← Quay lại trang sách

Chương 8

Ngày hôm sau, Balit đã cho tôi cái vinh dự ông già đã hứa hẹn dành cho khi chúng tôi tới gặp nhau buổi đầu: ông dẫn đường cho tôi đi thăm lãnh địa của ông.

Khi đi ông ta hẹn với tôi:

- Rồi ông sẽ thấy nhiều điều rất hiếm người thấy.

Ông đã hứa và giữ lời hứa một cách đế vương.

Ấy thế nhưng khi khởi hành, khi tôi vào chỗ ngồi trong chiếc Lan Ruvơ trong đó đã thấy có Patrixia, Kihôrô và hai lính bảo vệ, tôi vẫn không hy vọng rằng hôm đó sẽ đem lại cho tôi thêm chút gì mới. Cứ lần theo một cô bé con đã thuộc lòng mọi bí ẩn hoang dã trong khu Vườn, tôi nghĩ rằng chẳng còn gì mới để khám phá khả dĩ còn khiến tôi phải ngạc nhiên thật sự. Tôi nghĩ mình như thế đã chán chường hết rồi.

Tôi đã lầm biết bao! Và khi biết mình lầm, tôi đã sung sướng biết bao!

Trước hết là chuyện chiếc xe Balit, không mui, không kính, mở toang bốn phía mắt nhìn, bốn phía gió lùa, chiếc xe lực lưỡng được thiết kế để đi trên những nẻo đường xấu nhất. Rồi đến cái cách thức Balit lái xe: dứt khoát, xông xáo, thoải mái, đường bệ. Rồi đến sự hiểu biết tuyệt đối của ông ta đối vậy mọi nẻo chốn - kết quả của những chuyến đi. Những chuyến thanh tra, những chuyến sục sạo và những quan sát không sao kể hết - công việc thường ngày của ông ta và công việc kéo dài năm khác. Và nhất là còn có bản thân Balit, hoặc nói cho đúng là còn cái phần riêng bản thân của ông ta, cái phần đang thoát ra, tràn trề khi thực hành một nghề không thể nào so được với bất kỳ nghề nào khác, cái nghề dường như tiền định đối với cơ thể mãnh liệt của ông ta, đối với cái mặt nằm dưới tóc hung đỏ của ông ta.

Vai rộng và ngay, cái gáy nần nẫn và trơ trụi, môi dày hơi hếch lên vì gió tạt mạnh, ông ta dẫn tôi đi trong buổi sáng vui vẻ như thể đi làm một cuộc xâm chiếm.

Vào thời khắc đó, - ông ta biết rõ chuyện đó và chẳng hể ngạc nhiên - ông ta sở hữu tất thảy.

Sở hữu chiếc xe hơi ông ta muốn làm gì cũng được,

Sở hữu lính bảo vệ xả thân vì ông, những con người đang phá ra cười một cách trẻ thơ và man rợ mỗi khi chiếc xe chồm lên hoặc một cú xóc, một khúc quanh đột ngột xô họ vào nhau như xô những con rối màu đen.

Sở hữu Patrixia đang ngồi áp vào sườn bố như thể muốn đón lấy hơi nóng, sức sống của ông bố. Patrixia khuôn mặt nhỏ ngẩng cao, gió quật ào ào, đang không ngừng kéo cánh tay tôi và nháy mắt với tôi chỉ cho tôi chiêm ngưỡng tài nghệ và sự táo bạo của đôi tay lực lưỡng đến thế đang cầm chặt tay lái.

Và sau cùng, sở hữu rừng rậm, toàn bộ rừng rậm, và dưới mọi hình thù rừng rậm với hết thảy cây cỏ cùng các sinh vật, trải dài trên bao nhiêu dặm dưới uy thế chở che của núi Kilimanjarô.

