Đem biển tới cho Rose
Lúc Gómez đưa mẹ tôi đi ăn trưa, tôi đã hứa sẽ tuyệt đối giữ yên lặng ở bàn ăn. Ông đã cấm tôi nói và yêu cầu tôi tin tưởng vào quyết định của ông. Thực tế, ông nói với tôi rằng nhân viên sẽ đưa đón Rose từ căn nhà bên bãi biển mỗi ngày và tôi có thể làm gì tùy thích. Vào các thứ Ba, ông sẽ gọi tôi tới phòng khám, bởi tôi là người thân của mẹ. Ngoài ra, tôi có thể tùy ý lựa chọn. Ông muốn hiểu về Rose hơn bởi trường hợp của bà thực sự khiến ông đau đầu. Ông không quan tâm tại sao bà không đi được. Ông muốn biết tại sao bà thỉnh thoảng có thể đi. Đây dường như là một chứng bệnh thiên về thể chất hơn, nhưng ta không được lệ thuộc vào giả thuyết y học. Tôi nghĩ thế nào?
Tôi coi Gómez giống như trợ lý nghiên cứu của mình. Tôi đã theo ca bệnh này cả cuộc đời và ông ấy chỉ vừa mới bắt đầu. Không có ranh giới rõ ràng giữa chiến thắng và thua cuộc đối với các triệu chứng của mẹ tôi. Ngay sau khi ông đưa ra chẩn đoán, bà sẽ có triệu chứng khác khiến ông bối rối. Ông dường như biết điều này. Hôm qua, ông bảo bà hãy tả lại triệu chứng mới nhất bà có với xác của một con côn trùng chết, có thể là một con ruồi, bởi chúng thì dễ đập. Ông đề nghị bà tuân theo hành vi kỳ quặc này và lắng nghe chăm chú tiếng vo ve đều đều của con ruồi trước khi chết. Ông nói, có thể bà sẽ phát hiện ra tiếng vo ve đó - thường khiến đôi tai con người khó chịu - tái hiện âm sắc, cao độ của âm nhạc dân gian Nga.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ há miệng cười to. Đồng thời, ông đã xếp lịch làm một loạt chụp chiếu cho bà trong khi các nhân viên của ông thì chăm sóc cho phần băng gạc ở chân phải bà.
Bàn dành cho ba người đã được đặt trước trong một nhà hàng ở quảng trường làng, bởi ông cho rằng mẹ tôi có thể đi bộ từ căn nhà tới đó tương đối dễ dàng. Đó không phải là chuyến đi bộ dễ chịu. Trên quảng trường, mẹ tôi đã vấp phải vỏ hồ trăn không ai quét dọn từ tối hôm trước. Tôi đã mất một tiếng gỡ rối dây buộc giày của bà nhưng rồi, cuối cùng, Rose lại bị ngã bởi một cái hạt không to hơn hạt đậu bao nhiêu.
Gómez đã ngồi sẵn ở bàn. Ông ngồi đối diện Rose và tôi ngồi cạnh ông, như được dặn. Bộ com lê kẻ sọc nhỏ trang trọng đã được thay thế bằng bộ đồ linen màu kem thanh lịch, không kém phần trang trọng nhưng ít có vẻ nghiêm túc hơn lúc ông thể hiện bản thân như một bác sĩ tư vấn nổi tiếng. Chiếc khăn lụa màu vàng trong túi áo vest của ông được gấp theo kiểu cổ điển, dạng phồng tròn lên chứ không phải gập vuông góc. Ông bảnh bao, lịch thiệp và nhã nhặn. Cả ông và mẹ tôi săm soi thực đơn còn tôi thì chỉ trỏ vào một loại salad, như thể đang trong một chuyến dã ngoại và không biết nói gì. Rose mất một lúc thì chọn xúp đậu trắng còn Gómez lại mạnh bạo gọi món đặc biệt của nhà hàng, bạch tuộc nướng.
Rose thông báo ngay cho ông rằng bà dị ứng với cá và nó khiến môi của bà sưng. Khi ông có vẻ không hiểu, bà rướn về phía trước và gõ vào vai tôi. “Nói cho ông ấy biết về chuyện mẹ dị ứng cá.”
Tôi không nói gì, đúng như lời dặn của Gómez.
Mẹ chuyển sự chú ý sang phía ông. “Tôi không thể tiếp xúc với bất cứ loại cá nào. Hơi ẩm từ con bạch tuộc của ông sẽ bay về phía tôi và tôi sẽ bị nổi mẩn.”
Gómez gật đầu lơ đãng và với lấy tay bà. Bà giật mình nhưng tôi nghĩ ông đang bắt mạch cho bà bởi tôi để ý thấy ông đặt một ngón tay lên cổ tay bà. “Mrs Papastergiadis, bà dùng chất bổ sung dầu cá và glucosamine. Tôi đã phân tích những thứ đó trong phòng thí nghiệm của chúng tôi. Loại glucosamine của bà làm từ vỏ ngoài của các loại hải sản có vỏ. Bà còn sử dụng một loại chất bổ sung khác lấy từ sụn cá mập.”
“Phải, nhưng tôi dị ứng với những loại cá khác.”
