Chương 10
Đã qua gần trưa và gần hết chiều.
- Gắng lên, sắp tới rồi, - Patrixia nói vui vẻ.
Quả tình khi đó tôi đã nhìn rõ cái khối cây gai khổng lồ duy nhất mà tôi có thể nhận ra trong khu Bảo tồn, dưới đó là những khu xây dựng lơ thơ và không cồng kềnh phục vụ cho cuộc sống của con người. Cũng vừa đúng lúc. Vì cơ bắp cùng thần kinh tôi đã không còn sức chịu đựng nữa rồi. Đi bộ từ bìa rừng nơi King cùng bầu đoàn cư trú về nhà đã chiếm của chúng tôi gần bốn tiếng đồng hồ. Con đường bất tận đó len lách qua gai góc, trong nóng và bụi. Patrixia đã thực hiện không cần chút nỗ lực. Khi thì em vượt lên trước tôi vừa đi vừa hát, khi thì như muốn truyền sức mạnh cho tôi, em vừa đi vừa nắm tay tôi. Tình thân thiết giữa em với tôi đã có thêm chiều sâu, thêm tính chất xác thực và như thêm một bản chất mới: tôi đã được là em nghĩ thế, cho cuộc trả hận cho em, cho sự đắc thắng của em.
Đều đặn từng lúc, em nhắc lại bằng cùng một giọng hưng phấn tột độ:
- Chú đã thấy đó! Chú đã thấy đó!
Những lúc khác, chúng tôi rảo bước im lặng. Patrixia thì nghĩ tới chiến công, còn tôi nghĩ tới chàng moran.
Làm cách nào và tại sao Oriunga lại có mặt đúng nơi đúng lúc để bắt chợt Patrixia trong cuộc đánh đố kinh khủng của em? Phải chăng do ngẫu nhiên mà chàng ta đã phát hiện ra hang ổ của King (khu manyata của anh ta không xa nơi đó bao nhiêu) trong khi lang thang rình mò trong khu Vườn hoàng gia? Phải chăng từ đó chàng ta đã kiên trì rình con thú to lớn và mơ màng tới những năm tháng vẫn còn chưa xa là bao, vào thời đó một tục lệ không biết có từ đời nào vẫn còn đầy sức mạnh như một huyền thoại đòi hỏi tất cả những người đàn ông Maxai phải là những kẻ giết sư tử? Và có ý nghĩa gì cái ánh mắt trân trân nồng cháy của chàng ta đặt vào cô bé trong suốt thời gian cô ta nằm giữa bốn chân King khi cô ta giã từ King?
Hẳn Patrixia là người có thể giải đáp cho nỗi lo âu của tôi. Nhưng em không biết rằng Oriuna đã trông thấy em, còn tôi thì không rõ vì một nỗi sợ hãi nào gần như một nỗi kinh hoàng mê tín đã ngăn cản của tôi xóa tan điều chưa biết đó.
- Kìa, thế là ta cũng về tới nhà rồi, - Patrixia nói và cười nhạo ý nhị bộ mặt bơ phờ của tôi.
Chúng tôi đã về tới làng da đen. Từ đó tỏa đi hai con đường dẫn tới hai nơi khác nhau: một con đường về nhà Balit, một con đường khác ngắn hơn nhiều đi về khu nhà nghỉ của khách trong đó có gian lều của tôi.
Patrixia đứng lại, ngập ngừng, khi đứng trước ngã ba đường. Em khẽ cúi đầu và dùng mũi giày vẽ những hình thù hình học vào đất bụi. Bỗng thấy xuất hiện một vẻ nhút nhát lạ kỳ trên khuôn mặt và đôi mắt kia vừa mới đây đã đương đầu không chút sợ hãi với hai con sư tử cái trong cơn điên.
- Nếu chú không quá mệt, - sau cùng cô bé nói nhỏ, - xin chú đưa cháu về nhà… Chú sẽ khiến cháu rất vui lòng: có chú ở đó, mẹ cháu sẽ không nổi giận… Vì cháu về quá trễ.
