← Quay lại trang sách

Bạo dạn

Khu chợ cá địa phương hóa ra gần ngay cửa hàng pizza Rumani, dưới tầng hầm của một khu chung cư. Không nhiều du khách biết nó ở đó, nhưng khi tôi tới, đã có một đám đông phụ nữ trong làng tới mua mẻ đánh bắt trong ngày.

Gómez đã gợi ý tôi trộm một con cá để có thêm dũng cảm và mục đích. Tôi coi nhiệm vụ này giống như một thử nghiệm nhân học, mặc dù nó vượt ranh giới sang một thứ gì đó tiệm cận phép mầu, hoặc có lẽ là ao ước viển vông. Khi tôi Google cách để móc ruột một con cá, có trên chín triệu kết quả.

Con cá đầu tiên thu hút sự chú ý của tôi dưới góc độ một tên trộm là con cá chày với bộ mặt quái vật, miệng há toác để lộ hai hàng răng sắc nhỏ xíu. Tôi khẽ thọc ngón tay vào miệng nó và phát hiện ra một thế giới hoàn toàn xa lạ với tôi, giống như Columbus phát hiện ra Bahamas. Người tính tiền, một phụ nữ dữ dằn đeo tạp dề cao su màu vàng, gào lên bằng tiếng Tây Ban Nha rằng đừng dụng vào con cá. Chưa gì tôi đã bị để ý, trong khi một tên trộm cần phải lủi vào bóng đêm chứ không phải vào miệng một con cá. Tôi quàng một chiếc giỏ với dây da trên vai và nó cọ vào vết chích, giờ đang sưng phồng lên, một vùng xăm nguệch ngoạc điên rồ dùng nọc độc làm mực. Người tính tiền, đang đặt ba con cá thu lên một chiếc cân đồng kiểu cũ, để mắt tới tất cả mọi người, gồm cả tên tội phạm ở đây. Mẻ cá này là kế sinh nhai của bà ta, bà ta trả công cho những thợ săn ngoài khơi bằng tiền bán thành quả khó nhọc của họ, nhưng lúc này, tôi không thể nghĩ về điều đó.

Tôi đi về phía những con cá mòi bạc. Tôi có thể dễ dàng trộm một con nhưng đó sẽ chỉ là một món đồ lưu niệm nhỏ xíu, không đáng để mạo hiểm. Đám phụ nữ cau có lắc đầu nhìn chiếc cân, như thể họ không tin điều nó nói với họ. Thỉnh thoảng họ kéo tôi vào cuộc hội thoại, giơ tay lên cao ra vẻ thất vọng trước cân nặng của những con cá trông tưởng là nhỏ bé.

Tôi cân nhắc những con tôm hùm Na Uy với đôi râu dài, thân xám nhạt, cặp mắt lồi, đen, nhỏ và sáng. Chúng là những giáo sư của đại dương nhưng không làm tôi cảm thấy bạo dạn hơn. Một con cá ngừ lớn nằm trên khay đá. Nếu tôi cho nó vào trong giỏ của mình thì sao? Nó không vừa. Tôi sẽ phải cầm nó lên bằng cả hai tay, ôm vào ngực và nhắm mắt bỏ chạy vào làng, chờ xem điều gì xảy ra tiếp theo. Đó là món trang sức quý nhất trong chợ, viên ngọc lục bảo của biển. Tay tôi với về phía nó nhưng tôi không thể tiếp tục. Một con cá ngừ thì quá tham vọng, không còn bạo dạn mà là liều lĩnh.