“Cá mập không phải loài có vỏ.” Những chiếc răng cửa vàng của ông lóe sáng dưới ánh nắng. Ông đã không đặt bàn ở trong bóng mát và phần tóc trắng của ông ướt mồ hôi mùi gừng.
Khi Rose xem tới danh sách rượu, ông khéo léo chộp lấy nó từ tay bà và đặt ra góc bàn. “Không, Mrs Papastergiadis. Tôi không thể làm việc cùng với một bệnh nhân say xỉn. Nếu bà ở trong phòng tư vấn của tôi, tôi sẽ không mời bà rượu. Tôi chỉ đơn thuần là thay đổi nơi gặp mặt. Đây là một buổi khám đấy, nhưng tôi thấy không có lý do gì nó không thể diễn ra ngoài trời.”
Ông vẫy tay và gọi người phục vụ mang một chai nước khoáng, mà ông nói với Rose là được đóng chai ở Milan rồi xuất khẩu sang Singapore rồi nhập khẩu vào Tây Ban Nha.
“À, Singapore!” Ông vỗ tay, có lẽ để ra hiệu mọi người chú ý đến mình hơn. “Tôi rất ấn tượng với một cuộc hội thảo ở Singapore vào tháng trước. Tôi được khuyên giữ bình tĩnh bằng cách cho cá chép ở đài phun nước trong khách sạn ăn vào bữa sáng và nhìn ra biển Đông vào buổi chiều. Không phải là những từ rất đẹp sao... ‘Biển Đông’?”
Rose cau mày, như thể ý tưởng về bất cứ thứ gì xinh đẹp cũng đều gây tổn thương đối với bà.
Gómez ngả ra sau ghế. “Ở bể bơi trên mái của khách sạn này, các du khách người Anh uống bia. Họ bơi ngửa trên mặt nước và họ uống bia nhưng họ không nhìn ra biển Đông một lần nào.”
“Tôi thấy có vẻ uống bia trong bể bơi rất hay ho?” Rose xẵng giọng, như thể nhắc ông chuyện bà không thích uống nước trong bữa trưa.
Những chiếc răng vàng của ông giống như ngọn lửa. “Bà đang ngồi trong ánh nắng, Mrs Papastergiadis. Vitamin D rất tốt cho xương của bà. Bà cần phải uống nước. Bây giờ, tôi có một câu hỏi nghiêm túc đây. Hãy nói cho tôi biết tại sao người Anh nói ‘wi-fi’ còn ở Tây Ban Nha, chúng tôi nói ‘wee-fee’.”
Rose nhấp nước như thể bà bị ép phải uống nước tiểu của chính mình. “Rõ ràng là cách nhấn nguyên âm khác nhau, Mr Gómez.”
Một cậu bé mảnh mai khoảng mười hai tuổi đang bơm phồng một con thuyền phao giữa quảng trường. Mái tóc Mohican của cậu được nhuộm xanh lá và cậu giậm chân xuống chiếc bơm nhựa trong khi mải miết ăn một chiếc kem. Thỉnh thoảng, cô em gái năm tuổi của cậu chạy về phía miếng ni lông nhàu nát để kiểm tra quá trình biến đổi nó thành một thứ có thể ra khơi được.
Người phục vụ đem salad và xúp đậu ra, mỗi đĩa thăng bằng trên cẳng tay. Anh ta vươn người qua vai Gómez để đặt một cách đầy khoa trương cái đĩa khổng lồ đựng những xúc tu tím của món pulpo alla griglia [1] lên giấy lót.
“Ồ vâng, gracias,” Gómez nói với giọng Tây Ban Nha lai Mỹ. “Tôi rất mê ăn loại sinh vật này!” Họ đặt một đĩa lớn đựng món pulpo với các xúc tu màu tím lên giấy lót đĩa của ông. “Nước xốt là thứ tuyệt vời nhất... ớt, nước cốt chanh, ớt ngọt! Tôi xin gửi lời cảm ơn tới sinh vật cổ đại của biển sâu. Gracias, polpo [2] , vì trí khôn, vẻ bí ẩn và cơ chế tự vệ ấn tượng của mày.”
Rose bây giờ đang có hai vết sưng đỏ trên má trái.
“Mrs Papastergiadis, bà có biết bạch tuộc có thể thay đổi màu da để ngụy trang? Là một người Mỹ, tôi vẫn thấy polpo bí ẩn, một con monstruo [3] nhỏ, nhưng phần Tây Ban Nha của tôi thấy nó là một con quái vật rất thân quen.”
Ông cầm dao và cắt một cái xúc tu bạch tuộc tím phồng lên. Ông không ăn phần xúc tu này mà lại vứt nó xuống đất, lời mời rành rành cho những con mèo trong làng cùng ông thưởng thức bữa trưa. Chúng bắt đầu quẩn quanh đôi giày của ông dưới bàn, từ mọi hướng tiến lại tranh giành với nhau để có được một mẩu của quái vật biển. Ông khéo léo cắt những miếng polpo sựt sựt và cho vào trong miệng đầy thích thú. Sau một lúc, ông thấy không có lý do gì mà không thả thêm ba miếng xúc tu nữa vào móng vuốt của lũ mèo.