Rồi em ngẩng lên và nói thêm rất nhanh:
- Chú thông cảm, cháu đề nghị vậy không phải vì cháu đâu. Vì mẹ cháu thôi. Về muộn như thế này khiến mẹ cháu rất khổ tâm, rất khổ tâm.
Chẳng hiểu là do ảnh hưởng của tôi đã có giá trị được Patrixia gán cho, hoặc giả cho Balit bịa ra một lý do thích đáng cho cô con gái, điều đó tôi không biết, nhưng cả hai chúng tôi đều đã được Xibin tiếp đón với vẻ khoan hậu nhất đời. Rồi bà ta bắt Patrixia đi tắm nước hương sen, và khi em đã đi khỏi, bà ta bảo tôi.
- Tôi rất mong được trò chuyện riêng cùng ông.
- Qua bên chỗ tôi có lẽ tiện hơn nhiều, - tôi nói.
- Xin vâng, hôm nào tôi sẽ qua ông. - Xibin mỉm cười nói.
Về tới lều, tôi nằm vật ngay ra phản. Tôi ngủ một giấc ngủ không ngon, người đau như rần, như lên cơn sốt. Khi tỉnh giấc thì trời đã tối mù mịt. Lòng tôi trĩu nặng và tâm trí quay cuồng. Tôi tự giận mình đã kéo dài một kỳ nghỉ lại chẳng có ích lợi gì nữa. Trí tò mò của tôi đã được thỏa mãn đủ đầy ngoài mọi kỳ vọng. Tôi đã rõ hết sức về cuộc sống của King và những mối quan hệ giữa nó với Patrixia. Hơn nữa, con sư tử to tướng đối với tôi đã trở thành một con vật quen thuộc. Tôi đã có thể nhẹ nhõm ra đi rồi. Tôi cần phải làm như vậy.
Nhưng còn toàn bộ vở kịch sẽ được cởi nút ra sao? Tôi chợt nghĩ. Tôi nghĩ mình phải tham dự vào cuộc cởi nút kia.
Tôi nhảy ra khỏi chỗ nằm và bứt rứt rảo bước ra hàng hiên tối om.
Sao lại có chuyển cởi nút kia chứ? Và cái nút gì vậy?
Tôi chờ đợi coi Kihôrô bắn vào Oriunga chăng? Hoặc chờ đợi chàng moran dùng lao đâm thủng người bác săn thú chột? Hoặc chờ xem một con tê giác húc thủng bụng Balit? Hoặc thấy King bất chợt quên hết mọi quy cách trò chơi sẽ xé xác Patrixia? Hoặc chờ coi Xibin hóa điên?
Tất cả các ý nghĩ đó đầu vừa ghê tởm vừa vô lý. Tôi đang mất hết lương tri rồi. Cần phải từ biệt càng sớm càng tốt nơi chốn này, các con thú này, những con người này.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng tôi sẽ còn ở lại khu Vườn hoàng gia cho tới lúc vở kịch cởi nút, bởi vì - và đó là một niềm tin không thể lý giải được - rồi sẽ có phải có lúc cởi nút.
Tôi thắp đèn bão và đi lấy một chai uýt-ky. Tôi uống khá nhiều để lăn ra ngủ - nhưng mãi lâu sau mới ngủ được.
Một bàn chân bé tí teo mềm mại vành mở mí mắt tôi ra. Tôi nhìn thấy sát bên gối mình một con khỉ to bằng một sọ dừa với một tấm mặt nạ satanh đen. Tất cả diễn ra như lần thức giấc đầu tiên của tôi trong gian lều khu Vườn hoàng gia: bình minh chập chờn, quần áo đi rừng của tôi vo tròn chất đống nơi đầu giường, gần cây đèn bão không tắt.
Và cũng như lần trước, tôi đi trên hàng hiên. Và tôi bắt gặp Xanhbơlin ngoài đó, con hươu cậy nhỏ xíu với những vó như con xúc xắc và những lá thông là sừng. Và sương mù đang còn che khuất cánh rừng thưa to lớn kéo dài tới tận khu thú uống nước.
