← Quay lại trang sách

Quý ông, quý bà

Con chó ở trường dạy lặn đã bắt đầu màn giật dây xích trong khi giờ chỉ mới tám giờ sáng. Nó đứng trên hai chân, thò cái đầu nâu đầy vảy ghẻ qua bờ tường sân thượng, gầm gừ với cuộc sống ở bãi biển phía dưới. Pablo đang la lối hai người Mexico sơn tường. Họ không thể cãi lại bởi họ không có giấy tờ hợp pháp để giơ ngón tay thối ra với ông ta. Con chó tru càng to, tiếng hét của Pablo càng lớn.

Hôm nay, tôi sẽ giải thoát con chó của Pablo.

Tôi đi tới quán cà phê Playa nằm kế bên trường dạy lặn và gọi món cà phê yêu thích cortado [1] . Hiển nhiên, tôi muốn tìm hiểu cách nhân viên đánh sủi bọt sữa, mặc dù tôi đã được đào tạo hết sáu ngày ở Coffee House để hoàn thiện kỹ thuật đó. Mái tóc đen của người phục vụ được vuốt keo chĩa ra đủ hướng. Tóc anh ta đang chơi đùa với trọng lực. Tôi có thể nhìn quả đầu đó cả giờ đồng hồ thay vì thả tự do cho con chó của Pablo. Món cortado làm từ sữa bảo quản, rất phổ biến ở khu vực sa mạc này. Đây là loại sữa được miêu tả là “có thể để lâu trên giá”.

“Chúng ta đã đi một chặng đường dài, từ chỗ con bò với một xô sữa tươi vừa vắt đặt dưới núm vú. Chúng ta đã ở cách nhà rất xa rồi.”

Đó là điều mà bà chủ nói với tôi, bằng cái giọng buồn dìu dịu của bà, vào ngày đầu tôi làm ở Coffee House. Tôi vẫn thường nghĩ về câu nói ấy. Tôi nghĩ về quan điểm của bà đối với chuyện đó. Có phải nhà là nơi có sữa tươi?

Các huấn luyện viên dạy lặn đang lăn những can nhựa đựng xăng và bình oxy qua bãi cát. Chiếc thuyền đang chờ họ ở khu vực riêng biệt có chăng dây thừng. Khi nào sẽ là thời điểm thích hợp để giải thoát cho con chó của Pablo?

Tôi đứng lên để vào nhà vệ sinh nữ và phải đi ngang qua tay nghiện rượu khét tiếng trong làng, đang nhâm nhi đĩa cam thái lát sấy khô với cốc cognac buổi sáng của ông ta. Cánh cửa dẫn vào phòng Señoras [2] mô phỏng kiểu cửa bật hai chiều ở quán bar trong phim cao bồi: cửa sơn trắng có khắc rãnh, gồm hai cánh. Tôi đã thấy chúng trên phim, khi những người đứng quầy bar nhìn chằm chằm soi mói người khách lạ trầm mặc lúc anh ta bước vào. Trong khi tôi đang đi tiểu, có người bước vào khoang kế bên. Có một khoảng hở giữa sàn và vách ngăn các khoang nên tôi có thể thấy đó là một người đàn ông. Anh ta đi một đôi giày da màu đen với khóa vàng ở bên. Như thể đang chờ tôi. Anh đang đứng rất im lặng, tôi có thể nghe tiếng thở, nhưng anh ta không dịch chuyển bàn chân. Anh ta đang ẩn nấp. Tôi đột nhiên cảm thấy bị theo dõi. Có lẽ anh ta thấy được tôi với chân váy kéo cao lên quanh eo. Nếu không thì tại sao anh ta cứ đứng ở đó? Tôi chờ vài giây để anh ta nhúc nhích hoặc bỏ đi, nhưng khi anh ta không làm vậy, tôi bắt đầu hoảng loạn. Tôi nhanh chóng thả váy xuống, mở cửa buồng vệ sinh và chạy đi tìm người phục vụ.

Anh ta đang bận rộn với máy pha cà phê và cùng một lúc vừa nướng bánh mì vừa vắt nước cam.

“Xin lỗi, nhưng có một người đàn ông ở buồng Señoras.”

