← Quay lại trang sách

Tiếng gõ

Tối nay có ai đó cứ gõ vào các cửa sổ căn nhà ven biển của chúng tôi. Tôi đã kiểm tra hai lần và không có ai ở bên ngoài cả. Có thể là mòng biển hoặc gió thổi cát từ bãi biển vào. Khi nhìn vào gương, tôi không nhận ra chính mình nữa.

Tôi rám nắng, tóc tôi đã dài ra thêm và lộn xộn hơn, răng tôi trông trắng hơn khi so với làn da sẫm màu, mắt tôi trông to và sáng hơn - nên khóc cũng dễ dàng hơn, bởi mẹ đang quát tôi, quát những thứ như, Con không thắt dây giày của mẹ đúng cách. Mỗi lần tôi chạy tới quỳ xuống chân bà và buộc lại, dây cứ tuột ra cho tới khi tôi cuối cùng đành ngồi xuống sàn, đặt chân bà vào lòng và gỡ tất cả các nút cũ để thắt nút mới.

Việc gỡ, tháo và bắt đầu lại là một quá trình dài. Tôi hỏi mẹ tại sao bà lại cần phải đi giày. Nhất là giày có dây buộc. Đang là buổi tối và bà không có ý định đi ra ngoài.

“Mẹ suy nghĩ được tốt hơn khi đi giày có dây buộc,” bà nói.

Bà đang dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào bức tường sơn trắng trong khi tôi chăm lo cho đôi chân của bà. Nếu mẹ để tôi xoay ghế, bà sẽ được thấy những ngôi sao đêm. Thay đổi khung cảnh của bà chỉ cần một di chuyển nhỏ xíu nhưng bà không hứng thú. Những ngôi sao dường như xúc phạm bà. Từng ngôi sao một làm bà tổn thương. Mẹ nói với tôi rằng bà đã có một khung cảnh sẵn trong tâm trí. Đó là Yorkshire Wolds [1] . Bà đi trên con đường mòn, cỏ tươi tốt và xanh um, mưa rơi nhè nhẹ trên mái tóc, chỉ là một cơn mưa rất nhỏ, và bà có món bánh mì phô mai trong ba lô. Tôi cũng muốn cùng mẹ đi bộ ở Yorkshire Wolds, tôi sẵn lòng phết bơ vào bánh mì và xem bản đồ. Mẹ hơi mỉm cười khi tôi nói với bà điều này, nhưng cứ như thể bà đã từ bỏ đôi chân của bà cho người khác. Tối nay, tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi vẫn có thể nghe tiếng ai đó đang gõ vào cửa sổ. Có thể là những con chuột trốn trong tường.

“Con lúc nào cũng quá xa cách, Sofia.” Có thể là bố tôi. Ông tới để chăm sóc mẹ và cho tôi nghỉ ngơi. Có thể là một người tị nạn từ Bắc Phi bơi vào bờ. Tôi sẽ cho cô ấy một nơi trú ẩn buổi tối. Hẳn rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ làm thế.

“Trong tủ lạnh còn nước không, Sofia?” Tôi nghĩ về tấm biển trên cửa những khu vệ sinh công cộng nói cho chúng ta biết mình là ai.

Quý ông Quý bà

Hommes Femmes

Herren Damen

Signori Signore

Caballeros Señoras

Có phải chúng ta tất cả đều ẩn núp sau tấm biển của nhau?

“Lấy nước cho mẹ, Sofia.”

Tôi nghĩ về cách Ingrid chìa chiếc điện thoại của cô ra phía những con sóng. Em đang ở trên bãi biển, Matty. Anh có nghe thấy tiếng biển không?

Trong khi nói chuyện với bạn trai, cô áp bàn chân mình vào mặt trong đùi phải của tôi, ngay phía trên đầu gối.

Cô đã ném đôi giày nam của mình lên chỗ rong, ở đó chúng dập dềnh giống như những con thuyền nhỏ khi thủy triều lên. Mùi khoáng mặn mòi của tảo sẫm trôi bồng bềnh thật thu hút và đậm đà.

Em đang ở trên bãi biển, Matty. Anh có nghe thấy tiếng biển không?

Biển với tất cả những con medusa bồng bềnh trong đó.