Mẹ tôi trở nên tĩnh lặng đến bất ngờ. Không tĩnh lặng như một cái cây, cái lá hoặc khúc gỗ. Mà tĩnh lặng như một xác chết.
“Chúng ta đang nói về Wi-Fi,” Gómez tiếp tục. “Tôi sẽ nói cho bà nghe câu trả lời của tôi về câu đố đó. Tôi nói “wee-fee” để cho vần với ‘Thánh Francis thành Asssisi’ [4] .”
Ba con mèo còm nhom giờ đang ngồi ở dưới giày của ông.
Rốt cuộc, Rose hẳn vẫn còn thở, bởi bà quay về phía ông. Lòng trắng mắt bà chuyển màu hồng và sưng lên. “Ông đã học trường y ở đâu vậy?”
“Johns Hopkins, Mrs Papastergiadis. Ở Baltimore.”
“Mẹ nghĩ ông ấy nói đùa,” Rose thì thầm thành tiếng khá to.
Tôi dùng dĩa xiên một miếng khoai tây và không trả lời. Mặc dù vậy, tôi thấy lo lắng khi mắt trái của mẹ bắt đầu húp lên.
Gómez hỏi mẹ tôi có vui với món xúp đậu đã gọi không.
“Nói ‘vui’ thì hơi quá. Món này lỏng nhưng vô vị.”
“Làm sao mà ‘vui’ lại hơi quá được?”
“Đó không phải là từ chính xác để miêu tả cảm nhận của tôi về món xúp.”
“Tôi hy vọng ước ao có được niềm vui của bà sẽ mạnh mẽ trở lại,” ông ấy nói.
Rose dừng đôi mắt màu hồng ở mắt tôi. Tôi tránh ánh mắt bà như một kẻ phản bội.
“Mrs Papastergiadis,” Gómez nói. “Bà có kẻ thù nào muốn thảo luận với tôi không?”
Mẹ ngả người ra ghế và thở dài.
Thở dài, đó là gì? Đó có thể là một đề tài nghiên cứu thực địa hay ho khác. Có phải đó chỉ là một hơi thở thành tiếng vừa sâu, vừa dài không? Tiếng thở dài của Rose mãnh liệt mà không bị kìm nén. Thất vọng nhưng không buồn. Một tiếng thở dài tái khởi động hệ hô hấp, vậy nên có khả năng từ nãy giờ mẹ tôi đã nín thở, suy ra mẹ đang căng thẳng hơn là vẻ ngoài thể hiện. Thở dài là phản ứng cảm xúc khi ta bị giao một nhiệm vụ khó khăn.
Tôi biết mẹ đang nghĩ về những kẻ thù của mình bởi mẹ đã viết ra cả một danh sách. Có lẽ tôi cũng có trong danh sách đó?
Trước sự ngạc nhiên của tôi, giọng mẹ bình tĩnh và khá thân thiện.
“Tất nhiên, bố mẹ là những kẻ địch đầu tiên của tôi. Họ không thích người nước ngoài, bởi vậy, lẽ đương nhiên, tôi cưới một người đàn ông Hy Lạp.”
Khi Gómez mỉm cười, đôi môi của ông có màu đen do mực của bạch tuộc.
Ông ra hiệu cho mẹ tôi tiếp tục.
“Cả bố mẹ tôi đều trút hơi thở cuối cùng trong khi nắm bàn tay có màu da sẫm của các y tá chăm sóc cho họ. Nhưng lúc này đả kích họ dường như không hay ho gì lắm. Dù vậy, tôi vẫn sẽ nói. Gửi bố mẹ ở Thế Giới Bên Kia. Nhắc con đánh vần cho bố mẹ tên của nhân viên bệnh viện đã ngồi bên cạnh bố mẹ cái ngày bố mẹ chết.”
Gómez bỏ dao dĩa xuống cạnh đĩa. “Bà đang nói về Dịch vụ Y tế Quốc gia. Nhưng tôi để ý là bản thân bà đã chọn dịch vụ tư nhân?”
“Đó là sự thật và tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng Sofia đã tìm hiểu phòng khám của ông và khuyến khích tôi thử tới đây. Chúng tôi đã ở đường cùng. Phải không, Fia?”
Tôi chăm chú nhìn con thuyền đang được bơm căng ở quảng trường. Nó có màu xanh lam với một sọc vàng ở bên sườn.
“Thế, bà cưới người đàn ông Hy Lạp của bà?”
“Phải, suốt mười một năm, chúng tôi chờ mong một đứa con. Cuối cùng chúng tôi cũng có thai và khi con gái của chúng tôi lên năm, Christos nghe theo tiếng gọi của Chúa và tìm thấy một người phụ nữ trẻ hơn ở Athens.”
“Bản thân tôi cũng là người tin vào Thiên Chúa.”
Gómez xúc thêm con bạch tuộc ngoài trái đất cho vào miệng. “Tiện thể, Mrs Papastergiadis, ‘Gómez’ được phát âm là ‘Gómeth’.”