Người phục vụ lấy khăn vắt trên vai lau que đánh sữa làm bằng thép không gỉ đang nhỏ giọt sữa. Sau đó, anh ta quay lại lấy những chiếc bánh mì baguette cũ ra khỏi lò nướng và bày ra đĩa.

“Cái gì?”

Chân tôi đang run, tôi không biết tại sao tôi lại sợ hãi tới vậy. “Có một người đàn ông trong buồng Señoras. Anh ta nhìn tôi qua khe hở phía dưới. Anh ta có thể có dao.”

Người phục vụ lắc đầu, cáu gắt, anh ta không muốn rời khỏi chiếc máy với bao nhiêu là cốc tách đang xếp hàng dưới những ống thép. Pha chế nhiều món cà phê cùng lúc rất phức tạp, vì mỗi món đòi hỏi một kiểu tách có hình dạng riêng hoặc một loại cốc riêng. “Có thể cô đã đi vào buồng Caballeros [3] ? Chúng ở ngay cạnh nhau.”

“Không. Tôi nghĩ anh ta nguy hiểm.”

Người phục vụ rảo bước cùng tôi về phía cửa có chữ “Señoras” viết bên dưới hình một chiếc quạt xòe đăng ten đỏ được vẽ đơn giản và đá mở cửa.

Một người phụ nữ đang đứng cạnh bồn rửa tay. Cô trạc tuổi tôi, mặc quần soóc nhung bó màu xanh. Mái tóc vàng của cô tết thành một đuôi sam dày. Người phục vụ hỏi cô bằng tiếng Tây Ban Nha rằng cô có thấy một người đàn ông trong đó không. Cô lắc đầu và tiếp tục rửa tay trong khi người phục vụ lấy bốt đá mở cánh cửa còn lại.

“Người đàn ông duy nhất ở đây là anh,” người phụ nữ nói với nhân viên phục vụ. Cô có giọng Đức.

Tôi nhìn xuống sàn, bẽ bàng, và khi cụp mắt xuống, tôi thấy người phụ nữ với bím tóc vàng đang đi đôi giày nam mà tôi đã thoáng thấy trong khoang bên cạnh. Đôi giày da đen với khóa vàng ở bên. Tôi không biết nói gì, tôi đỏ mặt và cảm thấy nỗi hoảng loạn lại đánh trống ngực. Người phục vụ vung tay lên cao và giậm chân ra khỏi nhà vệ sinh nữ, để mặc tôi ở lại cùng cô gái.

Chúng tôi đứng trong im lặng và tôi rửa tay cho có việc để làm, nhưng sau đó lại không biết cách tắt vòi nước. Cô gái ấn nó bằng lòng bàn tay và dòng nước ngừng chảy. Khi nhìn lên gương ngay trên bồn rửa, tôi có thể thấy đôi mắt xênh xếch màu xanh lá của cô nhìn tôi. Cô trạc tuổi tôi. Đôi lông mày của cô dày, gần như đen tuyền. Tóc cô thẳng và vàng.

“Đây là giày nhảy nam,” cô nói. “Tôi thấy chúng ở cửa hàng đồ vintage trên đồi. Tôi làm việc ở đó.”

Những ngón tay ướt của tôi giờ đang xoắn vặn mái tóc. Các lọn tóc quăn bắt đầu xoăn tít trong khi cô ấy đứng đó bình tĩnh và nghiêm trang.

“Tôi khâu vá cho cửa hàng vào mùa hè. Họ cho tôi đôi giày này.” Cô giật nhẹ đuôi bím tóc óng ả của mình. “Tôi có thấy cô cùng với mẹ cô ở quanh đây.”

Một người đàn ông ở quảng trường làng đang la lối qua chiếc loa trên xe tải. Ông ta đang bán dưa và rõ ràng là tâm trạng đang không tốt lắm, bởi ông ta cứ bấm còi xe liên tục.

“Phải. Mẹ tôi là bệnh nhân tại một phòng khám ở đây.” Tôi nghe như một kẻ thất bại. Không hiểu sao, tôi muốn cô có thiện cảm với mình, nhưng tôi không gây được ấn tượng. Tim tôi vẫn đang đập thình thịch và nước văng khắp áo tôi. Cô cao và gầy. Quanh cổ tay rám nắng của cô có hai chiếc vòng bạc.

