Chương 9
Không, thực vậy, đó không phải chuyện ngẫu nhiên.
Balit biết rõ - vì đích thân ông ta đã kể cho tôi nghe như vậy - rằng King từ xa hàng dặm cũng đánh hơi thấy được xe của ông, và Balit biết rõ King sẽ chạy tới đón ông ta như thế nào. Và hẳn là Balit cũng còn phải biết rõ - vì đó là nghề nghiệp ông ta - đây là những nơi trú ngụ của con sư tử lớn được thả về rừng rậm vào những mùa khác nhau, mùa mưa, mùa khô và mùa lặng mưa lặng gió.
Vào lúc chúng tôi tới lề một khu rừng xavan rất dài, tôi cũng nhận thấy Balit nghển đầu lên để có thể nhìn qua bên trên kính chắn gió, và dưới lớp lông mày đỏ bờm xờm đôi mắt thợ săn của ông ta vốn đã quen với việc nhận ra từng chi tiết nhỏ nhặt bỗng nhìn chằm chằm lâu vào bìa một khu rừng phía xa ở nơi đó chấm hết khu đồng cỏ khô khan. Sau rồi ông mỉm cười. Sau rồi bằng khuỷu tay ông khẽ chạm vào cánh tay Patrixia. Khi ấy tôi nhìn thấy từ cuối khu rừng xavan vọt ra và lao về phía chúng tôi vệt màu, một cục tròn, cuối cùng là một con thú.
- King! - Patrixia kêu lên? - Ôi chao, cha ơi, đúng là King rồi!
Balit cười dịu hiền. Toàn bộ sự việc của cái buổi sớm mai thân ái hoàn toàn này giữa Patrixia và ông ta sẽ phải đưa tới kết thúc bằng điều kinh ngạc đẹp đẽ nhất ông có khả năng đem tới cho con gái mình.
- Cha biết King ở đây từ khi nào? - Patrixia nói.
- Mới biết từ hôm qua thôi, - Balit nói. - Cha đã cắt ba lính bảo vệ theo chân nó từ khi nó đổi chỗ ở. Và hôm qua, Maina, Maina người tộc Kipxighi ấy (Balit quay một chút về phía sau nhìn người lính bảo vệ trẻ nhất ngồi đằng sau xe), Maina đã tới báo cho cha biết.
Balit đặt cánh tay nặng nề quanh cổ cô con gái.
- Cha muốn cùng con xác định lại xem có đúng không, - ông ta nói.
- King, King! - Patrixia kêu lên, người đứng nhổm hẳn trên ghế xe.
Con sư tử lớn xộc thẳng tới, bờm tóc tung bay trong gió và gầm lên vì sung sướng. Nó sắp tới bên chiếc xe, nhưng khi ấy Patrixia ra lệnh:
- Cha, cho nó chạy nữa đi. Chạy đến mức nhanh nhất của nó. Khi ấy nó mới thật là đẹp!
Balit bằng một ngoẹo tay lái đột ngột cho xe rẽ ngang, và lúc này chúng tôi không nhìn thấy cạnh sườn nó. Và ông ta đã cho chiếc Lan Ruvơ chạy không cách xa King quá nhưng vẫn đủ nhanh để buộc King phải bở hơi tai mà gắng hết sức. Và King bèn rượt theo chúng tôi bằng những bước nhảy dài, hệt như một con chó, nhưng là một con chó tận thế, và nó sủa lên vì vui thú, những tiếng nó sủa làm rung động cả rừng sâu.
Xe chúng tôi cứ chạy như thế hai lần, ba lần, quanh khu rừng xavan. Ở đường chân trời phía xa, chúng tôi thấy các con thú chạy trốn hoảng loạn, và trên đầu chúng tôi, các con kềnh kền đã đang tụ tập trong nắng, chúng bị lừa vì cái trò chơi đang diễn ra với tất cả vẻ ngoài của một cuộc săn có tử thần tham dự.
King vẫn nhảy từng bước dài và gầm gào nhưng mép nó đã sùi bọt. Patrixia ngồi xuống và đặt tay lên một bàn tay Balit. Xe chạy chậm dần và dừng lại.