“Tôi tôn trọng đức tin của ông, Mr Gómeth. Khi ông lên thiên đường, có thể ở cổng sẽ treo bạch tuộc phơi khô cho bữa tối đón chào ông.”
Ông dường như sẵn sàng trước mọi điều mà mẹ tôi ném vào ông và đã bỏ đi kiểu giọng khiển trách ở buổi gặp đầu. Mắt bà không còn hồng nữa và vết sưng trên má trái bà đã dịu đi. “Nếu chờ riêng tôi thôi thì sẽ lâu đấy.”
Gómez lấy chiếc khăn lụa được gấp bồng lên trong túi áo vest của ông và đưa cho mẹ tôi. “Chúa và bước đi. Có thể đó là những kẻ thù của bà?”
Rose chấm nhẹ mắt. “Không phải chuyện bước đi. Mà là chuyện bước ra ngoài.”
Tôi khổ sở dán mắt xuống những đầu thuốc lá ở dưới sàn. Thật nhẹ nhõm khi câm lặng.
Gómez dịu dàng nhưng kiên quyết. “Chuyện về những cái tên này. Kỳ lắm nhé.” Ông ấy phát âm chữ “kỳ” vần với “wee-fee”. “Thật ra, tôi có hai cái họ. Gómez là tên bố tôi và họ tôi là Lucas, theo họ của mẹ tôi. Tôi tự đặt một cái tên ngắn hơn cho mình nhưng tên chính thức của tôi là Gómez Lucas. Con gái bà gọi bà là Rose nhưng tên chính thức của bà là Mẹ. Điều đó không thoải mái, phải không, chuyển qua chuyển lại giữa ‘Rose’, ‘Mrs Papastergiadis’ và ‘Mẹ’?”
“Điều ông đang nói thật ủy mị,” Rose nói, nắm chặt chiếc khăn tay của ông.
Điện thoại của tôi kêu.
Giờ cô có ô tô
Ra lấy chìa khóa
Đỗ gần thùng rác
Inge
Tôi thì thầm với Gómez, nói với ông chiếc xe thuê đã tới và tôi cần rời khỏi bàn ăn. Ông lờ tôi đi bởi sự chú ý của ông hoàn toàn dành cho Rose. Tôi đột nhiên cảm thấy ghen tị, như thể tôi bị mất đi một sự quan tâm nào đó ngay từ đầu vốn chưa từng dành cho tôi.
Bãi đỗ xe là một khoảnh sân khô khốc đầy cây bụi ở phía sau bãi biển và là nơi dân làng đổ rác. Những chiếc thùng bốc mùi hôi đầy ụ xương gà, cuộng rau, cá mòi thối rữa. Khi đi xuyên qua một đàn ruồi đen đặc, tôi dừng lại lắng nghe tiếng vo ve.
“Zoffie! Nhanh lên, chạy đi. Đứng đây nóng lắm.”
Đôi cánh của chúng nhỏ xíu đập liên hồi và bóng nhờn.
“Zoffie!”
Tôi bắt đầu chạy về phía Ingrid Bauer.
Và rồi tôi chậm lại.
Một con ruồi đậu trên tay tôi. Tôi đập mạnh nhưng không thấy đau.
Tôi ước một điều.
Tôi bất ngờ nhận ra mình thì thầm bằng tiếng Hy Lạp.
Ingrid đang dựa vào một chiếc xe màu đỏ. Cửa xe để mở và một người đàn ông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi một chút, có thể đoán được là Matthew, đang ngồi ở ghế lái. Thoạt nhìn, anh ta có vẻ đang tập trung soi gương; nhưng khi lại gần, tôi thấy rằng anh ta đang cạo râu bằng dao cạo điện.
Một thứ gì đó lấp lánh ở chân của Ingrid. Cô đang đi đôi sandal chiến binh màu bạc buộc dây quấn quanh bắp chân. Trông cô như được điểm trang bằng châu báu. Ở thời La Mã cổ đại, bốt hoặc sandal càng ôm chân lên cao bao nhiêu, thì thứ hạng của chiến binh ấy càng cao bấy nhiêu.
Trong bãi đỗ xe bụi bặm và rậm rạp, tôi thấy cô như một võ sĩ tranh tài ở đấu trường La Mã. Nơi ấy sẽ phải được phủ đầy cát để thấm hết máu đối thủ của cô.
“Đây là bạn trai tôi, Matthew,” cô nói. Đôi tay mát lạnh của cô nắm chặt bàn tay ướt mồ hôi của tôi và gần như đẩy tôi vào trong xe, khiến tôi ngã vào anh ta, làm rơi dao cạo râu điện trên tay anh ta. Trên kính chắn gió có một tấm sticker ghi “Europcar”.
“Nào, Inge, nhẹ tay thôi.”
Tóc Matthew màu vàng giống cô, dài vừa qua khỏi quai hàm vẫn còn đang dính bọt cạo râu. Tôi đã ngã vào lòng anh ta nên hai chúng tôi phải tách khỏi nhau, trong khi dao cạo râu kêu ro ro trên sàn chiếc Europcar. Khi tôi trèo ra ngoài bầu không khí bốc mùi thối rữa từ những chiếc thùng rác, vết chích trên tay tôi lại đau vì bị đập vào vô lăng
“Chúa oi.” Matthew giận dữ nhìn Ingrid. “Hôm nay em gặp chuyện gì à?” Anh ta nhặt dao cạo lên và bước ra khỏi xe. Anh ta tắt và đưa nó cho cô trong khi bản thân thì sơ vin cái áo phông trắng vào trong chiếc quần chinos màu be. Anh ta bắt tay tôi. “Chào, Sophie.”