Balit khi thì cho xe lao theo một góc không ai nghĩ là xe có thể chịu đựng nổi bên sườn một quả đồi dốc đứng, rồi dừng ngay xe lại khi vừa tới đỉnh, ở đó tầm mắt bao quát như đang bay trên một khoảng không gian bến bờ, khi thì ông ta lại cho xe lao vào sâu giữa những khe núi tối tăm, gai góc và gập ghềnh, hệt như những đáy biển sâu mọc đầy các loại thạch tâm, rồi bất chợt ánh sáng lại bừng lên, chói lòa, thoáng đãng, khi xe vào rừng xavan. Sau đó lại tiếp tới những rừng cây cao to, đồ sộ, giao nhau như những nhịp cầu lớn.

Tôi nghĩ rằng những điều bí mật tôi từng bắt gặp khi đi theo Patrixia chẳng có gì thay thế được. Nhưng cũng chẳng có gì có thể so sánh nổi với chuyến đi kỳ diệu do Balit đang dẫn tôi đi lúc này. Chính cái tuổi nhỏ của cô bé - và đó cũng chính là quyền lực căn bản của nó, - nỗi ám ảnh của em bé và King và nỗi ám ảnh của tôi về em, đã thu hẹp cái miền em đón tôi thành một miền bí ẩn hoang đường. Còn Balit thì khác, ông ta mở toang ra, vén hết các màn bí mật ra, và cho thấy khu Vườn hoàng gia của ông trong hoàn cảnh to rộng, uy nghi.

Cái khả năng định hướng sơ đẳng nhất, cái khái niệm tay trái tay phải, đằng trước đằng sau, tôi đã để mất sạch và chúng không còn làm tôi bận tâm nữa. Chúng chẳng còn giá trị và ý nghĩa gì nữa khi trước mắt ta là những cánh đồng rào kín này, những rừng cây cao này, những rừng thưa thanh mảnh hình mặt trăng khuyết này, những lùm cây khổng lồ này, những rừng thưa xen lẫn đồng cỏ này, nối tiếp nhau, xô lấn nhau, đan dệt nhau trong cùng một khung cảnh duy nhất vừa thơ mộng như đồng quê, vừa dữ dội hung tợn, một khung cảnh đầy dịu ngọt và đầy hoang dã này. Trong cái đại dương màu xanh ấy, mặt trời ban mai làm nổi rõ từng cử động cỏ cây, và trong cảnh ấy thấy hiện ra, như những đá ngầm đáy biển, những mỏm đồi cao được tạo thành bởi những núi lửa xưa vẫn còn mang những dòng dung nham hóa đá mang hình thù những vành khăn ngầu bọt đen.

Đâu còn nữa những thị thành và thậm chí những xóm nhỏ cô liêu và ngay cả những ngôi nhà nhỏ đơn độc với cột ống khói bếp tuôn dài khói đen lên trời cao? Ở đây, mặt đất chưa từng biết tới một dấu vết, một dải khói, một mùi vị, một bóng hình liên quan tới con người. Từ trong thẳm sâu của ngày tháng, trong khu rừng rậm này, để nảy sinh, để sinh sống, để săn đuổi, để kết đôi và chết đi, chỉ có riêng loài thú. Không hề có chút thay đổi gì. Thú cũng như đất vẫn trung thành với những thời buổi nguyên sơ của thế giới. Và Balit, lão phù thủy cao lớn với nhúm tóc đỏ, đã xua đuổi tất cả bọn thú cùng một lúc vào trong vòng nhảy tung trời của lão.

Hươu, linh dương, ngựa vằn, trâu… - chiếc xe hơi chạy tới kiệt cùng tốc độ, nghiêng đi, chồm đứng lên, lao xuống, leo lên, đá dồn các bầy các đàn đó vào với nhau, càng lúc càng co chặt vòng cây cho tới khi những vó nước đại, những cơn chạy đâm sầm nháo nhào, những cái nhảy vọt và những cái xô húc làm tản mát ra khắp bốn phương rừng rậm cả bầy đàn những bộ lông kia, những cái mõm ấy, những sừng ấy.

