Săn bắt và hái lượm
“Tại sao cô lại muốn giết thằn lằn?”
Ingrid đang núp trong một con ngõ gần tiệm pizza thuộc sở hữu của một lái xe taxi người Rumani. Đầu tiên, tôi không hiểu cô đang làm gì, rồi tôi thấy cô đang cầm một bộ cung tên thu nhỏ. Nó nhỏ tới nỗi nằm vừa vặn trong lòng bàn tay cô. Cô định nhắm tên vào con thằn lằn vừa chạy vụt ra khỏi một vết nứt trên tường. Mũi tên đập vào tường và rơi xuống đất.
“Zoffie! Cái bóng của cô làm tôi sao nhãng. Tôi bao giờ cũng nhắm trúng mục tiêu.” Cô nhặt mũi tên lên, nó được vót cho đầu nhọn thành cỡ một cây bút chì, và cô cho tôi xem cái cung cong tí xíu căng dây cước.
“Tôi tự làm bằng tre đấy.”
“Nhưng tại sao cô lại muốn giết thằn lằn?”
Cô chọc vào chiếc hộp các tông trắng mà tôi bỏ lại gần bức tường.
“Dường như tôi luôn làm cô hoảng sợ, Zoffie. Có gì trong chiếc hộp của cô vậy?”
“Pizza.”
“Loại gì?”
“Margarita với phô mai thêm.”
“Cô nên ăn nhiều salad hơn.”
Mái tóc dài của Ingrid được cặp cao trên đỉnh đầu. Cô trông như một bức tượng, mạnh mẽ và rắn chắc trong chiếc váy cotton trắng với dây đan chéo. Đôi giày đế mềm của cô cũng màu trắng. Khi con thằn lằn lại chạy ra khỏi vết nứt, cô ra hiệu cho tôi tránh đường. Nó có đuôi màu xanh lá và các khoanh tròn trên lưng.
“Tránh ra! Đi đi, Zoffie, tôi đang làm việc. Cô đã thả tự do cho con chó của Pablo chưa?”
“Chưa. Ông ta đuổi một trong những thợ sơn người Mexico sáng nay. Pablo vẫn còn nợ tiền anh ta.”
“Anh ta sẽ không bao giờ được trả tiền, Zoffie. Phải dày da lên, giống như người bạn thằn lằn của chúng ta.”
Tôi hỏi liệu tôi có thể chụp một bức hình cô cùng bộ cung tên.
“Cứ chụp đi.”
Tôi lấy iPhone của mình ra và nhắm chụp đầu cô.
Ingrid Bauer là ai?
Cô có những đức tin và nghi lễ linh thiêng gì? Cô có tự chủ tài chính không? Cô làm gì với kinh nguyệt? Cô ứng phó ra sao với mùa đông? Thái độ của cô với những người ăn xin? Cô tin mình có linh hồn không? Nếu có, nó có được trú trong bất cứ thứ gì khác không? Một con chim hay một con hổ? Cô có ứng dụng Uber trên điện thoại thông minh của mình không? Đôi môi cô thật mềm.
Tôi bấm vào biểu tượng Time-lapse, rồi Slo-mo và dừng ở Photo. Nhìn qua ống kính, tôi có thể thấy cô mở chiếc hộp và lấy bánh pizza ra. Cô cau mày với miếng phô mai cam đông cứng và vứt nó xuống đất.
“Tôi thà ăn con thằn lằn còn hơn. Cô đã chụp ảnh xong chưa?”
“Rồi.”
“Cô định làm gì với nó?”
“Tôi sẽ nhớ tháng Tám ở Almería với cô.”
“Ký ức là một quả bom.”
“Thật sao?”
“Phải.”
“Cô định làm gì với con thằn lằn khi bắt nó?”
