← Quay lại trang sách

Bệnh sử

Rose khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen. Bộ ngực của bà thõng xuống, bụng có những nếp gấp, nước da tái nhợt và mịn màng, mái tóc vàng ánh kim ướt nước, đôi mắt sáng, bà thích nước ấm chảy trên cơ thể bà. Cơ thể của bà. Cơ thể bà phải muốn điều gì và nó phải đang phục vụ ai và nó có xấu xí không hay là thế nào khác? Bà đang chờ đợi triệu chứng xuất hiện sau khi đã ngừng ba loại thuốc. Tới giờ chúng vẫn chưa đến. Tuy nhiên, bà tiếp tục chờ chúng như chờ một người tình, vừa lo lắng vừa phấn khích. Bà có thất vọng nếu chúng không xuất hiện không?

Hôm nay, Julieta Gómez sẽ lập bệnh sử cho cơ thể của Rose và tôi được yêu cầu có mặt. Bệnh sử sẽ bắt đầu từ đâu?

“Bắt đầu từ gia đình,” Julieta Gómez nói. “Đây là một phần lịch sử.” Cô thay đôi giày màu xám bồ câu bằng giày thể thao. Chiếc áo cánh vải voan mềm được sơ vin trong chiếc quần âu bó sát hông. Cô dẫn Rose ra một chiếc ghế ở phòng vật lý trị liệu và ngồi đối diện bà. “Bà đã sẵn sàng bắt đầu chưa?”

Rose gật đầu trong khi Julieta loay hoay với một chiếc hộp nhỏ màu đen bóng bẩy đặt trên bàn kê giữa họ. Cô đã trấn an mẹ tôi rằng thiết bị này được sử dụng trong tất cả các quá trình lưu dữ liệu bằng lời cho phòng khám và rằng việc này hoàn toàn bảo mật. Và hiện tại, mức âm lượng đã được cài đặt xong. Có lẽ cả hai sẽ sớm quên đi rằng cuộc trò chuyện của họ đang được ghi âm.

Julieta nói trước để đưa ra một số thông tin. Cô ghi lại ngày, thời gian, tên tuổi, cân nặng và chiều cao của mẹ tôi.

Tôi ngồi không thoải mái lắm ở góc phòng trị liệu với chiếc laptop đặt trên đầu gối, bồng bềnh trôi khỏi thời gian theo cách vô cùng kỳ lạ. Có vẻ không phải lắm, thậm chí là thiếu đạo đức nghề nghiệp, khi yêu cầu tôi có mặt ở đây, nhưng tôi đã đồng ý với đề nghị của Gómez rằng ngoài các ngày thứ Ba thì những ngày còn lại tôi sẽ được tự do trong suốt thời gian điều trị. Tôi phải trả giá cho sự tự do của mình bằng việc lắng nghe lời mẹ.

Bà đang nói.

Bố của mẹ là một người nóng nảy. Mà điều đó thì có thể bị nhầm lẫn với tràn trề năng lượng. Mà điều đó cũng có thể bị nhầm lẫn với tâm trạng vui buồn thất thường. Ông ngoại tôi không cần quá hai tiếng để ngủ mỗi tối. Bà ngoại phải chịu đựng ông. Mà điều đó thì có thể bị nhầm lẫn với trầm cảm. Bà cần ít nhất hai mươi ba tiếng để ngủ. Tôi biết phần lịch sử này nhưng không muốn dính dáng tới nó. Tôi đeo tai nghe và dán mắt vào YouTube trên màn hình vỡ tan với toàn bộ cuộc đời tôi bên trong. Một phần của cuộc đời đó là luận văn tiến sĩ bỏ dở đang ẩn núp dưới những ngôi sao số được làm trong một nhà máy ở ngoại ô Thượng Hải.

Thỉnh thoảng, tôi bỏ tai nghe ra.

Mẹ tôi đang kể lại lịch sử căn bệnh hiện tại của bà. Nó bắt đầu từ đâu? Nó dịch chuyển trong thời gian và hòa vào quá khứ, bệnh tật thuở thơ ấu và tất tật những thứ liên quan. Chuyện này không đi theo trình tự thời gian. Julieta sau đó sẽ phải gõ lại lời của Rose và viết bệnh sử cho bà. Tôi đã được đào tạo để làm điều tương tự, ngoại trừ việc tôi không phải là một nhà vật lý trị liệu, tôi là một nhà dân tộc học. Đến một giai đoạn, Julieta sẽ phải miêu tả lời phàn nàn đã khiến bệnh nhân tới phòng khám của cô. Những triệu chứng và biểu hiện của chúng. Không phải chỉ một lời phàn nàn đâu. Thậm chí còn không phải sáu. Tôi nghe được hai mươi cái, nhưng còn nhiều nữa. Quá khứ, hiện tại và tương lai hiện diện cùng lúc trong những lời phàn nàn đó.