Tôi cảm ơn anh ta đã lấy hộ chiếc xe.
“Ồ, không vấn đề gì. Một người bạn chơi golf cùng đã cho tôi đi nhờ, để cô gái yêu dấu này của tôi có thể ngủ nướng.” Anh ta vòng tay qua vai Ingrid. Thậm chí khi đi sandal bệt, cô vẫn cao hơn anh ta ít nhất hai cái đầu.
Một bên quai hàm của anh ta vẫn dính kem cạo râu. Trông như một kiểu dấu hiệu bộ lạc.
“Sophie này, thời tiết điên rồ quá phải không?”
Ingrid đẩy cánh tay anh ta ra và chỉ chiếc xe Europcar. “Cô có thích nó không, Zoffie? Đó là một chiếc Citroën Berlingo.”
“Có, nhưng tôi không chắc mình thích màu đó.”
Ingrid biết tôi không lái xe, nên tôi không rõ tại sao cô lại cố gắng tới vậy để thay tôi lấy xe.
“Cô có muốn tới nhà chúng tôi và thử nước chanh tôi pha không?”
“Tôi muốn, nhưng tôi không thể. Tôi đang dở bữa trưa với bác sĩ của mẹ tôi ở quảng trường.”
“Được rồi. Thế có lẽ hẹn gặp lại cô ở bãi biển nhé?”
Matthew đột ngột trở nên nhiệt tình và nhã nhặn. “Tôi sẽ khóa chiếc Berlingo khi xong xuôi việc cạo râu điện điên rồ này và sẽ đem chìa khóa cùng giấy tờ ra bàn cho cô. Mà, tại sao họ không cho mẹ cô thuê một chiếc xe tự động. Ý tôi là, bà ấy không đi được, phải không?”
Ingrid trông có vẻ khó chịu nhưng tôi không lý giải được tại sao. Khi cô dùng đế đôi sandal bạc đá đùa vào đầu gối Matthew, anh ta liền túm lấy chân cô và quỳ xuống đất bụi rồi hôn lên hai ống chân rám nắng của cô, lên những khoảng hở giữa các sợi dây đai.
Khi tôi về tới quảng trường, mẹ tôi và Gómez dường như đã thân thiết hơn. Họ trò chuyện hăng say và không để ý là tôi đã quay trở lại. Tôi phải thừa nhận là Rose trông có vẻ phấn khích. Mẹ hồng hào và có vẻ à ơi. Bà thậm chí đã tụt giày và để chân trần dưới ánh mặt trời. Đôi giày buộc dây mà tôi phải gỡ suốt một tiếng đồng hồ đã bị bỏ rơi. Tôi chợt nhận ra mẹ đã ngủ một mình suốt hàng chục năm. Khi tôi năm sáu bảy tuổi, tôi thỉnh thoảng bò vào giường với bà khi bố đi, nhưng tôi nhớ rằng cảm giác không dễ chịu gì. Như thể mẹ gập đứa con đang lớn của bà trở lại dạ con theo cách một chiếc máy bay gập bánh vào thân mình sau khi cất cánh. Bây giờ, bà đang nói gì đó về việc cần ba loại thuốc mà bà bị bắt ngừng và việc tới Tây Ban Nha để chữa cho đôi chân tàn tật của bà giống như ngồi khóc than với trăng. Mà tôi nghĩ ý mẹ là chúng tôi đang tìm kiếm một phương thuốc vượt ngoài tầm với.
Nếu tôi nhìn mẹ chỉ một lần theo một cách nhất định, có thể tôi sẽ biến mẹ thành đá. Không hẳn là mẹ tôi, không thực sự. Mà là ngôn ngữ của những cơn dị ứng, chóng mặt, đánh trống ngực và việc chờ đợi tác dụng phụ, tôi sẽ biến chúng thành đá. Tôi sẽ cho thứ ngôn ngữ đó chết cứng.
Cậu bé mảnh mai với mái tóc Mohican vẫn đang bơm chiếc thuyền của mình. Em trai cậu đưa cho cậu mái chèo và chúng thảo luận căng thẳng trong khi đứa em gái dùng đôi chân trần đạp lên chiếc thuyền phao nhỏ màu xanh. Lũ trẻ rất hào hứng với chuyến phiêu lưu trên biển trên con thuyền mới. Đó đúng là thứ đáng để hào hứng. Một sự thay đổi so với việc chờ đợi triệu chứng khi ngừng thuốc xuất hiện.
Đôi môi của Gómez đen sì sau khi ông thưởng thức món bạch tuộc. “Nên bà thấy đó, Rose, tôi đã đem biển đến cho bà cùng với món polpo của tôi và bà đã sống sót.”