“Nghiên cứu họa tiết hình học của nó - cho tôi ý tưởng để thêu. Nó sẽ sớm ra khỏi bức tường. Đi! Đi!” Khi tôi không di chuyển, cô chạy về phía tôi trên đôi giày màu trắng như thể sắp tấn công tôi. Cô vòng hai cánh tay qua eo tôi, nâng tôi lên cao quá đầu cô rồi thả tôi xuống, tay cô móc vào viền váy tôi. Tôi cảm thấy cô run rẩy trong khi hoa rụng xuống từ cây phượng tím phía sau bức tường.
“Cô là một con quái vật, Zoffie!” Cô buông tôi ra và đá chiếc hộp pizza khỏi lối đi của mình. “Đi mà nghiên cứu về nhà cửa thời Đồ Đá ấy. Cô không có việc để làm sao?”
Tôi có việc để làm. Tôi đang nghiên cứu bộ cung tên của Ingrid Bauer. Nó phình to trong tâm trí tôi cho tới khi trở thành vũ khí có thể sát thương con mồi của nó. Cây cung có hình giống đôi môi. Mũi tên sắc nhọn. Tại sao tôi là con quái vật đối với Ingrid? Cô nghĩ về tôi giống như một loại sinh vật nào đó. Tôi là sinh vật của cô. Đầu mũi tên nhắm vào trái tim tôi.
Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Giống như mũi tên đang bay.
Đó là một buổi chiều muộn và bãi biển vắng hoe hoắt. Tôi lội xuống nước biển bóng nhờn ấm áp, lần đầu tiên nơi đây không chật cứng những thuyền nhựa và nệm phao. Tôi tự nhủ mình sẽ bơi tới Bắc Phi, nơi có thể nhìn thấy đường viền mờ ảo ở chân trời. Nhắm đến một đất nước khác là phương pháp tôi vận đến khi bơi sải một quãng đường dài, hướng đến một nơi không thể đến được. Tôi càng bơi ra xa, nước càng trở nên trong và sạch hơn. Sau khoảng ba mươi phút, tôi ngửa lưng và bồng bềnh dưới ánh mặt trời, đôi môi tôi lại nứt nẻ do muối và cái nóng.
Tôi ở khá xa bờ nhưng chưa gọi là lạc. Tôi phải trở về nhà nhưng tôi không có nơi nào của riêng mình để đến, không công việc, không tiền bạc, không người yêu chào đón tôi trở lại. Khi lật người lại, tôi nhìn thấy chúng trong nước, những con medusa, chậm chạp và bình thản như những phi thuyền, mỏng manh và nguy hiểm. Tôi cảm thấy đau rát dữ dội ngay dưới vai trái mình nên bắt đầu bơi vào bờ. Tôi thấy như da bị róc khỏi thịt khi bị chích hết lần này sang lần khác. Khi tôi tập tễnh qua bãi cát về phía lều cứu thương trên bãi biển, cậu sinh viên râu rậm dường như đang chờ đón tôi bởi cậu ta đã sẵn sàng với ống đựng thuốc mỡ đặc biệt của mình trong tay. Tôi quay lại để cho cậu ta thấy lưng và nghe cậu ta thốt lên, “Tệ quá, rất tệệệệ.” Cậu ta đứng ngay sau tôi và các ngón tay đang chạm vào vết chích. Cơn đau khủng khiếp nhưng cậu ta chạm vào tôi rất nhẹ nhàng, xoa thuốc mỡ thành vòng tròn, và cậu ta nói với một giọng mềm mại, như một người mẹ, có lẽ vậy, tôi không rõ nữa.
“Tôi nhìn thấy chị bơi ra. Chị không thấy lá cờ à?” Cậu ta cao giọng hơn. “Tôi đã gọi chị, Sofia.”
Cậu ta nhớ tên tôi.
“Sofia Papastergiadis. Chị có đang thở không?”
“Không.”
“Chị thật điên rồ khi bơi ra xa tới vậy khi lá cờ dựng lên.”