Tức thì King đã tới đứng trước xe và gác đôi cẳng trước của nó trên vai Balit. Với một tiếng thở dốc khàn khàn vì mệt và vì vui thích, nó cọ mõm vào một con người đã che chở nó lúc ấu thơ. Bờm tóc sư tử và bộ tóc hung hòa làm một.
- Quả tình ai chẳng bảo kia là hai con sư tử nhỉ? - Patrixia nói.
Patrixia nói rất nhẹ, thế mà King đã nghe ra tiếng cô bé. Nó duỗi một chân trước ra và lùa cái bàn chân đã co hết vuốt lại mà vẫn nhạy cảm như một tấm khăn mềm to tướng chùm quanh gáy cô bé con, dùng chân đó kéo đầu cô bé sát đầu Balit, rồi dùng lưỡi liếm một lúc cả hai khuôn mặt ấy.
Sau rồi nó thả mình ngã xuống đất, và đôi mắt màu vàng óng lần lượt xem xét từng người còn ngồi trong xe hơi. Nó nhận ra tất cả chúng tôi: Kihôrô, những người lính bảo vệ, và cả tôi nữa. Xong rồi, nó lặng lẽ đưa mắt nhìn Balit, và Balit hiểu con sư tử mong đợi chuyện gì.
Ông ta từ từ mở cửa xe, từ từ đặt chân xuống đất, từ từ đi tới bên King. Ông ta đứng thẳng trước mặt nó và nói, dằn từng tiếng:
- Nào, cu con, chú mình muốn đọ xem ai khỏe hơn hử? Như ngày xưa ấy hử? Đúng vậy chứ?
Và King nhìn chăm chăm vào Balit, và do chỗ mắt trái nó hơi nheo hơn bên mắt phải, nên ngỡ như nó nháy mắt vậy. Và nó điểm nhịp cho từng câu nói của Balit bằng một tiếng gầm rất khẽ. King đã hiểu.
- Được rồi, đứng cho vững nhé, cu con, - Balit chợt thốt lên.
Ông ta lao vào King. Con sư tử đứng vươn thẳng trên đôi chân sau và dùng hai chân trước ôm vòng cổ Balit. Lần này thì không phải là ve vuốt nữa. Con sư tử đè lên người đàn ông, định lật ngã ông ta. Và người đàn ông cũng nỗ lực như thể để quật ngã con sư tử. Dưới lớp lông và làn da King, thấy rõ sức lực nó lượn lên thành những làn sóng dữ dằn. Dưới đôi cánh tay trần của Balit, trên cổ trần của ông ta, cuồn cuộn những bắp cơ và gân của người lực sĩ. Bên này đè bên kia đè lại, bên này đẩy bên kia đẩy lại, cả King lẫn Balit đều không nhường bước nhau một phân. Chắc chắn là nếu con sư tử định dùng hết sức hoặc giả trong một cơn điên giận, nó có thể bất chợt dồn hết sức lực vào ngực vào lưng để đẩy để đè, và Balit mặc dù có sức khỏe kỳ lạ hẳn cũng khó mà cưỡng nổi một lát. Nhưng King - với một trí khôn ngang hàng với Balit - biết rằng đây chỉ là một trò chơi thôi. Và cũng hệt như Balit hồi nãy chỉ cho xe chạy tới mức độ King có thể đuổi kịp, giờ đây con sư tử to lớn cũng chỉ sử dụng sức lực ghê gớm của nó tới mức cân bằng với các nỗ lực của Balit mà thôi.
Thế là Balit liền thay đổi cách chơi. Ông ta dùng chân phải của mình khoèo vào một chân của King, và vừa kéo vừa kêu lên:
- Nào, ta chơi miếng này thì mày nghĩ sao, cu con?
Ông ta cùng con sư tử lăn kềnh ra. Hai bên cùng hòa vào nhau những tiếng cười và gầm gào vui vẻ, giòn tan. Rồi Balit bỗng bị nằm sóng soài, lưng và vai chạm đất, bên dưới cái ức con sư tử, Balit đang lấy sức còn King thì chờ đợi, và con mắt bé hơn của nó, con mắt xếch hơn của nó dường như nhẹ nhàng giễu cợt Balit. Bất chợt, oằn một cái, Balit úp lật xuống đất, co đầu gối xuống dưới bụng, dùng hai lòng bàn tay để chống, ông ta còng lưng lên, và từng bước từng bước một, bằng sức mạnh lực sĩ thần thoại ông ta cõng con sư tử to lớn vùng núi Kilimanjarô lên, con vật bốn chân buông thõng cứ mặc cho ông ta muốn làm gì thì làm.