Nghẹt thở, hổn hển, rạng rỡ vì vui sướng, Patrixia kêu lên:

- Xem kìa! Sao mà đẹp! Ngựa vằn chạy mới nhanh sao, và linh dương nhảy mới cao làm sao và trâu húc mới căng làm sao!

Cô bé nắm lấy cổ tay tôi để truyền cho tôi mạnh hơn niềm tin và nói thêm:

- Cha cháu là bạn của thú rừng. Chúng nhận ra cha cháu và cháu. Cha cháu và cháu có thể giỡn chơi cùng chúng.

Liệu Balit, người tỏ ra cứng rắn đến thế đối với những ai vi phạm sơ sơ tới cuộc sống yên bình của các con vật, liệu ông ta có chia sẻ niềm tin thơ ngây của cô con gái chăng? Liệu ông ta có cho rằng, một người nghiêm ngặt như thế và cảnh giác như thế chỉ để duy trì sự yên bình ấy, và như vậy cũng đáng cho ông khi khuấy động chút ít cảnh yên bình ấy? Hoặc đơn giản chỉ là một thích thú, một bản năng mà ông không kìm giữ nổi? Mặc kệ! Chỉ biết là lúc này trò chơi đang tiếp tục. Và cuộc hơi càng lúc càng thô bạo.

Tôi nhớ tới những con voi chúng tôi bắt gặp trong một khe sâu. Chúng nó có cả đàn - bốn chục, năm chục có lẻ - và tản mát xung quanh một thảm nước chảy, thảm nước có lẽ bắt nguồn từ một nguồn kỳ diệu nào đó nơi rừng rậm và Balit đã cho sửa sang thành một vùng nước lớn. Có những con voi dùng vòi kiếm thức ăn trong cây cành mọc lên sườn đồi. Có những con khác đầm mình trong bùn. Những con voi nhỏ chen lấn nhau để được mẹ té nước cho. Con đầu đàn với đôi ngà vàng khé vì thời gian, đồ sộ và đơn độc, đứng canh chừng cho cả bầy, nom nó giống hệt một bức tượng tạc bằng đá hoa cương.

Khi bác voi già đó nhìn thấy xe chúng tôi hiện ra giữa rừng cây, nó vẫn không động đậy. Cái con sâu kia chở trên mình nó những con sâu khác, liệu có cách gì đe dọa nổi uy lực to tát không của bác voi già? Thế nhưng, từ gò này qua đồi khác, từ hồ này qua khe khác, chiếc xe hơi của chúng tôi lao tới gần bầy súc vật khổng lồ, chiếc xe nhảy chồm, gầm gào, loẻng xoẻng giữa các nhóm voi, giữa các gia đình voi. Những con voi nhỏ thấy sợ. Thế là vòi con voi già vương lên, cong lại, và một tiếng voi gầm vang hơn, the thé hơn, ghê rợn hơn cả tiếng nổ bùng hàng trăm kèn trận, vang lên giữa cảnh êm ả của rừng rậm. Cả bầy voi bám lấy con voi đầu đàn, các con đực đứng sau nó, và các con cái che chở cho các con nhỏ.

Balit cho xe dừng sững trước đàn voi đứng sát hàng thành một khối những u gáy, những vai và sống lưng đồ sộ và những cái vò co quắp lại như những con rắn nổi giận. Và đúng vào lúc tất cả những vòi kia cùng phát ra tiếng the thé điên giận và đúng cái thời khắc cả khối đá kia di chuyển rùng rùng, thì Balit kịp thời cho chiếc xe hơi xoay tròn và mở hết tốc lực chạy vào một con đường tôi cứ ngỡ là nhờ may rủi đã mở ra trước chúng tôi giữa những bụi rậm dày đặc, con đường mà thực ra và chắc chắn là Balit đã phát hiện từ lâu và sang sửa từ lâu rồi.