“Tôi và bạn trai có một ngôi nhà ở đây,” cô nói. “Gần như mùa hè nào chúng tôi cũng đều tới đây. Tôi phải sửa một đống thứ cho cửa hàng hôm nay. Sau đó, chúng tôi sẽ lái xe tới Rodalquilar để ăn tối. Tôi thích lái xe vào buổi tối, khi trời mát mẻ.”

Cuộc sống của cô là kiểu cuộc sống mà tôi muốn. Các ngón tay cô vẫn đang vuốt bím tóc.

“Cô có định lái xe đưa mẹ đi ngắm cảnh không?”

Tôi giải thích chuyện chúng tôi phải lấy chiếc xe thuê từ bệnh viện nhưng tôi không lái xe và Rose thì có vấn đề ở chân.

“Tại sao cô không lái xe?”

“Tôi thi trượt bốn lần.”

“Không thể nào.”

“Và tôi trượt cả bài thi lý thuyết lái xe nữa.”

Cô bặm chặt môi và đôi mắt với hàng mi dài nhìn chằm chằm mái tóc của tôi. “Cô có biết cưỡi ngựa không?”

“Không.”

“Tôi cưỡi ngựa từ hồi ba tuổi.”

Rõ ràng là không có gì để giới thiệu tôi với bất cứ ai.

“Xin lỗi vì đã nhầm lẫn,” tôi nói. Tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ nhanh hết mức có thể mà không phải chạy.

Tôi sẽ đi đâu? Tôi không có nơi nào để đi cả. Đây là nỗi sợ mà tấm poster trên tường chỗ cho mẹ tôi vay thế chấp đã báo hiệu là chúng tôi cùng có. Họ đã đúng. Tôi đi về phía quảng trường gần quán cà phê Playa, giả bộ định mua một trái dưa hấu.

Tôi hay để lại vỏ dưa cho đám gà mà đến giờ, kỳ diệu thay, vẫn còn đẻ trứng trong cái nóng thiêu đốt của mùa hè. Đám gà ấy là của Señora Bedello, bà có chồng đã chết trong cuộc nội chiến chống lại quân đội phát xít của Franco.

Người bán dưa hấu không phải đàn ông, mà là phụ nữ.

Bà ngồi trên ghế lái của chiếc xe tải và bấm còi bằng đôi bàn tay bé nhỏ có nước da nâu. Tôi quá bối rối. Tôi đã tưởng tượng trong đầu hình ảnh một tài xế nam đẫm mồ hôi, râu lởm chởm, nhưng bà là một phụ nữ trung niên đội mũ rơm. Chiếc váy xanh lam của bà bám bụi sau khi bươn chải trên con đường sa mạc và bà đang tì bộ ngực to bự lên vô lăng.

Và rồi tôi nhớ ra mình vẫn chưa uống cốc cà phê.

Tôi quay trở lại quán Playa và uống ừng ực cortado giống như gã nghiện rượu tu chỗ cognac sáng của mình.

Cô ấy kia.

Người phụ nữ đi giày nam đang đứng bên bàn của tôi. Đứng thẳng và cao, giống như một nữ quân nhân. Nhìn ra phía biển. Tới những con tàu. Tới những đứa trẻ đang bơi trong các vòng nhựa khổng lỗ. Tới những du khách đang đặt ô, ghế và khăn lên bãi cát. Thuyền của trường dạy lặn giờ đã chất đầy đủ thiết bị và đang tiến ra biển. Con chó béc giê màu nâu, mà tôi vẫn chưa giải thoát được, vẫn đang giật lắc sợi xích.

“Tên tôi là Ingrid Bauer.”

Cô ấy làm gì mà đứng gần tôi tới vậy?

“Tôi là Sophie, nhưng Sofia là tên tiếng Hy Lạp của tôi.”

“Cô thế nào, Zoffie?”

Cách cô phát âm tên tôi giống như một cuộc đời hoàn toàn khác. Tôi xấu hổ với đôi dép tông trắng thảm hại của mình. Chúng đã ngả xám trong hè.