- Hoan hô, bố, bố. Hoan hô bố! - Patrixia kêu lên.
Hai lính bảo vệ vỗ tay.
Riêng Kihôrô đứng lặng ngắt. Thậm chí bác ta còn làm ngơ trước cảnh tượng đang diễn ra và dùng con mắt duy nhất ngắm nhìn với một vẻ bướng bỉnh đặc biệt những bụi cây nhỏ kéo dài đến tận bìa rừng thành những hình tam giác.
Nhưng kìa, vì sao Balit lại nhận ra điều đó kia chứ? Ông ta đã cho King tụt khỏi lưng mình rồi đầu ngoẹo đi, mắt ngảnh về phía mặt trời, ông ta lắc lắc vai mình, duỗi tay ra, thắt bụng lại. Từng cơ bắp ông ta hẳn là đang chịu đựng đau đớn, từng khớp trong người hẳn đau dừ. Nhưng ông ta cười sung sướng. Sức lực ông ta cùng tính hung bạo của ông ta rốt cuộc đã được thỏa mãn, sáng lòa ngay trước mắt con gái mình.
- Đổ rồi, cu con, - ông nói với King và túm bờm tóc nó.
- Đến lượt con, - Patrixia kêu lên.
Cô bé sắp sửa nhảy ra khỏi xe, bàn tay đen và khô khan của Kihôrô giữ nó lại. Cùng lúc đó, từ cái hình tam giác gai góc mà người săn thú già chột mắt từ nãy vẫn quan sát không rời một ly, bỗng vang lên một tiếng gầm, tiếp theo lại một tiếng gầm nữa. Và ngay cả với một cái tai ít quen với tiếng rừng như tai tôi cũng khó mà lầm lẫn về tiếng gầm kia. Đó không phải là những tiếng gầm gào hiền hòa, thân thiện hoặc vui mừng mà King đã dạy cho tôi nhận biết. Đó là tiếng rền khô khan và khản đặc khủng khiếp - và vẻ dọa dẫm của nó làm ngưng nhịp trái tim những con người dũng mãnh nhất hạng - thoát ra từ cổ họng những con thú dữ bị ám ảnh vì nhu cầu giết chóc đến mức điên rồ.
Hai con sư tử cái từ các bụi rậm nhô ra. Hai con sư tử cái, thân cao to, bộ lông tuyệt đẹp, và những cái đuôi ngoắt từ sườn bên này qua sườn bên kia như hai đòn gánh, và chúng hướng những cái mõm gầm ghè về phía King.
Sau chúng là một bầy nhỏ những sư tử con.
Nếu như tôi đã hiểu được tức thời ý nghĩa đích thực của cảnh đang diễn ra, đó là nhờ và hoàn toàn chỉ nhờ nét mặt Patrixia. Cái khuôn mặt ấy vốn rất linh hoạt và nhạy cảm đã trở nên bất động và kín như bưng. Nó như thể một khuôn mặt bị một nỗi đau hằn học, xấu xa và không lành mạnh khiến cho trở nên sững lại và như thể bị nhục mạ. Có một thứ linh cảm - và chỉ một mà thôi - có khả năng làm xấu xí một khuôn mặt đến mức ấy: sự ghen tuông đến cực điểm. Và Patrixia chỉ có thể bị chứng đó và đến mức độ đó chỉ và chỉ vì một lý do này thôi: hai con sư tử cái là hai kẻ bầu bạn đúng chức danh của King, và chúng đang gọi King trở về với chúng.