Khi mỉm cười, Rose trông xinh đẹp và đầy sức sống. “Tôi đã bị lừa, Mr Gómez. Tôi có thể đến Devon mà không tốn đến một trăm bảng và ngồi bên bãi biển với một túi bánh quy trong lòng, vỗ về một trong rất nhiều những con chó xứ Anh của chúng tôi. Ông đắt hơn Devon. Thật lòng mà nói, tôi thấy thất vọng.”
“Cảm giác thất vọng thật không dễ chịu,” ông đồng tình. “Tôi thông cảm với bà.”
Rose vẫy tay gọi nhân viên phục vụ và kêu một cốc Rioja lớn.
Gómez liếc nhìn tôi và tôi có thể thấy ông khó chịu về cốc rượu. Chiếc bàn không vững và lung lay suốt bữa trưa. Ông lấy trong túi ra một tập giấy kê toa, xé năm tờ và gập thành hình vuông. “Sofia, làm ơn giúp tôi nâng bàn lên để tôi có thể nêm cái này dưới chân bàn.”
Tôi đứng lên và nắm lấy cạnh bàn gần tôi nhất. Chiếc bàn làm bằng nhựa lại nặng bất ngờ. Tôi phải cố sức mới nâng nó lên một hai phân khỏi mặt đất trong khi Gómez nhét mẩu giấy vào vị trí.
Rose đột ngột nhảy lên. “Con mèo cào tôi!”
Tôi nhìn xuống dưới chiếc bàn vừa được kê cho vững vàng. Một con mèo đang ngồi trên bàn chân trái của mẹ tôi.
Gómez giật thùy tai trái của mình. Tôi bắt đầu cảm thấy ông đang ghi chú vào trong đầu, cũng như tôi đã và đang làm suốt cuộc đời mình. Nếu bà không có cảm giác ở chân, trí óc của bà đã dựng lên việc móng vuốt cào chân bà.
Cứ như ông là Sherlock và tôi là Watson - hoặc ngược lại, căn cứ việc tôi có nhiều kinh nghiệm hơn. Tôi có thể thấy suy nghĩ phía sau việc ông kiểm tra chứng tê liệt của bà bằng cách lôi kéo những con mèo trong làng ra ăn trưa cùng chúng tôi. Khi tôi nhìn xuống dưới bàn lần nữa, tôi thấy một vết cào nhỏ xíu có máu trên cổ chân bà. Rõ ràng bà đã cảm thấy móng vuốt đó đâm vào da của mình.
Bây giờ tôi hiểu tại sao ông cho phép bà lái chiếc xe thuê.
Ai đó đang đứng bên bàn của chúng tôi. Matthew, đã cạo râu sạch sẽ, đang đứng ngay sau mẹ tôi. “Xin lỗi,” anh ta nói với Rose, khi rướn qua người bà để đưa cho tôi chùm chìa khóa ô tô và một chiếc ví nhựa màu tím. “Cô sẽ thấy tất cả giấy tờ ở trong đó.”
“Cậu là ai?” Rose trông hoang mang.
“Tôi là bạn trai của Ingrid, một người bạn của con gái bà. Cô ấy nói với tôi rằng bà đang bị ốm và phải ngồi xe lăn nên tôi đi lấy chiếc xe thuê cho bà vào sáng nay. Nó chạy khá nuột.” Anh ta liếc nhìn con mèo đang ăn xúc tu bạch tuộc và nhăn nhó. “Bà biết không, đám mèo hoang này có bệnh đấy.”
Rose phồng má thở ra và khẽ gật đầu hưởng ứng. “Con làm sao mà biết chàng trai này, Sofia?”
Tôi đã bị cấm nói bởi vậy tôi im lặng.
Tôi biết Matthew như thế nào?
Em đang ở trên bãi biển, Matty. Anh có nghe thấy tiếng biển không?
Em đang ở trên bãi biển, Matty. Anh có nghe thấy tiếng biển không?
Tôi không phải lo lắng thêm bởi ông Gómez đã tiếp lời.
Ông Gómez trịnh trọng cảm ơn Matthew vì đã chuyển chiếc xe tới cho chúng tôi và hy vọng rằng y tá Ánh Dương đã thu xếp giấy tờ bảo hiểm. Matthew khẳng định tất cả mọi thứ đều trôi chảy và bảo anh ta thấy rất thích thú khi đi xuyên qua những khu vườn “điên rồ” của phòng khám cùng với người đồng nghiệp tốt bụng đã cho mình đi nhờ. Anh ta còn nhiều điều để nói nhưng bị mẹ tôi cắt ngang khi bà vỗ vào tay anh ta.
“Matthew, tôi cần giúp đỡ một chút. Làm ơn hãy đưa tôi về nhà. Tôi cần nghỉ ngơi.”
“À,” ông Gómez nói. “Bà có thể nằm trên giường, nghỉ ngơi! Nhưng tại sao? Có phải bà dậy từ tinh mơ vác cuốc đi phá đá tới tối mịt mới về đâu.”
Rose vỗ vào cánh tay Matthew một lần nữa. “Cậu thấy đấy, tôi hầu như không thể đi lại, và tôi vừa bị một con mèo tấn công. Cánh tay trợ giúp của cậu sẽ rất đáng quý.”