“Môi cô bị nứt vì nắng rồi kìa,” cô ấy nói. “Giống như quả hạnh nhân chín nứt trên cây ở Andalucía vậy.”

Con chó của Pablo bắt đầu tru lên.

Ingrid nhìn lên sân thượng của trường dạy lặn. “Con chó béc giê Đức đó là giống chó lao động và không nên bị xích cả ngày như vậy.”

“Nó là của Pablo. Mọi người đều ghét ông ta.”

“Tôi biết.”

“Tôi định hôm nay sẽ giải thoát cho nó.”

“Ồ. Cô định làm thế nào?”

“Tôi không biết.”

Cô nhìn lên bầu trời. “Cô sẽ nhìn vào mắt nó khi cô tháo xích chứ?”

“Ừ.”

“Sai rồi. Đừng làm thế. Cô sẽ tĩnh lặng giống như cái cây khi cô tiến tới chỗ nó chứ?”

“Một cái cây không bao giờ tĩnh lặng cả.”

“Vậy thì giống một khúc gỗ.”

“Phải, tôi sẽ tĩnh lặng như một khúc gỗ.”

“Giống một chiếc lá.”

“Một chiếc lá không bao giờ tĩnh lặng cả.”

Cô vẫn đang nhìn lên bầu trời. “Có một vấn đề, Zoffie ạ. Con chó của Pablo đã bị đối xử rất tệ hại. Nó sẽ không biết phải làm gì với tự do của mình. Con chó sẽ chạy khắp làng và ăn thịt hết các em bé. Nếu cô định tháo xích cho nó, cô phải dắt nó lên núi và thả nó vào chốn hoang dã. Bằng cách đó, nó sẽ thực sự được tự do.”

“Nhưng nó sẽ chết ở trên núi nếu không có nước uống.”

Giờ thì cô ấy đang nhìn tôi. “Điều gì tồi tệ hơn? Bị xích cả ngày với một bát nước, hoặc tự do và chết khát?” Lông mày trái của cô nhướng lên, như muốn hỏi, Cô có hơi cuồng loạn quá không? Cô đã nhờ người phục vụ mở cả hai cánh cửa để tìm một người đàn ông không tồn tại, cô không biết cách tắt vòi nước, cô không biết lái xe và cô muốn thả một con chó hung dữ.

Cô hỏi tôi có muốn đi dạo trên bãi biển không.

Tôi muốn.

Tôi đá bay đôi dép tông của mình và chúng tôi nhảy qua ba bậc thang bê tông ngăn cách hiên của quán cà phê và bãi biển. Có gì đó trong cú nhảy ấy, việc chúng tôi không đi xuống từng bậc một, khiến cả hai cùng co chân chạy. Chúng tôi chạy nhanh qua bãi cát, như thể đang đuổi theo thứ gì đó mà chúng tôi biết là có nhưng chưa thấy được. Sau một lúc, chúng tôi chạy chậm lại và đi bên nhau trên bãi biển. Ingrid cởi giày, nhìn tôi, và rồi cô ném chúng xuống biển.

Tôi nghe thấy mình hét lên Không Không Không. Tôi kéo chân váy lên và chạy ra vớt chúng khỏi những con sóng. Cuối cùng, khi đã ôm chặt được đôi giày vào ngực, tôi đi lên bờ và trả lại chúng cho cô.

Cô đung đưa mỗi chiếc ở một tay, trút cho sạch nước rồi cười. “Lạy Chúa tôi, đôi giày này ấy. Tôi không có ý làm cô sợ, Zoffie.”

“Đó không phải là lỗi của cô. Tôi cũng đã sợ sẵn rồi.”

Tại sao tôi lại nói như thế? Có thật là tôi đã sợ sẵn rồi không?