King biết rõ điều đó cùng lúc với Patrixia. Mắt nó đưa nhìn Balit, nhìn cô bé, nhìn hai con sư tử cái đang lên cơn điên. Nó lắc mạnh bộ lông bờm. Nó ngập ngừng một chút. Patrixia hơi hé miệng. Con sư tử to lớn quay đầu về phía cô bé con. Nếu khi đó em giữ nó, hẳn nó đã đứng lên. Nhưng vào lúc ấy cơn điên vì tính kiêu căng lóe lên trong đôi mắt Patrixia. Em không nói một tiếng nào. Thế là King đi đến với hai con cái đang gọi nó. Lúc đầu, như thể tỏ ra lịch sự với chúng tôi, King bước chậm và chững chạc. Khi đã xa dần, King bước dài hơn lên. Sau cùng, King lao đi, và chỉ vài bước đã tới sát con sư tử cái cùng bầy sư tử con. Chúng cùng chui vào rừng rậm.
Balit ngồi lên xe cầm tay lái và cho máy nổ. Ông ta nói với một nụ cười cũng vụng dại như giọng nói ông khi đó:
- Hà hà vui đấy chứ, vui không?
Cô bé không đáp ông lấy một lời.
Balit cho xe lao về đầu khu rừng cây cao nằm bên mé trái chúng tôi.
- Đi lối này ta về nhanh hơn, - Balit nói với tôi.
Ông ta nói như thể một người chỉ nói cốt để khỏi phải suy nghĩ. Ông lại tiếp:
- Ở chỗ ngoặt khu rừng, có lối vào một con đường chạy xe tốt. Đi về phía nam. Tôi vừa mới cho làm. Sau đó một chút là rừng xavan và cái manyata và sau đó tý chút là nhà mình, và tiếp đó, ta sẽ có chén uýt-ky.
Giờ đây bìa rừng đã ở phía sau chúng tôi, và Balit thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi ông ta vừa cho xe đi vào con đường ông vừa nhắc tới thì Patrixia cầm lấy cổ tay ông ta.
- Dừng lại chỗ kia, - cô bé nói.
Balit nhìn cô bé, không hiểu em muốn nói gì. Em kêu lên:
- Đỗ lại, con bảo cha kìa. Nếu không con nhảy khỏi xe.
Patrixia cố kiềm chế giọng nói. Nhưng giọng em gần như đang trong cơn thần kinh kích động khiến tôi run lên: đó chính là giọng của Xibin khi bà ta sắp lên cơn.
Balit tuân lệnh. Cô bé gần như không mở cửa xe và nhảy xuống đất. Balit sắp làm một cử động gì đó.
- Không. - Patrixia nói với vẫn với giọng nói bệnh hoạn kia. - Con không cần có ai hết. Con không cần có ai bảo vệ con trong khu Vườn này hết.
Đôi mắt hoảng loạn của em bắt gặp mắt tôi. Khi đó, như là nửa ý thức, em nói thêm, và khó mà biết rõ cái tình cảm trong em khi đó là khinh suất hay là một tình thân thiện mơ hồ.
- Chú… Được… Nếu chú ưng.
- Được, được, - Balit thì thầm.
Tôi rời xe. Patrixia nói với cha em:
- Cha đi đi.
Balit cho chiếc xe Lan Ruvơ lăn bánh. Patrixia đi vào khu rừng gai. Trước khi theo em, tôi còn kịp quay lại để nhìn thấy một thân hình đen đủi với bộ xương chậu dị dạng khẽ rơi từ trên xe xuống và liền đó nằm bẹp xuống đất.
Các thân cây ken sát nhau. Giữa các thân cây mọc lên những bụi nhỏ đầy gai. Chúng làm cho Patrixia không đi nhanh được. Tôi cảm thấy sung sướng vì chuyện đó. Kihôrô đã có đủ thì giờ để trườn, bò sát theo bước chúng tôi mà không lộ.
Nhưng rồi Patrixia đi ra khỏi nơi rừng cây che chắn và nhanh nhẹn đi theo bìa rừng. Khi chúng tôi nhìn ra các búi cây làm thành hình tam giác cho thú dữ ẩn tránh, cô bé bảo tôi:
- Chú vào trong rừng đi. Sư tử không quen tấn công ở nơi nào có thân cây ken nhau sát như vậy đâu. Mà có làm việc đó thì chúng cũng vụng lắm. Chú đi nhanh lên. Cháu muốn được yên.
Patrixia bắt đầu chạy ra bìa rừng xavan và chỉ dừng lại khi đã tới khu đất trống. Mặt trời soi thẳng vào em. Và mặt em nhìn thẳng vào khu tam giác những bụi gai.