Vâng, đúng thế, tôi bắt gặp lại mọi vật hệt như buổi đầu tôi mới tới. Nhưng giờ đây, chúng chẳng còn quyền lực gì với tôi nữa. Nicôla và Xanhbơlin đã mất hết vẻ bí ẩn nên thơ rồi. Tôi biết trước từng chi tiết quang cảnh sẽ được sương mù vén lên. Nói tóm lại, tình cảm của tôi chỉ là một sự sao chép nghèo nàn tình trạng kinh ngạc sững sờ tôi đã từng biết tới.
Thế nhưng, đột nhiên hừng đông hiện ra rạng rỡ. Tuyết rơi trên núi Kilimanjarô trở thành một lò than hồng dịu hiền. Sương mù bị rách ra thành những giải thần tiên, thành bột kim cương. Nước long lanh dưới đáy cỏ. Các con thú bắt đầu tạo thành tấm thảm sinh động dưới chân trái núi lớn.
Khi ấy trước mắt tôi vẻ đẹp đó lại hiện ra mới mẻ, tinh khôi, hệt như tôi đã từng khám phá ra nó vào một sớm mai có một không hai trước đây. Thiên nhiên cứ việc lặp đi lặp lại mãi mãi những điều thần kỳ của nó, tuy nhiên nó vẫn chẳng mất đi chút gì vẻ huy hoàng và toàn vẹn. Và tôi bỗng thấy lại cái nguyện ước chia sẻ tự do và vô tư của các bầu đoàn hoang dã. Và nguyện ước đó vẫn mạnh mẽ như hồi tôi mới tới chốn này, bởi vì thực ra nào tôi đã thỏa mãn gì nó đâu?
Thế là tôi mặc quần áo vào và đi dọc theo bờ những cây gai lớn. Tôi cảm thấy như mình đang sống một cảnh nửa tỉnh nửa mơ, hình như mọi chuyện rồi sẽ lặp lại hệt như vậy vào buổi rạng đông ngày đầu tiên tối tới chốn này. Đến mức là, khi đi tới đoạn đường sắp phải ra khỏi vùng cây che kín, tôi cũng dừng lại một lát để lắng nghe tiếng nói của Patrixia.
Quả nhiên khi đó tiếng em bé cất lên:
- Chú đừng đi xa hơn, cấm đó.
Ấy thế nhưng, chính vì tôi đã linh cảm trước điều đó, nên cái tiếng gọi vô âm thanh, bí mật kia, đã làm tôi ngạc nhiên, kinh sợ nhiều hơn cái bữa sáng trước đây tôi đã được nghe mà không ngờ tới trước. Thật quá nhiều trùng hợp. Đó là một ảo giác mà tự tôi đã tạo ra.
Ấy thế nhưng, khi tôi quay lại, cô bé mặc quần liền yếm màu xám, tóc trên đầu cắt tròn, đang đứng tựa người vào cùng cái cây đó. Có điều là lần này em đang cười.
- Thật là chuyện yêu quái…, tôi nói với em. Nicôla này… Xanhbơlin này… Và bấy giờ là cháu.
Tiếng cười lặng lẽ của Patrixia trở nên giòn hơn, mạnh mẽ hơn. Vẻ tinh ma dễ thương nhất đang nhảy nhót trong đáy mắt em.
- Cháu vẫn nghĩ rằng chú chẳng đoán ra nổi, - cô bé nói. - Nhưng, thật đấy, chính cháu cho chúng nó tới chỗ chú. Cháu biết chắc rằng làm như vậy sẽ lôi được chú tới đây.
Tôi cũng cười không thành tiếng, như em. Rồi cùng với em, tôi ngắm nhìn các con thú.
Tôi nhận ra, nhờ cái rãnh sâu trên lưng, con tê giác đã húc chúng tôi… Tôi tự nhủ rằng con ngựa vằn bé nhỏ đang lăn cái sườn vằn trong bùn và cỏ rất có thể là anh em với con ngựa non đã bị mấy con báo gấm non nhay xé chút thịt xương thừa. Và khi thấy các con trâu đang gặm cỏ, tôi nghĩ tới con trâu trong lần chạy cuối đời đã cõng King bấu chặt vào u vai nó.
