôi thì thào:

- Kihôrô đâu?

Patrixia chìa tay về khoảng không gian mơ hồ bên kia những cành cây tua tủa gai, về phía một bình nguyên dài, sẽ lượn mấp mô, có cỏ và loáng thoáng rừng.

- Sao? - TôI hỏi.

Patrixia trả lời tôi bằng giọng nói bí mật của em:

- Bác ấy thuộc các khu săn bắn của mọi con thú… Vì vậy…

Em ngừng nói bởi vì khi ấy bỗng vang lên và kéo dài ra tưởng chừng không bao giờ dứt một tiếng gọi dài vừa giống một tiếng kêu lại vừa giống một tiếng cao man rợ. Tôi định đứng dậy và nhìn Patrixia cầm tay áo tôi giữ lại.

Tiếng gọi chợt ngừng, lại tiếp tục, vỡ ra và lại kéo dài ra.

- Đây kia mà, - Patrixia thì thầm.

Tôi ngả người giữa hai cành cây. Gai đâm cào vào tay tôi, vào trán tôi. Nhưng có hề gì! Tôi nhìn thấy Kihôrô ngồi tựa lưng vào một cây keo trơ trọi trên bình nguyên, và một con sư tử to lớn đang chạy những bước dài, bờm tóc tung trong gió, chạy tới với bác ta. Và đó là King.

Khi đã tới đích, nó đứng thẳng cả người lên và đặt chân lên vai con người đã gọi nó.

- Kihôrô đã tìm thấy King, đã cứu nó từ lúc nó bé tí. - Patrixia thì thầm. - King vẫn không quên bác.

Kihôrô áp cái khuôn mặt đầy thương tích của bác một lát vào cái mõm con sư tử, sau rồi bác nắm bờm tóc nó và dắt nó tới tận chỗ chúng tôi đang nấp.

King ngửi tôi, nhận ra tôi thế là nó quay sang chơi với Patrixia, nhưng không gây ra một tiếng động mảy may.

- Giờ này là giờ săn bắt, - cô bé nói với tôi.

Tôi không đòi hỏi diễn giải, giờ đây mọi việc đối với tôi đều có khả năng xảy ra, đều là chuyện tự nhiên, tôi đã vượt quá cái biên giới lớn rồi. Tôi đã lọt vào vụ trụ của Patrixia, của Kihôrô, của King rồi.

Bác săn thú già chột mắt rời bỏ chúng tôi, Patrixia nắm bờm tóc con sư tử to tướng, giữ nó sát người em. Còn tôi thì tôi biết - nhưng không hiểu vì một bản năng nhận thức nào? - rằng cái bác da đen xưa đã từng là một trong những người săn dồn ưu tú của chốn châu Phi miền đông. Giờ đây người ấy đang hành nghề cũ. Và lần này thì bác ta không hành nghề cho con người.

Đợi chờ đã lâu. Ngược lại những chuyện xảy ra sau đó lại diễn ra với tốc độ kinh hoàng.

Một tiếng nghé ọ vang lên the thé, rồi một tiếng nữa, và một tiếng nữa. Chúng dường như vọng lại từ khắp nơi một lúc và lảnh lót vang lên chất đầy không gian. Một bầy trâu đang gặm cỏ sâu trong bình nguyên bỗng rùng rùng tản tác, hoảng loạn và chạy túa ra khắp bốn phía. Sau một con trâu đang chạy, là Kihôrô. Bằng những tiếng hú hét man rợ, bác hướng cho con trâu chạy về phía chúng tôi đang nấp. Con trâu chạy dọc khu rừng bụi, gầm gào, mũi mép sủi bọt và vó nện vang mặt đất. Khi ấy Patrixia buông tay khỏi bờm tóc của King và phát ra một tiếng rít mà tôi nhớ rất rõ vì chút nữa thôi thì tiếng rít ấy đã khiến con sư tử lao bổ vào tôi một lần. Lần này, King, bằng một cái nhoài, bay ngang khu rừng bụi. và bất chợt trước mắt tôi hiện ra cái hình ảnh tôi đã từng coi trong suốt thời thơ ấu: một con trâu phi nước đại điên dại với trên lưng nó một kỵ sĩ là con sư tử đang dùng răng nhọn cào cấu vào cái gáy u của nó.

Cặp thú rừng hoang đường đó biến mất trong rừng cây và bụi mù. Kihôrô đã trở lại với chúng tôi, nhưng Patrixia vẫn nhìn đăm đăm về phía con trâu đã cõng con sư tử chạy đi. Trên con người Patrixia không có một nét nào gợi giống những nét hình hài bố nó. Vậy mà vào thời khắc này hai cha con giống nhau làm sao! Hoặc nói cho đúng hơn, tôi đã thấy được trên gương mặt mềm mại không một nếp nhăn của cô bé gái cái nét biểu cảm của Balit khi ông ta sống lại trong đau khổ và đam mê cái thời ông bắn giết không xót thương, không ngơi tay!

Chợt Patrixia ghé một tai xuống sát đất, lắng nghe…

- Xong rồi, - em nói và đứng lên.

Trong tâm trí tôi nhìn thấy con trâu hết kiệt máu đang lăn đùng ra.

- Cháu yêu thú vật đến thế, - tôi bảo Patrixia, - vậy mà cháu không mủi lòng cho con này ư?

Cô bé nhìn tôi ngạc nhiên và đáp:

- Sư tử cũng phải ăn mà sống chứ.

Tôi chợt nhớ lại hai con báo nhỏ ăn xác con ngựa vằn.

- Đúng vậy, - tôi nói. - Và King cũng phải có vợ con nữa chứ.

Thoắt cái, Patrixia trở nên nhợt nhạt và cứng đơ ra. Miệng em mấp máy thật tội nghiệp. tôi cứ tưởng em sắp sửa rên la. Nhưng em kìm giữ được và chăm chăm nhìn tôi với một vẻ không thể hiểu nổi.

- Sao lại không? - Cô bé nói.

Và chúng tôi không nói gì nữa trên đường trở lại nơi xe đậu.