Đôi môi của Rose đang mấp máy và Julieta đang lắng nghe, nhưng tôi thì không. Tôi được đề nghị có mặt nhưng tôi không hiện hữu. Tôi đang xem một buổi hòa nhạc của Bowie từ năm 1972 trên YouTube và video đang tải dần trong khi ông hát. Tóc ông đỏ như quả cam mát, chiếc áo óng ánh của ông lấp lánh trong bóng tối tạo liên tưởng tới du hành vũ trụ và đôi giày bánh mì của ông độn cao đế để đưa ông rời Trái đất. Mí mắt được tô vẽ của Bowie là những phi thuyền bạc. Các cô gái gào thét, khóc và với tay để chạm vào Quái nhân Không gian [1] đang đi hùng dũng trên sân khấu. Ông là một quái vật, giống như bọn medusa. Các cô gái kia thì hoang dại, gợi cảm và đang phát cuồng.

Chúng tôi bị dính chặt với Trái đất này.

Nếu tôi có mặt ở đó, tôi sẽ là người gào thét to nhất.

Tôi vẫn đang là người hét to nhất.

Tôi muốn thoát ra khỏi những cấu trúc quan hệ thân tộc, lẽ ra là thứ giữ tôi đứng vững. Tôi muốn xáo tung toàn bộ câu chuyện mà tôi đã nghe kể về chính mình. Muốn lộn ngược câu chuyện đó từ đuôi lên đầu.

Rose đang ho. Có một thói quen mới xuất hiện, đó là bà luôn ho lúc chuẩn bị tiết lộ một điều gì đó riêng tư và khó xử. Như thể cơn ho là một cây thụt bồn cầu, giúp ký ức khỏi tắc nghẽn. Bà đang thuật lại bệnh sử của mình. Đôi lúc tôi có thể nghe được vài câu. Tôi dần trở nên quan tâm tới phong cách phỏng vấn của Julieta Gómez. Các nhà nhân học có lẽ sẽ miêu tả đó là “phỏng vấn chi tiết”. Mẹ tôi sẽ được gọi là “người cung cấp thông tin”. Tôi nhận thấy các câu hỏi của cô rất đơn giản nhưng cảm xúc của mẹ tôi thì đang dâng cao. Tôi ước mình đang ở chỗ nào khác. Julieta thoải mái nhưng chăm chú, cô dường như không bao giờ cố khơi gợi hay gặng ép và cũng không vội vã lấp đầy những khoảng im lặng. Tôi đã nghe những cuốn băng trong đó các nhà dân tộc học dò xét quá sâu vào câu chuyện của những người cung cấp thông tin, khiến họ im lặng, nhưng đôi môi của mẹ gần như chuyển động không ngừng. “Trị liệu vật lý” dường như không phải là miêu tả chính xác về kiểu đối thoại đang diễn ra. Có thể các ký ức của Rose nằm ở trong xương bà. Có phải đó là lý do xương được dùng làm công cụ chiêm đoán từ lúc bắt đầu lịch sử loài người?

Mẹ tôi rất khinh ghét cơ thể bà. “Họ nên cắt bỏ quách ngón chân của tôi,” bà nói.

Julieta vừa kết thúc bệnh sử đầu tiên và đang giúp bà đứng dậy. “Cử động bàn chân trái của bà đi.”

“Tôi không thể. Tôi không thể cử động bàn chân trái.”

“Bà cần phải tập chịu đựng sức nặng để tăng cường sức mạnh và khả năng chịu đựng.”

“Cả cuộc đời tôi đều là chịu đựng, y tá Ánh Dương à. Hãy nhớ rằng kẻ thù và đối thủ đầu tiên của tôi là sự chịu đựng.”

“Bà đánh vần từ đó trong tiếng Anh như thế nào?”

Rose nói cho cô.

Tay Julieta hiện giờ đặt dưới cằm Rose khi cô giúp chỉnh thẳng lại đầu bà.

Rose tìm chiếc xe lăn của mình, dường như nó đã biến mất khỏi căn phòng.