Tôi không biết rõ khi nào đó trên nét mặt tôi đã bộc lộ điều gì, chỉ biết là Balit và Patrixia đã nhìn nhau với một vẻ đồng lõa. Sau đó Balit ngả người vào cô con gái và nói thầm vào tai. Patrixia gật đầu tán thành mãnh liệt trong khi mắt em long lanh tinh nghịch.

Xe hơi leo lại cái dốc chúng tôi mới đi xuống thung lũng voi và đi tới một cao nguyên nơi đó những rừng cây cao và những khoảng trống lớn xen nhau. Balit cho xe chạy chậm lại khi tới một trong những cánh đồng cỏ khô đó. Ở giữa đồng cỏ và trơ dưới nắng là ba khúc gỗ lớn và sần sùi, lớp vỏ ngoài màu xám, nằm chỏng chơ ra đó. Cơn cuồng phong nào và với sức mạnh chừng nào đã đem chúng tới giữa miền đất trống trơ này vậy? Tôi hỏi Balit điều đó. Không đáp lại tôi, và đôi môi mím chặt, ông ta cho xe đưa chúng tôi đi ngày càng nhẹ nhàng tới bên những khúc gỗ bị sét đánh ấy.

Chợt ở một khúc gỗ đó thấy một đầu ngọ ngoạy ngửng dậy, và biến thành một cái đầu ta bắt gặp trong cơn mê sảng, một cái đầu không được đẽo gọt tròn trịa nhẵn nhụi, một cái đầu đầy bướu, đầy u thô kệch kết thúc bằng một cái sừng to lớn và cong vút. Hai khúc gỗ kia cũng nhúc nhích một cách khủng khiếp như vậy. Và lúc này, ba con tê giác đang nhìn chằm chằm, không nhúc nhích, vào chiếc xe hơi. Khi ấy Balit bắt đầu cho xe chạy quanh ba cái đầu đó. Và cứ sau mỗi vòng, chiếc xe càng tiến sát hơn.

Con quỷ thứ nhất nặng nề đứng dậy. Rồi con thứ hai, và tới con cuối cùng. Chúng đứng sát nhau, mông sát mông, thả mình quay theo các hướng khác nhau. Thân hình chúng làm bằng thứ vật liệu thật thô, với hình dạng thật nguyên sơ, tưởng như chúng là những khối đá xám nhạt đầy những vết nứt hoặc được đục đẽo ngẫu nhiên vào những giờ phút cuối cùng của cuộc tạo sinh ra thế giới.

Các con tê giác quanh những cái đầu gớm ghiếc có sừng theo các phía. Mắt chúng ti hí và chéo xếch giữa những lớp da dày, không rời chúng tôi nữa.

Tôi nghe tiếng Patrixia thì thào:

- Chú không nhận ra con to nhất ra con to nhất ư? Với cái sẹo trên lưng ấy? Cháu đã chỉ cho chú thấy nó ở khu uống nước hôm xưa đấy.

Đúng vậy, nhưng tôi không kịp nghĩ về chuyện đó lâu hơn. Balit đã lại thu hẹp thêm nữa đường kính vòng quay của xe xung quanh cái nhóm quái kỳ kia. Lỗ mũi to tướng của chúng buông ra một tiếng hí dài, rền vang, sầu thảm. Khoảng cách giữa các con tê giác và chúng tôi ngày càng thu nhỏ.

- Chú nhìn anh bạn chúng ta kìa! - Patrixia kêu lên. - Con đó ác hơn cả, dũng mãnh hơn cả! Nó sắp húc đó.

Tiếng em còn đang vang lên thì con vật đã húc.