Cậu ta đang hét lên, như một người anh, có lẽ như một người tình, tôi cũng không rõ nữa. Có gì đấy kỳ quặc đang xảy ra bởi tôi muốn kéo cậu ta xuống sàn và làm tình. Tôi đã bị chích đến ham muốn. Rất nhiều ham muốn. Tôi đang biến thành một người mà tôi không nhận ra. Tôi đang làm chính mình khiếp sợ.
Câu ta cầm tay tôi và giúp tôi nằm lên một chiếc bàn thấp. Tôi nằm nghiêng sang bên phải - không thể nào mà nằm ngửa được - và cậu ta đưa cho tôi một chiếc gối mỏng kê đầu. Khi cậu ta kéo chiếc ghế ngồi cạnh tôi, tôi hứng lên trước cách cậu ta vuốt ve bộ râu. Vết chích vẫn đang kích thích tôi. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt. Bây giờ, cậu ta đang đứng, rửa sạch cát khỏi chân tôi bằng một xô nước. Tôi muốn cậu ta trèo lên giường và phủ thân hình cậu ta lên người tôi, và tôi muốn quặp chân tôi quanh cái eo kia giống như một người tình, và tôi muốn đem lại cho cậu ta nhiều khoái cảm tới mức cậu ta sẽ thét đổ cả lều cứu thương. Nhưng thay vào đó, cậu ta đưa tôi tờ khai để điền.
Tên:
Tuổi:
Quê quán:
Nghề nghiệp:
Lần này, tôi để trống mọi thứ, ngoại trừ phía dưới ô “Nghề nghiệp”, tôi viết: “Quái vật”. Cậu ta nhìn vào tờ khai rồi nhìn sang tôi. “Nhưng chị là một người phụ nữ đẹp,” cậu ta nói.
✽ ✽ ✽
Buổi tối ẩm ướt và không có gió. Tôi không ngủ nổi. Không có tư thế nào không cọ vào những vết chích nhạy cảm trên vai, lưng và bắp đùi. Tôi đã vứt chăn xuống sàn. Yếu ớt và khát, tôi chắc hẳn đang bị ảo giác bởi tôi thấy mẹ đứng bên cạnh giường mình. Bà dường như rất cao. Chiếc chăn được nhấc lên khỏi sàn và nhẹ nhàng đắp qua người tôi. Một giọng đàn ông sát gần tai tôi bắt đầu thì thầm bằng tiếng Tây Ban Nha, bảo tôi tới thăm thị trấn mỏ muối Almadraba de Moltelva, những cây cọ ở Las Presillas Bajas và dãy núi đen ở El Cerro Negro. Đó có thể là cậu sinh viên ở lều cứu thương. Hai tiếng sau, trong cơn mê sảng, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của Matthew. Anh ta lảng vảng trong tâm trí tôi kể từ khi tôi thấy dòng chữ graffiti trên bức tường phòng khám. Một ai khác ở trong phòng tôi, đang thở và ẩn núp. Tôi chìm vào giấc ngủ và khi tỉnh dậy, tôi thấy một phụ nữ có mái tóc vàng đuôi uốn lọn giống các ngôi sao điện ảnh ngày xưa. Cô mặc một chiếc váy dạ hội đỏ hở lưng và đôi tay đi găng của cô đang cầm một chiếc hũ.
“Zoffie, để tôi xem các vết chích mới của cô.”
Tôi kéo áo lên cao.
“Ôi, cô gái tội nghiệp, những con quái vật biển này thật độc ác. Cô bị nặng quá.”
Rose đang gọi từ phòng bên cạnh. “Sofia, có ai đó trong nhà.”
Tôi kéo chăn qua đầu.
Ingrid kéo chăn khỏi đầu tôi. “Cô có kể với mẹ rằng cô không bao giờ khóa cửa không?”
“Không.”
Ingrid tháo chiếc găng trắng khỏi bàn tay phải. “Tôi đem mật ong manuka tới cho đôi môi nứt nẻ của cô.” Cô nhúng ngón tay vào trong lọ và xoa lên môi tôi. “Cô đang nâu hơn nhiều lắm đấy, Zoffie.”