Chúng tôi tiếp tục đi, tránh những lâu đài cát mà lũ trẻ đã cùng bố mẹ xây, những vương quốc phức tạp với các tháp và hào. Một cô bé khoảng bảy tuổi được vùi tới thắt lưng, đôi chân chôn dưới cát, trong khi ba người chị em của bé đắp một chiếc đuôi tiên cá. Chúng tôi nhảy qua người cô bé và lại bắt đầu chạy cho tới khi đến cuối bãi biển. Khi tôi thả người xuống chỗ rong biển đen bên cạnh các tảng đá, Ingrid Bauer cũng làm theo. Chúng tôi ngả lưng nằm cạnh nhau, nhìn lên chiếc diều xanh bay lượn trên bầu trời xanh. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của cô. Chiếc diều đột ngột gãy gập lại và lao xuống. Tôi muốn thả cả cuộc đời cho tới lúc này của mình trôi theo những con sóng cuồn cuộn, để bắt đầu một cuộc đời khác. Nhưng tôi không biết như thế nghĩa là gì hay làm sao để có được nó.

Chuông điện thoại vang lên ở túi sau chiếc quần soóc của Ingrid. Cô lật người lại để lấy điện thoại và tôi cũng lật theo, rồi chúng tôi xáp lại gần nhau hơn. Đôi môi nứt nẻ của tôi chạm vào đôi môi đầy đặn, mềm mại của cô và chúng tôi hôn nhau. Thủy triều đang lên. Tôi nhắm mắt lại và cảm nhận biển tràn lên cổ chân và thứ xuất hiện trong tâm trí tôi là màn hình chờ trên laptop, các chòm sao trên bầu trời kỹ thuật số, những xoáy sáng màu hồng gồm khí và bụi. Điện thoại vẫn reo nhưng chúng tôi tiếp tục hôn nhau và cô nắm bên vai bị medusa chích của tôi, siết chặt chỗ thâm tím. Tôi đau nhưng không bận tâm, thế rồi cô tách khỏi tôi để nghe điện thoại.

“Em đang ở trên bãi biển, Matty. Anh có nghe thấy tiếng biển không?” Cô chìa điện thoại về phía sóng nhưng đôi mắt xếch xanh lá thì vẫn đang nhìn tôi. Cùng lúc đó, đôi môi cô mấp máy, Tôi trễ rồi, rất trễ, như thể tôi phải chịu trách nhiệm cho chuyện gì đấy đã làm cô bị trễ.

Tôi quá bối rối nên đứng dậy và bỏ đi.

Tôi nghe thấy cô gọi tên mình, nhưng tôi không quay lại. Cô bé tiên cá được các chị em chôn dưới cát giờ đã có thêm một chiếc đuôi xòe ra khảm vỏ sò và những viên sỏi nhỏ.

“Zoffie, Zoffie, Zoffie.”

Tôi tiếp tục bước đi trong mê muội. Tôi đã khiến điều gì đó xảy ra. Tôi đang run và tôi biết mình đã kiềm chế bản thân quá lâu, trong cơ thể tôi, trong làn da tôi. Từ nhân học (anthropology) bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp anthropos nghĩa là “con người” và logia nghĩa là “học thuyết”. Nếu nhân học là sự nghiên cứu về loài người từ khởi thủy hàng triệu năm trước tới ngày nay, thì tôi không giỏi lắm trong việc nghiên cứu bản thân. Tôi đã nghiên cứu văn hóa thổ dân, chữ tượng hình của nền văn minh Maya, văn hóa doanh nghiệp của một nhà sản xuất ô tô Nhật Bản và tôi đã viết các bài luận về logic nội tại trong nhiều xã hội khác, nhưng tôi không có chút ý niệm nào về logic của chính mình. Đột nhiên, đó là điều tuyệt vời nhất từng đến với tôi. Thứ tôi cảm nhận được mãnh liệt nhất là cách cô siết lấy phần vai bị medusa chích của tôi.

***Line Note Zone***

Cortado: Món cà phê có xuất xứ từ Tây Ban Nha với tỷ lệ một espresso, một sữa nóng.

Tiếng Tây Ban Nha: Quý bà.

Tiếng Tây Ban Nha: Quý ông.

Cô ấy đang uống trà đào ở quảng trường và thấy quá nóng vì chiếc váy kẻ ca rô xanh và đen cô mặc vốn dành cho mùa đông chứ không phải mùa hè ở Andalucía. Tôi cho rằng cô ấy nghĩ mình là một cao bồi đang mặc đồ lao động, luôn luôn một mình mà không có ai để cùng nhìn về ngọn núi phía chân trời vào buổi tối và nói Chúa ơi những vì sao kìa.