“Chắc chắn rồi.” Matthew cười nhe răng. “Nhưng trước tiên, tôi phải đuổi những con mèo đê tiện này đã.”
Anh ta giậm đôi giày tây hai tông màu nâu xuống sàn xi măng. Với kiểu tóc pageboy, trông anh ta giống một hoàng tử châu Âu thấp lùn đang cáu kỉnh. Cả lũ mèo bỏ chạy hết, trừ một con mèo đực không biết sợ, khiến Matthew phải đuổi zigzag quanh quảng trường. Khi tống khứ được nó, anh ta ra hiệu cho mẹ tôi, người đã đi giày sẵn sàng.
Matthew đứng cách bàn của chúng tôi chừng bốn mét nhưng không biết là Rose sẽ mất thời gian thế nào để đến với vòng tay của anh ta. Anh ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay hai lần trong khi bà tập tễnh đi về phía mình. Thật đau lòng khi chứng kiến bà nỗ lực đi về phía người thanh niên không thực sự muốn bà từ đầu. Cuối cùng, bà cũng khoác được tay vào tay anh ta.
“Nghỉ ngơi thoải mái nhé, Mrs Papastergiadis.” Gómez giơ tay lên và vẫy hai ngón về phía bà.
Khi Rose quay lại để nhìn Gómez lần cuối, bà kinh hoàng thấy ông đang ăn nốt xúp của mình.
Sau một lúc, ông chúc mừng tôi vì đã giữ im lặng. “Cô đã không nói thay mẹ cô. Đó là một thành công.”
Tôi im lặng.
“Cô hẳn nhận thấy là bà ấy bước đi trong giận dữ, hoặc có lẽ là cảm giác bất bình.”
“Phải, đôi lúc, mẹ tôi thực sự đi được.”
“Các nhân viên của tôi sẽ tiến hành nhiều nghiên cứu khác nhau để kiểm tra sức khỏe xương khớp của bà ấy, đặc biệt là cột sống, hông và cẳng tay. Nhưng tôi quan sát thấy khi vấp trên đường tới nhà hàng, bà ấy không hề bị trặc, bong gân hay nứt gãy gì hết. Từ điều này, có thể loại trừ chứng loãng xương. Chuyện khiến tôi lo lắng là bà ấy tiếp tục không chịu đi. Tôi không chắc mình có thể giúp đỡ bà ấy.”
Tôi định cầu xin ông đừng từ bỏ mẹ nhưng tôi không thể lấy lại tiếng nói của mình.
“Cho phép tôi hỏi cô, Sofia Irina, bố của cô đang ở đâu?”
“Ở Athens,” tôi rền rĩ.
“À. Cô có tấm hình nào của ông ấy không?”
“Không.”
“Tại sao không?”
Giọng tôi biến mất, bị xua đi như con mèo kia.
Gómez đổ đầy cốc loại nước được đóng chai ở Milan rồi được làm gì đó ở Singapore và chuyển cái cốc cho tôi. Tôi uống một ngụm và hắng giọng.
“Bố tôi đã cưới bạn gái của ông ấy. Họ có một đứa con gái.”
“Vậy là cô có một cô em gái ở Athens mà cô chưa từng gặp?”
Tôi nói với ông là tôi đã không gặp bố mười một năm rồi.
Ông có vẻ sốt sắng khi cam đoan với tôi rằng nếu tôi muốn đi thăm bố mình, các nhân viên sẽ được phân công để chăm sóc Rose mỗi ngày.
“Nếu cô không phiền tôi nói ra, Sofia Irina, cô có hơi yếu ớt so với một phụ nữ trẻ khỏe mạnh. Đôi lúc cô khập khiễng, như thể chịu ảnh hưởng từ trạng thái cảm xúc của mẹ cô. Cô nên tăng cường sức mạnh thể chất hơn. Chiếc bàn không quá khó nhấc nhưng cô vẫn phải gắng sức. Tôi không tin cô cần phải tập luyện nhiều hon. Vấn đề ở đây là sống có mục đích, bớt lãnh đạm. Tại sao cô không lấy trộm một con cá ở chợ để khiến mình bạo dạn hơn? Không cần phải là con cá lớn nhất, nhưng không được là con cá nhỏ nhất.”
“Tại sao tôi cần phải bạo dạn hơn?”
“Việc trả lời câu hỏi là dành cho cô.” Giọng ông tạo cảm giác an lòng, bình tĩnh và nghiêm túc, nếu tính đến khả năng ông bị điên. “Bây giờ có một điều khác tôi phải nói với cô.” Gómez dường như lo lắng thực sự.
Ông nói với tôi rằng ai đó đã vẽ graffiti lên bức tường bệnh viện của ông bằng sơn xanh. Điều ấy xảy ra vào sáng nay. Chữ được sơn lên tường là “LANG BĂM”. Ý nói rằng ông là một kẻ lừa đảo, bịp bợm, không phải là một bác sĩ đáng trọng. Ông nghĩ điều này có thể liên quan tới người bạn đã tới lấy chiếc xe của tôi. Anh chàng Matthew. Y tá Ánh Dương đã đưa cho anh ta giấy tờ, chìa khóa và không lâu sau khi anh ta rời đi, họ phát hiện từ này bôi bẩn phía cánh phải của tòa nhà mái vòm cẩm thạch.