Và nhiều ý tưởng khác nữa, nhiều hình ảnh liên tưởng khác nữa đã hiện tới trong tâm trí tôi. Tôi nói lên với Patrixia. Em đồng tình, sửa lại, và giảng giải.
Chợt em nói với tôi một cách rất nghiêm trang:
- Cháu cứ tự hỏi, chẳng biết thường thường chú làm những công việc gì.
- Chú du ngoạn… chú nhìn, - tôi nói với bé. - Thú vị lắm.
- Hẳn đi rồi, - Patrixia nói. - Nhưng chỉ thế thôi ư?
- Không… Sau đó, chú viết.
- Viết gì?
- Những điều chú thấy khi du ngoạn.
- Tại sao?
- Viết cho những ai không du ngoạn được.
- Cháu hiểu, - Patrixia nói.
Một nếp nhăn hằn sâu giữa hai hàng lông mày cô bé. Em chỉ vào các con thú và hỏi tôi:
- Rồi chú sẽ viết về chúng chứ?
- Chú chưa viết được, - tôi nói.
- Chú nói đúng. Vì chú không biết gì, - cô bé nói.
- Chú đã hiểu rõ chúng.
- Tại sao vậy?
- Tại vì có cháu.
Patrixia khẽ bật một tiếng cười thân thiện và cầm lấy tay tôi.
- Chú cần phải trở lại với chúng cháu, - cô bé nói, - trở lại nhiều, trở lại lâu… Khi đó, có thể là…
Em lại cười và nói thêm:
- Thôi đã tới lúc cháu phải ra nói với các bạn cháu rồi, chú chờ cháu nhé.
Vóc dáng mảnh mai và màu xám len lách giữa đám cỏ cao, qua các bụi cây, qua những vũng nước lớn, để đi tới những con thú núi Kilimanjarô và thì thầm vào tai chúng những tiếng quan trọng.
Tôi tựa vào một cái cây và chăm chú nhìn đỉnh ngọn núi và nhìn tuyết trên đó mang màu rạng đông.
Sau vài khoảnh khắc mơ màng, tôi trở lại nhìn xuống để tìm Patrixia. Tôi nhận ra em ngay lập tức. Em vẫn chưa đi tới hết từng con thú. Thế rồi khi ấy chút nữa tôi la lên vì kinh hoàng: theo sát bước em bé gái là một hình thù đậm màu và mảnh dẻ đang di chuyển thật nhanh sát các đám cỏ, phía trước là một cái đầu hình tam giác và dẹt loáng ánh mặt trời. Ô hay, phải chăng Patrixia có cả năng lực hấp dẫn loài bò sát nữa? Còn Kihôrô - dù bác ta là tay thiện xạ bậc nhất thế giới - liệu bác có thể bắn trúng một điểm xạ uốn éo, lẩn lút đó? Tôi đã gần hoảng loạn, đã muốn gọi người săn thú chột, đã muốn chạy tới với Patrixia… không biết tôi còn muốn làm gì nữa. Nhưng khi ấy cô bé dừng lại bên một con linh dương, và cái hình dáng màu đen kia cũng từ từ đứng dậy. Nó hóa thành một thân xác đàn ông, trần trụi và đẹp, tay cầm giáo và trên đầu là làn tóc cuộn thành cái mũ màu đất sét.
Tôi la lên:
- Patrixia, cẩn thận! Oriunga!
Phải chăng vì giọng tôi không khỏe? Phải chăng vì gió ngược? Lời cảnh báo của tôi không tới được cô bé. Nó chỉ làm hoảng loạn một bầy linh dương, nó chỉ làm hoảng loạn một bầy linh dương, nó chỉ xua mấy con ngựa vằn đi gần tôi nháo lên phi nước đại. Vả chăng cũng muộn quá rồi. Chàng moran đã tới sát bên Patrixia.
Tôi nhín thở chờ. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Oriunga và Patrixia chỉ làm một việc là đi cùng nhau thôi. Cả Oriunga nữa cũng đã quen với các con thú hoang, và rất có thể chàng ta cũng biết những lời (cần thiết nhất) để nói với chúng.