Sự kinh hoàng khiến tôi không có nổi tình cảm nào khác nữa. Tôi không sao hình dung nổi một khối lừng lững như thế trên những đôi chân lùn như thế mà dị hình như thế lại có khả năng bật nhanh và đột ngột như thế. Nhưng Balit đã đề phòng rồi. Ông ta nhấn ga và xoay tay lái kịp thời. Mặc dù vậy con thú như được văng ra khỏi cái lẫy chút nữa chạm chiếc xe không mui của chúng tôi, ghe rõ tiếng sạt điên giận. Khi đó tôi thấy sợ chăng? Làm sao tôi biết được? Mọi việc diễn ra thực nhanh, thực dồn dập. Đến lượt hai con tê giác kia húc. Nằm giữa những cái trán quái vật kia đang gườm gườm, chiếc xe hơi Lan Ruvơ quay ngoắt, lùi, xoay, chồm lên. Chỉ một chút trục trặc ổ máy, chỉ một chút sai sót khi điều khiển xe, và chúng tôi sẽ bị xé xác, xổ ruột, xuyên thủng vì những chiếc sừng nhọn hoắt kia. Thế nhưng Balit dắt dẫn trò chơi một cách vững càng biết bao! Bọn lính bảo vệ hét lên vui vẻ biết bao! Và Patrixia cười thật vui, tiếng cười kỳ diệu, lảnh lót, tiếng cười của bầy trẻ thơ vang lên như những hồi chuông nhà thờ reo vui trong rạp xiếc…

Các con thú chóng mệt hơn máy móc. Lần lượt các con tê giác từ bỏ cuộc chiến. Chúng tụ tập lại thành một khối, mạng sườn nhô lên vì thở dốc, chân run lên, nhưng sừng vẫn không ngừng chĩa về phía chúng tôi.

- Hẹn khi khác, các anh bạn! - Balit gầm lên.

Khi ông cho xe rời khu đồng cỏ các con tê giác, giọng nói cùng khuôn mặt ông trẻ hẳn ra, lành mạnh hơn hẳn thường ngày. Ông ta đã ra thoát những hiểm nguy kia nhờ sự táo bạo có ý thức và tài khéo có kiềm chế. Tôi nghĩ đó là một đòi hỏi có tính bản chất của Balit, tuyệt nhiên không thể có chút tác động gì của thời gian. Một ông chủ khu vườn hoàng gia phải chấp nhận điều đó, cũng như chàng Balit-Bò tót xưa phải chấp nhận. Điều khác nhau duy nhất, là giờ đây ông ta dùng một chiếc xe hơi chạy được mọi loại đường thay cho một khẩu súng săn.

Tôi hỏi ông bạn đồng hành:

- Không khi nào ông mang vũ khí ư?

- Tôi không còn có súng nữa, - Balit nói.

Tôi chợt nhớ là trong nhà người thợ săn chuyên nghiệp ấy không có cả súng lẫn các thành tích săn bắn.

- Tôi bị cấm dùng súng. - Balit nói tiếp với tôi, dịu dàng.

Ông ta buông một tay khỏi tay lái và khẽ ve vuốt mớ tóc mỏng của con gái. Khi đó Patrixia duỗi tay ra trong một cử động đột hứng, đắm say, em lùa các ngón tay vào mớ tóc đỏ của người cha (tôi không thể không nghĩ cô bé đã nắm bờm tóc King theo cách ấy), kéo đầu Balit về với mình và cọ má mình vào má cha em. Trên cả hai khuôn mặt cùng hiện ra một niềm hạnh phúc lớn như nhau.

Xe chúng tôi chạy từ từ như thể vô mục đích. Xung quanh chúng tôi lại thấy xuất hiện vô vàn linh dương, ngựa vằn, đà điểu và trâu. Rất nhiều lần Patrixia rời xe và đi đến với những con thú.với khoảng cách từ chỗ em tới chúng tôi, bóng em màu dịu nhạt (sáng hôm đó em mặc chiếc quần có yếm màu xanh cũ) nom như thể một hình hài phi vật chất. Chúng tôi chấp nhận như một điều hiển nhiên rằng em len lỏi giữa các con thú hoang mà không hề làm cho chúng nghi ngại, lo âu hoặc thậm chí ngạc nhiên nữa.