“Tại sao anh ta lại làm điều đó?”
Gómez tìm kiếm chiếc khăn tay trong túi áo vest và phát hiện nó không ở đó. Ông chùi môi bằng mu bàn tay và sau đó lau tay bằng khăn ăn. “Tôi biết cậu ta chơi golf với giám đốc điều hành một hãng dược vẫn đang làm phiền tôi vài năm nay. Họ đã đề nghị tài trợ nghiên cứu cho phòng khám của tôi. Đổi lại, họ sẽ rất vui lòng nếu tôi mua thuốc của họ và kê cho bệnh nhân.”
Gómez rõ ràng đang lo lắng. Ông nhắm đôi mắt sáng, lúc này đang xúc động, và để tay trên đầu gối của mình. “Các nhân viên của tôi sẽ lau vết sơn khỏi phần cẩm thạch bên ngoài, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ rằng ai đó muốn gây tai tiếng cho công việc của tôi.”
Cậu bé cắt tóc kiểu Mohican và cô em gái đang kéo lê chiếc thuyền màu xanh đã được bơm phồng qua quảng trường xuống bãi biển. Cậu em trai theo sau cầm mái chèo.
Gómez có phải là lang băm? Rose đã từng nói lên suy nghĩ đó.
Tôi không còn quan tâm về khoản hai mươi lăm nghìn euro mà chúng tôi khó khăn lắm mới có được để trả cho ông. Ông có thể có ngôi nhà của tôi. Nếu ông mổ bụng một con hươu và từ bói ruột của nó mà phát hiện ra cách trị cho mẹ tôi đi lại được thì tôi cũng sẽ rất biết ơn. Mẹ tôi nghĩ rằng cơ thể bà là con mồi cho những thế lực hắc ám, bởi vậy tôi không trả tiền để ông đồng lõa với cái nhìn của bà về thực tế.
Buổi tối đó, khi tôi lang thang quanh làng, tôi hái hai nhành hoa nhài mọc trong bụi bên ngoài ngôi nhà xây ở lưng chừng đồi. Một con thuyền chèo màu xanh buộc trong sân với cái tên “Angelita” sơn ở bên cạnh sườn. Tôi vò những cánh hoa trắng mong manh trong các ngón tay. Mùi hương giống như sự lãng quên, sự thôi miên. Vòm cửa bằng hoa nhài sa mạc là một vùng vô tri. Tôi nhắm mắt và khi mở mắt ra, Matthew và Ingrid đang đi lên đồi về phía cửa hàng đồ vintage. Ingrid chạy về phía tôi và hôn lên má tôi.
“Chúng tôi tới để lấy đồ tôi khâu từ cửa hàng,” cô nói.
Cô đang mặc một chiếc váy cam với lông vũ đính quanh cổ và đôi giày hở mũi cùng màu.
Matthew bắt kịp cô. “Inge tự may váy cho mình. Tôi không nghĩ cô ấy được trả công xứng đáng. Tôi định thỏa thuận để cô ấy được tăng lương.” Anh ta vén tóc ra sau tai và cười vang khi cô đấm vào tay anh ta. “Cô sẽ không muốn bị Inge nguyền rủa đâu. Khi nổi giận thì cô ấy điên rồ lắm. Ở Berlin, cô ấy tới lớp kick-boxing ba lần mỗi tuần, nên đừng gây chuyện với cô ấy.”
Anh ta đi về phía người phụ nữ chủ cửa hàng đồ vintage, châm lửa cho điếu thuốc của cô ta và xoay lưng lại chúng tôi.
Ingrid tiến tới và chạm vào tóc tôi. “Cô đang lo à? Tôi đang thêu hai chiếc váy theo mũi con bọ. Tôi phải vòng sợi chỉ quanh mũi kim hai lần. Khi xong xuôi, tôi sẽ thêu một cái gì đó cho cô.”
Những chiếc lông vũ rung động quanh cổ cô ấy khi tôi đưa hoa nhài sát dưới mũi cô.
Một chiếc mô tô có hai thiếu niên ngồi trên gầm rú đi ngang qua chúng tôi.
“Tôi nghĩ cô hái những bông hoa này cho tôi, Zoffie.”
Mùi xăng và hoa nhài làm tôi chóng mặt.
“Phải, tôi hái những bông hoa này cho cô.”
Tôi đứng phía sau cô và gài những cánh hoa vào bím tóc của cô. Cổ cô mềm và ấm áp.
Khi cô quay lại để đối mặt với tôi, đồng tử trong mắt cô to và đen như mặt biển lấp lánh ở phía xa.
***Line Note Zone***
Tiếng Tây Ban Nha: Bạch tuộc nướng.
Viết đúng là pulpo (bạch tuộc). Ở đây nhân vật phát âm giọng lai Mỹ.
Tiếng Tây Ban Nha: Quái vật.
Được Giáo hội Công giáo xem là thánh bổn mạng loài vật, chim trời, môi trường và nước Ý.