Mặt trời lên cao lắm rồi và nóng lắm rồi Patrixia mới trở lại, và chỉ có một mình em thôi. Em cười và hỏi tôi:
- Chú thấy chàng moran chứ?
- Có (và họng tôi khô lại). Sao?
- Đêm qua anh ta ngủ gần nhà cháu, ngủ ngoài rừng, để rình đợi lúc cháu ra khỏi nhà, Patrixia nói.
- Sao vậy?
- Để chắc chắn theo được cháu và nói với cháu.
- Anh ta muốn gì?
- Muốn biết xem có phải cháu là con gái của sư tử lớn hay là một con phù thủy, - Patrixia nói và lại cười.
- Và cháu đã trả lời anh ta ra sao?
- Cứ đoán thử coi, - cháu bảo thế.
Em nháy mắt nhìn tôi và nói:
- Chú, chú biết rõ là hôm qua anh ta đã nấp gần nhà King, và anh ta đã thấy mọi chuyện với con sư tử cái, đúng không?
- Đúng, - tôi nói.
- Tại sao chú không cho cháu biết? - Cô bé hỏi.
Tôi không đáp, Patrixia lại nheo mắt bên kia.
- Ồ, cháu biết rồi, - em nói. - Chú sợ anh ta hộ cháu. Nhưng chú nhầm. Anh ta chẳng làm được gì hết. Cháu là một người đàn bà da trắng.
Đột nhiên em gập người lại mà cười nghẹn, càng nghẹn là vì gần các con thú em cần giữ im lặng. Khi Patrixia đã trấn tĩnh lại, em nói tiếp:
- Anh ta hỏi cháu làm vợ.
- Cháu trả lời sao?
- À, - Patrixia nói, - cháu khuyên anh ta đem chuyện đó hỏi King.
Tôi không muốn chấp nhận trong ý thức mình tất cả nội dung chứa đựng trong những lời em nói, nên tôi bảo em:
- Chú không hiểu.
- Đơn giản quá, có gì mà không hiểu, - em bé gái cứ cãi lại. - Cháu kể cho chàng moran cái địa điểm mỗi ngày cháu gặp King. Và cháu bảo anh ta rằng, anh ta sẽ không dám đi tay không tới đó. (Patrixia gật gù nghiêm trang). King ghét những người da đen mang giáo. Rất có thể King biết rằng cha mẹ nó đã bị giết bởi tay những người như vậy.
- Nhưng chính cháu đã kể chú nghe rằng người Maxai có lòng kiêu căng điên rồ kia mà? - Tôi nói.
- Thì sao? - Cô bé hỏi lại tôi với một vẻ thật thà hoàn toàn giả bộ thật khéo.
- Bây giờ thì Oriunga không thể nào không tới.
- Chú tin như vậy ư? - Patrixia thốt lên.
Trong giọng nói của em vẫn giữ nguyên vẻ ngây thơ, nhưng em nháy cả hai mắt, gần như nháy cùng một lúc.Và Oriunga đã tới thật.
Chúng tôi vừa mới tới ngồi dưới bóng cây có những cành dài cùng với King - giờ đây nó đã đối đãi với tôi như với bạn thân thiết lâu đời - thế là chàng moran rời khỏi một khu rừng ở đó hẳn chàng ta đã rình chúng tôi từ lâu, và tiến lại phía chúng tôi. Trên người anh ta không có gì ngoài mảnh vải màu xám vắt một bên vai, và mỗi bước anh ta đi lại làm lộ tất cả thân hình ra.
Con sư tử lớn gầm gào trong cổ họng. Đôi mắt màu vàng của nó chăm chăm nhìn Oriunga một cách thù địch. King không ưa chàng trai da đen lạ kia với bộ tóc đỏ đang tiến đến nó một cách ngạo nghễ và mắt nhìn nó ra ý thách thức.
King quay đầu lại phía Patrixia để hỏi ý kiến.
- Ngồi im, - cô bé nói.