Biển nhúng ướt chiếc quần soóc nhung màu xanh lam của cô.

Tôi tiếp tục gỡ những nút thắt cũ trên dây giày của mẹ và tạo nút mới. Rõ ràng có ai đó đang gõ vào cửa sổ. Lần này là một tiếng gõ mạnh chứ không còn nhẹ nhàng nữa. Tôi bỏ chân mẹ khỏi lòng và đi về phía cửa.

“Con đang đợi khách à, Sofia?”

Không. Có. Có thể. Có lẽ tôi đang đợi một vị khách đến.

Ingrid Bauer đi một đôi sandal chiến binh màu bạc có dây quấn quanh bắp chân và cô đang bực bội. “Zoffie, tôi cứ gõ cửa mãi.”

“Tôi không nhìn thấy cô.”

“Nhưng tôi ở đây.”

Cô ấy nói với tôi là đã kể cho Matthew nghe về hoàn cảnh của tôi.

“Hoàn cảnh nào?”

“Về việc không có phương tiện di chuyển. Đây là sa mạc, Zoffie! Anh ấy đề nghị ngày mai sẽ đi lấy xe ở phòng khám Gómez về cho cô.”

“Có ô tô sẽ tiện lắm.”

“Để tôi xem vết sứa chích của cô.”

Tôi xắn tay áo lên cho cô xem vết thâm tím. Chúng bắt đầu phồng rộp lên.

Cô di ngón tay quanh vết chích. “Cô có mùi như đại dương,” cô thì thầm. “Giống như con sao biển.” Ngón tay của cô giờ đặt ở nếp gấp chỗ nách tôi. “Những con quỷ nhỏ đó thực sự đã tấn công cô.” Cô hỏi số điện thoại di động của tôi và tôi viết nó vào lòng bàn tay cô.

“Lần sau, Zoffie, hãy mở cửa khi tôi gõ.”

Tôi nói với cô là tôi không bao giờ khóa cửa.

Ngôi nhà bên bãi biển của chúng tôi tối thui. Tường dày để giúp giữ cho bên trong nhà được mát mẻ dưới cái nóng mùa hè. Chúng tôi thường bật đèn cả ngày lẫn đêm. Không lâu sau khi Ingrid rời đi, tất cả đèn đóm đột ngột tắt ngúm. Tôi phải đứng lên ghế và mở hộp cầu chì trên tường gần phòng tắm để bật cầu dao. Đèn sáng trở lại và tôi leo xuống để pha cho Rose một ấm trà. Mẹ đã gói năm hộp trà túi lọc Yorkshire để mang tới Tây Ban Nha. Có một cửa hàng cuối con đường nhà chúng tôi ở Hackney bán loại trà túi lọc này và bà đã đi bộ ra đó để mua số lượng lớn. Sau đó, bà đi bộ về nhà. Đó là bí ẩn về đôi chân tàn tật của mẹ tôi. Đôi khi chúng bước ra ngoài thế giới giống như bóng ma của đôi chân còn lành lặn.

“Đưa mẹ cái thìa, Sofia.”

Tôi đưa bà cái thìa.

Tôi không thể sống như thế này. Tôi phải bật lại cầu dao theo mọi nghĩa.

Thời gian đã vỡ tan, nứt nẻ giống như đôi môi của tôi. Khi tôi ghi lại các ý tưởng cho đề tài nghiên cứu thực địa, tôi không biết tôi đang viết với thì quá khứ, hiện tại hay cả hai cùng một lúc.

Và tôi vẫn chưa giải thoát cho con chó của Pablo.

***Line Note Zone***

Yorkshire Wolds: Vùng đồi thấp ở Đông Yorkshire và Bắc Yorkshire nước Anh, và cũng là tên của một huyện nằm trên đồi.

Khi cô gái Hy Lạp đốt nhang mùi sả vào buổi tối để đuổi muỗi đi, tôi có thể nhìn thấy đường cong của bụng và ngực cô. Núm vú của cô sẫm màu hơn đôi môi. Cô ấy nên bỏ thói quen ngủ khỏa thân nếu không muốn bị lũ muỗi ăn thịt trong bóng đêm thơm nức của căn phòng.