“Tất cả đều đau đớn. Tôi cắt bỏ đôi bàn chân vô dụng này cũng được. Thế còn nhẹ nhõm hơn.”

Julieta nhìn tôi. Lông mi cô chải mascara nhọn hoắt. “Tôi nghĩ Rose không đứng thẳng vì bà ấy cao.”

“Không, tôi ghét đôi bàn chân này,” mẹ tôi hét vào mặt cô.

Julieta ôm lưng bà dìu đến chiếc xe lăn giờ đã xuất hiện, do một người gác cổng đưa vào, anh ta đang cố đọc một tờ báo đặt thăng bằng ở phần tay dựa. Trên trang nhất là bức hình của Alexis Tsipras, thủ tướng Hy Lạp. Tôi để ý thấy ông ta có một vết lở ở môi dưới.

“Cắt bỏ bàn chân tôi đi, đó là điều tôi muốn,” mẹ tôi nói với Julieta.

Để đáp lại, Julieta khéo léo dùng giày trái đá vào chiếc xe lăn. “Ý bà là gì hả, Rose?”

Mẹ tôi bắt đầu xoay vai ra trước rồi ra sau, như thể đang khởi động cho một trận đấu vật. “Không có ý gì cả.”

Julieta nhìn nhợt nhạt và kiệt sức. Cô đi về phía tôi và đưa cho tôi thứ trông giống danh thiếp. “Nếu cô muốn, hãy tới gặp tôi ở căn hộ của tôi. Tôi sống ở Carboneras.”

Tôi vẫn đang thắc mắc về chuyện này thì Gómez, bước vào phòng, theo sau là con mèo trắng Jodo của ông. Phần tóc trắng của ông hợp với bộ lông trắng của con mèo. Con mèo béo núc ních và thong thả, rên ư ử rất to dưới chân chủ.

“Quá trình vật lý trị liệu của bà thế nào rồi, Mrs Papastergiadis?”

“Hãy gọi tôi là Rose.”

“À vâng, thật tốt khi bỏ qua những lễ nghi trịnh trọng.”

“Nếu ông hay quên việc này việc kia, Mr Gómez, thì hãy viết chúng ở mu bàn tay của ông.”

“Tôi sẽ làm vậy,” ông ấy nói.

Julieta nói với bố rằng cô đã ghi lại bệnh sử đầu tiên. Bây giờ, cô thấy mệt và cần hai mươi phút để uống cà phê, ăn bánh. Gómez đưa tay lên và vuốt phần tóc trắng. “Mới vào ngày làm việc thì làm sao lại mệt chứ, y tá Ánh Dương. Người trẻ không cần nghỉ ngơi. Người trẻ phải thức cả đêm với những người trông hải đăng. Người trẻ phải tranh luận tới bình minh.”

Ông yêu cầu cô nhắc lại cho ông những phần liên quan trong lời thề Hippocrates. Cô đi tới chỗ máy ghi âm và tắt nó đi. “Tôi sẽ chỉ dẫn mọi chế độ có lợi cho bệnh nhân của tôi theo khả năng, đánh giá của tôi và không bao giờ làm hại bất cứ ai,” cô buồn bã nói.

“Rất tốt. Nếu người trẻ thấy mệt mỏi, họ phải thay đổi lối sống của mình.”

Dường như ông đang trừng phạt cô. Có phải ông đã nhìn thấy con gái đá chân vào chiếc xe lăn?

Sự chú ý của Gómez dồn hết vào mẹ tôi. Ông đang bắt mạch cho bà nhưng từ xa trông cử chỉ ấy thật thân mật, như thể họ đang nắm tay nhau. Giọng ông dịu dàng, có phần tán tỉnh. “Tôi để ý rằng bà vẫn chưa sử dụng chiếc xe, Rose.”

“Không. Tôi cần luyện tập trước khi chở Sofia trên những con đường núi.”

Các ngón tay của ông ấn nhẹ vào cổ tay bà. Họ vẫn tĩnh lặng, nhưng có chuyển động. Giống như chiếc lá. Giống như hòn đá dưới suối.

“Cô thấy đấy, Sofia Irina, Mrs Papastergiadis lo cho sự an toàn của cô.”

“Con gái tôi đang phí hoài cuộc đời của nó,” Rose trả lời. “Sofia núng nính và nhàn rỗi, nó đang sống dựa vào mẹ dù đã từng này tuổi.”