King vẫn tiếp tục gầm gừ nhưng không nhúc nhích.
Oriunga bước vào khu bóng mát do các cành cây che, đi ngang sát con sư tử đến độ một vạt áo anh ta cọ mõm vào nó, rồi tới tựa lưng vào thân cây.
Patrixia đứng lên, và King cũng đứng dậy. Nhưng vì cô bé đặt tay trên cái gáy to tướng của nó nên King để cho cô bé từ từ dắt nó tới chàng moran. Patrixia và King đứng lại cách chàng vài bước.
Chàng ta vẫn nhìn cả đôi, người im phăng phắc, cổ nghển thẳng, đầu cất cao dưới cái mũ bằng tóc và đất sét. Mõm King há ra. Răng nhọn lóe lên. Một trong những chân trước với các vuốt xòe ra cào cào mặt đất, Oriunga mỉm cười khinh thị.
Khi ấy, cũng như Patrixia từng làm với tôi, Patrixia thả King về phía chàng moran rồi giữ nó lại, một lần nữa lại thả ra rồi ghim lại. Nhưng hôm nay, con sư tử lao ra và gầm gào không phải để thỏa mãn ý thích của cô bé. Hôm nay nó hành động cho nó. Nó ghét Oriunga với tất cả bản năng trong người. Có thể nói rằng nó đã ngửi thấy trong con người đang tựa gốc cây kia cả một chủng tộc từ bao đời vẫn xâu xé chủng tộc nó. Và Patrixia đã phải dùng hết quyền lực của của em để kìm hãm cơn điên giận của King.
Trong suốt thời gian con thú xông lên, kìm lại rồi lại xông lên như vậy, suốt thời gian mà mõm của King chỉ cách cái cổ họng đang phơi ra có gang tấc, và chàng moran cảm nhận cả sức nóng từ hơi thở của con sư tử, suốt thời gian đó không một cơ bắp nào run rẩy trên cái thân hình lực sĩ đen sẫm thiên thần kia, không một thớ thịt rung động trên khuôn mặt anh ta ngạo nghễ.
Phải chăng Oriunga tin chắc rằng sẽ được cô bé da trắng kia bảo vệ tới cùng? Phải chăng đó là lòng dũng cảm vì một niềm kiêu căng điên rồ? Hay đó là vẻ kiêu căng của một lòng dũng cảm và là kiêu căng, là một sự trung thành mù quáng và đầy sức mạnh với những huyền thoại của bộ lạc, với những hồn ma vô số và muôn đời của những chàng moran tộc người Maxai lần lượt là những nạn nhân và là những kẻ giết sư tử?
Tôi không sao rời mắt khỏi chàng Oriunga và tôi thấy sợ. Nhưng không phải sợ cho chàng kia. Sau tất cả những gì tôi đã biết về quyền lực của Patrixia, tôi có cảm tưởng là, trong địa hạt các loài thú hoang, em có thể làm mọi điều em muốn. Nhưng các con thú không đủ đối với em, tối thấy rõ điều đó. Cô bé thấy cần lôi cuốn cả con người vào nữa để mở rộng quyền hạn mình cùng một lúc vào hai loài đối lập nhau.
Đột nhiên, Oriunga giơ cánh tay phải lên và nói một cách thô bạo, cộc cằn.
- Anh ta muốn đi, - Patrixia nói, - vì anh ta không muốn bị dùng làm đồ chơi - dù là cho một con sư tử.
Oriunga đi ngang trước mặt King khi ấy lông dựng ngược, họng gầm gào, được Patrixia dùng hết sức nắm bờm tóc giữ lại, và rời xa bằng một bước chân uể oải mà nhẹ nhõm. Khi đi tới vệt bóng râm của những cành cây dài, anh ta còn quay lại và nói nữa.
- Lần sau, anh ta sẽ mang theo cây giáo, - Patrixia nói với tôi.
Chàng moran đã đi khuất từ lâu trong rừng rậm nhưng con sư tử vẫn còn run lên vì điên giận. Patrixia nằm dài trong vòng chân nó, sát bộ ngực nó. Chỉ khi ấy nó mới nguôi.