“Tôi thích nước da nâu.”
“Bố cô đang ở đâu?”
“Athens. Tôi có em gái mới. Nó được ba tháng tuổi.”
“Cô có em gái? Nó tên là gì vậy?”
“Tôi không biết.”
“Tôi cũng có em gái. Nó sống ở Düsseldorf.” Cô hít một hơi sâu và thổi một lượt lên các vết chích của tôi. “Cảm thấy dễ chịu hơn không?”
“Có.”
Cô nói với tôi rằng cô đang trên đường tới bữa tiệc phong cách những năm 1930 ở cửa hàng vintage. Một dàn nhạc giao hưởng ở Almería sẽ chơi một loạt những giai điệu cũ. Cô hy vọng tôi sẽ nghe thấy tiếng nhạc từ trên giường mình đang nằm dưỡng thương và nghĩ về cô, còn cô sẽ hái vài bông hoa nhài và nghĩ về tôi. Cô vuốt ve vai tôi với chiếc găng tay trắng. “Cô có thích vị của mật ong không?”
“Có.”
Cô nói với tôi là mình biết hết các bước của những điệu nhảy thập niên 30 nhưng vẫn thích phi ngựa nước đại trên lưng ngựa trên núi hơn, bởi cô quá dư thừa năng lượng để nhảy những điệu slow. “Tôi nằm với cô một lúc nhé, Zoffie?”
“Ừ.”
“Cô là một con quái vật,” cô thì thầm.
Cô rướn người về phía tôi và liếm mật ong khỏi môi tôi. Khi cô đứng dậy, chỗ ly xếp nếp trên chiếc váy đỏ của cô chạm lớp gạch sàn nhà. Cô đứng lặng một hồi lâu.
Sau một lúc, tôi bắt đầu cảm thấy lại sự hoảng loạn tôi đã trải qua trong nhà vệ sinh nữ vào cái ngày đầu tiên gặp cô. Tôi muốn cô rời đi nhưng tôi không biết đề nghị cô cách nào. Khi tôi nói với cô rằng tôi phải đi lấy nước cho mẹ tôi, cô cười trong bóng tối: “Cô muốn tôi đi thì cứ nói.”
Hai con ruồi bay vòng vòng quanh đôi môi tôi. Tôi cần phải bạo dạn hơn. Tôi không muốn cô ẩn núp trong bóng tối. Tôi thấy quá khó để nói ra những điều mình muốn.
“Cô sẽ tới thăm tôi ở Berlin chứ?”
“Có.”
Cô lại đang thì thầm, trong khi đứng bên trên tôi giống như một người khóc thương quyến rũ đứng bên linh cữu. Cô muốn tôi nghỉ Giáng sinh cùng mình và sẽ trả tiền vé máy bay cho tôi. Berlin vào mùa đông rất lạnh. Tôi sẽ phải mang áo khoác dày và cô sẽ đưa tôi đi xe ngựa kéo. Chúng dành cho du khách nhưng cô thích chúng, đặc biệt khi có tuyết rơi. Xe sẽ khởi hành từ cổng Brandenburg và di chuyển tới trạm kiểm soát Charlie. Cô ấy sẽ giơ một nhành tầm gửi bên trên đầu tôi và tôi sẽ tuân theo nghi thức [1] . Như thể cô ngụ ý cành tầm gửi sẽ dẫn tôi tới đôi môi cô, chứ không phải ý chí tự do của riêng tôi.
“Cô sẽ đi trên chiếc xe ngốc nghếch đó cùng tôi chứ?”
“Có.”
“Cô có ổn không khi tôi tới thăm muộn vậy?”
“Có.”
“Cô có hạnh phúc khi chúng ta biết nhau không, Zoffie?”
“Có.”
Cô ra khỏi phòng tôi và đi qua cánh cửa không khóa.
***Line Note Zone***
Ở phương Tây, vào Giáng sinh, các cặp đôi thường sẽ đứng hôn nhau dưới một nhành tầm gửi.