Em dừng lại ở một khu đất trũng nơi đó những mạch nước ngầm làm cho cỏ xanh hơn và mềm mại hơn, và ở nơi đó cây lưa thưa cũng không có gai mà có những chiếc lá yếu đuối. Các con thú sống ở đó đông hơn, sung sướng hơn. Từ chỗ đất cao nơi Balit dừng xe, chúng tôi có thể quan sát từng cử động của các con thú. Chỉ có sự thoải mái, và sự ngây thơ các con thú giành đón Patrixia là sánh nổi với sự thoải mái và sự ngây thơ Patrixia thể hiện ra khi nhập vào các on thú. Có những con linh dương tới lấy mõm cọ vào vai em. Những con trâu tới ngửi hít em một cách thân thiện. Một con ngựa vằn cố công cố sức nhảy nhót xung quanh em và chào đón em. Patrixia nói chuyện với các loài.

- Cháu Patrixia biết những tiếng cơ bản, - Balit nói khẽ với tôi.

- Bằng tiếng gì? - Tôi hỏi.

- Tiếng Oakamba và tiếng Jaluô, tiếng Kipxighi và tiếng Xamburu và tiếng Maxai, - Balit nói. - Cháu học được của Kihôrô và của các lính bảo vệ và của các tay phù thủy lang thang qua các làng mọi.

- Ông thực sự tin chuyện đó chứ? - Tôi hỏi nữa.

- Tôi là người da trắng và theo đạo Thiên Chúa, - Balit nói. - Nhưng tôi đã từng thấy nhiều điều…

Ông ta gật gù và thì thầm:

- Dẫu sao, với con bé, đó là một niềm tin. Có khi nó còn nói cả với voi, với tê giác chưa biết chừng.

Rất có thể cả Balit và Patrixia đều có lý. Lĩnh vực mà tôi không biết tới. Nhưng từ buổi sáng nay khi tôi cùng trải qua với Balit và Patrixia, tôi tin chắc rằng bản chất quyền lực của cô bé là một bản năng cực kỳ mạnh mẽ em đã thừa hưởng theo lối di truyền và qua các bài học mà cha em đã thu lượm được trong hai chục năm sống nơi rừng rậm, thành vô vàn chuyện kể và bài hát ru. Người cha đã cho đứa con biết cuộc sống và tính nết các con thú hoang, kinh nghiệm của cả ngàn cuộc sống rình và rượt đuổi, và cả mùi vị những rừng cây cao, những rừng xavan, những hang ổ các con thú. Và với Patrixia ngay từ lúc lọt lòng, ông bố kia đã là hiện thân của những con thú dữ và những con vật dị hình của khu Vườn hoàng gia, và đồng thời cũng là hiện thân người chủ soái của các con vật dị hình kia.

Với ánh mắt rạng rỡ, tràn trề hạnh phúc, Balit theo dõi đứa con gái bé bỏng thế, yếu đuối thế, đang len lách giữa các đàn thú vật chốn rừng rậm. Liệu có thể nào ông ta hồ nghi cái quyền lực dịu hiền của Patrixia đối với mọi con thú, cái quyền lực đã trở thảnh phương tiện duy nhất, quyền lợi duy nhất còn lại cho ông (vì ông đã chối bỏ việc bắn giết rồi) khiến ông vẫn còn sở hữu được, như một sứ mệnh lưu truyền kì lạ, cái cư dân to lớn tự do và diệu kỳ ông đã gắn bó cả đời mình vào?

Không còn có thể có một sự thông hiểu nào, một sự dịu dàng nào sánh nổi sự thông hiểu, sự tồn tại giữa Patrixia và Balit. Thiên bẩm của hai cha con đều dự phần riêng và tất yếu trong một liên minh vừa tự nhiên lại vừa quý giá với họ không khác gì hơi thở.

Điều đó lý giải cuộc gặp gỡ một chút sau đó đã xảy ra với chúng tôi. Khi một nhu cầu cơ bản muốn được thỏa mãn, sẽ không có mảnh đất giành cho cái ngẫu nhiên nữa.