Đúng là tôi đã thay đổi vóc dáng từ mảnh mai sang rất nhiều kích cỡ khác nhau trong cuộc đời mình. Những lời của mẹ là tấm gương cho tôi. Chiếc laptop là tấm mạng che đi nỗi xấu hổ của tôi. Tôi trốn bên trong đó mọi lúc.

Tôi kẹp laptop trong tay và đi ra khỏi phòng vật lý trị liệu. Jodo đi theo tôi một lúc. Bàn chân nó mềm mại và không phát ra tiếng động, rồi cô nàng biến mất. Tôi chắc hẳn đã rẽ sai hướng bởi tôi đang lạc giữa một mê cung toàn hành lang cẩm thạch màu sữa. Tôi bắt đầu thấy mình bị ép giữa những bức tường vân, như thể chúng đang khép lại quanh tôi. Tiếng vọng từ đôi giày của tôi gõ xuống sàn cẩm thạch gợi tôi nhớ tới lần đầu đến phòng khám, khi tôi nghe thấy tiếng vọng khuyếch đại từ đôi giày của Julieta khi cô chạy khỏi bố mình. Bây giờ tôi đang chạy khỏi mẹ tôi. Thật nhẹ nhõm khi tìm thấy lối ra bằng kính, khi cuối cùng cũng được hít thở không khí vùng núi và đứng giữa những cây mọng nước và mimosa.

Xa xa dưới chân núi, tôi có thể thấy đại dương và một lá cờ màu vàng được cắm trên vùng cát hạt lớn trên bãi biển. Cứ như đang ám ảnh tôi vậy, lá cờ đó. Bệnh sử của Medusa bắt đầu và kết thúc ở đâu? Bà ta có sốc, khổ sở, kinh sợ khi phát hiện ra rằng nhan sắc của mình không còn được ngưỡng mộ? Bà ta có cảm thấy bị tước đi tính nữ của mình? Bà sẽ đi qua cánh cửa đề “Quý bà” hay cánh cửa đề “Quý ông”? “Hommes” hay “Femmes”, “Caballeros” hay “Señoras”? Tôi bắt đầu tự hỏi khi là quái vật, liệu bà ấy có nhiều quyền lực hơn với cuộc đời mình không. Tôi đã đi tới đâu trong cuộc đời của chính mình khi cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người mọi lúc? Ngay tại đây. Với hai bàn tay nắm chặt.

Một luồng cát mịn táp vào má tôi. Như thể bầu trời mở ra và đang có mưa cát. Tôi nhìn thấy bóng bộ lông trắng khi Jodo chạy tới núp dưới những chiếc lá bạc của cây mọng nước có hình giống chiếc ô. Một nam lao công mặc quần yếm và đeo kính bảo vệ mắt đang xịt nước lên bức tường cạnh lối ra của phòng khám. Sau một lúc, tôi nhận ra thứ từ vòi tuôn ra không phải là nước. Anh ta đang phun mài mòn bức tường. Khi tôi tiến lại gần hơn, tôi thấy bốn từ được sơn xịt màu xanh trên tường. Bây giờ chúng đã mờ đi, vậy là người lao công này rõ ràng đã cố hơn một lần để xóa bỏ chúng. Đó có phải là dòng chữ graffiti mà Gómez đã nhắc tới một vài ngày trước? Nhưng nó không đề “LANG BĂM”. Tôi có thể dễ dàng nhìn thấy hình dạng chữ, bất chấp những nỗ lực bỏ ra để tẩy rửa vết sơn. Gómez hiển nhiên muốn thể hiện rằng ông biết mẹ tôi nghĩ ông là một lang băm. Như thể suy nghĩ đó đã thực hiện hành vi phạm pháp này và làm bẩn tường phòng khám của ông. Bức graffiti xanh không chỉ có hai chữ đơn lẻ.

Mà có bốn chữ.

ÁNH DƯƠNG GỢI CẢM

***Line Note Zone***

Tạm dịch từ “Space Oddity”, cũng là tên một bài hát của David Bowie được phát hành năm 1969.

Có vài ngày cô ấy đội một chiếc mũ rộng vành, trôi loanh quanh. Không có ai chèo thuyền chở cô ra những vùng vịnh nhỏ hơn, không có ai nghe cô nói rằng nước ở đây thật trong, ôi chao, tôi sẽ lặn xuống chỗ con sao biển ấy. Tôi nhận thấy cô ấy có hai thẻ tín dụng để giúp bản thân xoay xở qua tháng. Có lẽ tôi nên đề nghị cho cô ấy vay ít tiền?