Cô bé đưa một bàn tay lên khum lại thành hình loa và phát ra tiếng rên lạ tai tôi từng nghe khi Kihôrô gọi King.
Từ trong bụi gai, hai tiếng gầm ngắn phát ra và hai con sư tử cái ra khỏi bụi, lông dựng ngược, nanh nhe ra. Từ chỗ chúng đứng có thể chỉ một bước nhảy là tới cô bé. Kihôrô đâu rồi? Bác ta còn chờ gì nữa?
Nhưng khi đó vang lên một tiếng gầm khác, rất mạnh, lấn át mọi âm thanh trong khu vừng xavan, và một bước bước vọt diệu kỳ đã nâng King vượt lên trên các bụi rậm và đặt nó vào nơi nó định tới: đứng giữa hai con sư tử cái đang hóa điên và Patrixia.
Con sư tử cái to hơn và đẹp hơn cũng là con dũng mãnh hơn nhảy sang một bước để chạy vòng quanh sườn King. King nhảy xổ vào nó và lật ngã nó bằng một cái huých vai. Nó vùng dậy liền và lập tức lại lao đi. King lại ngăn đường nó và lần này thì giơ hết vuốt ra để vồ vào gáy con sư tử lớn, xé rách da thịt con kia. Máu xối ra khỏi bộ lông màu hung. Con thú bị thương gào lên vì đau đớn và nhục nhã, bèn lui lại. King vừa quát tháo vừa đẩy nó lui mãi và từng bước một bắt nó quay về nơi trú ẩn giữa các bụi cây nơi đó con sư tử cái kia đã núp vào rồi.
Tiếng gọi rền lại cất lên trong không khí nóng chảy của khu rừng xavan. King tới gần Patrixia khi đó vẫn không nhúc nhích.
Cô bé khẽ rùng mình. Tôi nhìn rõ điều đó lúc em đưa một bàn tay lên và đặt vào mõm King, ở giữa hai con mắt màu vàng. Cơn run rẩy ngưng lại. Móng tay cô bé dịu dàng xoa vuốt làn da con sư tử. Thế là King nằm xuống và Patrixia nằm dài vào trong lòng nó, bốn chân con sư tử ôm choàng lấy em. Cô bé để một ngón tay lên cái chân của King còn mang vết máu tươi. Và mắt em nhìn một cách thách thức vào phía hàng rào gai phía sau đó các con cái của King, khi đó đã bị trấn áp, bị đánh bại, đang xấu hổ, đang khẽ rên rỉ.
Sau rồi ngay cả những tiếng than van khàn khàn đó cũng ngưng bặt. Các con sư tử cái đã chịu nhẫn nhịn. Và im lặng buổi trưa đè nặng đột ngột lên cả khu rừng xavan.
Tôi thấy rõ ràng nếu không có sự im lặng đột ngột và trọn vẹn như thế, tôi sẽ không thể nào thấy được cái âm thanh đã đánh thức sự cảnh giác của tôi. Đó là một tiếng leng keng yếu ớt, khe khẽ, hầu như không thể nhận ra nổi, tiếng va chạm của kim khí vào một thân cây. Tôi nhoài người qua các bụi rậm để coi thử tiếng động rất nhẹ đó từ đâu tới. Trong ánh sáng nhòe nhoẹt dưới bóng cây rừng, tôi thấy một chiếc lao sắt lóa lên mơ hồ. Mũi nhọn của cây lao tựa vào một thân cây gai to. Tựa vào cũng vỏ cây gai đó là cái mũ ánh sắc đồng. Đó là bộ tóc của chàng moran Oriunga.
Bộ mặt nhìn nghiêng của chàng ta quay về hướng Patrixia, hung dữ và oai phong, và cực kỳ bất động, tưởng như nó đã được khắc chạm vào một khối đá hoa đen. Vào thời khắc đó, đối với chàng ta, không có gì tồn tại nữa hết, ngoài hình ảnh một cô bé da trắng đang được con sư tử ôm ấp. Cây lao tuột khỏi tay chàng ta và anh ta đứng trơ ra ngoài mà chẳng lo mình bị lộ.
Patrixia khi ấy đang nằm tựa vào bộ ngực của King.