Bạn gái người Thụy Điển của Ingmar, chủ một trong những nhà hàng sang trọng trên bãi biển, đi vào và cất vang lời chào tới đám đông. Một vài người khen ngợi đôi giày da lộn màu ngọc lam của cô ta với dãy chuông vàng đính ở mũi giày. Cô ta trẻ và giàu có bởi vậy mọi người biết cô ta chuẩn bị gom một mẻ lớn về cho nhà hàng của mình. Cô ta mặc một chiếc váy len móc màu hồng và đôi môi chỉ kẻ viền chì hồng. Tôi không biết tại sao lại có ai muốn kẻ đường viền môi. Cô ta yêu cầu người thu tiền nhấc ba con tôm hùm cùng cá chày và cá ngừ lên cân. Giọng cô ta quá to. Có lẽ cô ta không thể nghe tiếng của mình, nhưng chúng tôi thì có. Những chiếc chuông trên giày kêu leng keng mỗi khi cô ta đổi chân đứng. Cô ta trả giá cho con cá ngừ, mọi người lắng nghe, rồi cô ta đưa ra lời đe dọa. Bởi cô ta không lời lãi gì nhiều, nên hiển nhiên nếu giá quá cao, cô ta sẽ mua tất cả cá ở Almería.

Hiển nhiên, việc cao giọng gây chú ý và kích động sợ hãi, nhưng cô ta có bạo dạn không? Tôi có muốn bạo dạn giống như cô ta? Tôi đang theo đuổi kiểu bạo dạn nào?

Tôi tránh khỏi khuỷu tay cô ta để nhìn rõ hơn vào đống bạch tuộc nhớt nhát, những con polpo mà Gómez đã ăn đầy hứng thú. Việc lấy trộm sẽ khá dễ dàng vì nó mềm và không có hình dáng cụ thể. Tôi tuột giỏ thải xuống bên dưới phiến đá cẩm thạch và chuẩn bị tinh thần dùng tay gạt con bạch tuộc vào trong giỏ. Tôi dừng lại. Chuyện này không làm tôi cảm thấy bạo dạn mà bứt rứt. Nếu còn sống, con bạch tuộc sẽ thay đổi bản chất của mình và bắt chước con vật sẵn nó. Biết đâu nó thậm chí còn bắt chước màu sắc và kết cấu da của con người, thứ cũng có thể đổi màu khi phấn khích, khi bẽ mặt hay sợ hãi. Da của nó có thể biểu lộ cảm xúc, có thể đỏ bừng như tôi luôn đỏ mặt khi bị yêu cầu đánh vần họ của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ khi nhìn vào đôi mắt kỳ lạ, chết chóc và thông minh của nó với đồng tử giãn nở, nên tôi nhìn ra chỗ khác, và đó là lúc tôi thấy con cá của mình. Nó đang nhìn thẳng vào tôi và đôi mắt nó giận dữ. Đó là một con cá nục heo béo mập đang thịnh nộ. Tôi biết đó là con cá được định mệnh dành cho tôi.

Bạn gái của Ingmar đã giúp tôi bởi sự chú ý của mọi người đều dồn vào cô ta. Cô ta không tạo được thiện cảm trong cộng đồng của mình. Cô ta trơ tráo chứ không bạo dạn.

Để trộm con cá nục, tôi phải vượt qua nỗi sợ hãi bị bắt quả tang và nhục mạ. Tôi thả lỏng cơ cho tới khi mình tĩnh lặng như chiếc lá - có lẽ là tĩnh lặng như một chiếc lá trà (tea leaf), một từ lóng đồng âm với từ ăn trộm (thief) ở khu Đông London. Rất chậm rãi, tôi tiến lại gần con cá nục, dùng tay trái chạm vào biển giá trên con tôm hùm Na Uy để làm sao nhãng sự chú ý của người tính tiền khỏi bàn tay phải đang gạt con cá nục cục súc vào giỏ.

Theo như tôi biết, đó là cách thức mà phần lớn các chính trị gia đã áp dụng để điều hành những nền dân chủ và nền độc tài của họ. Nếu thực tế về bàn tay phải bị lẫn lộn với bàn tay trái, thì có thể nói rằng thực tế là một món hàng không ổn định. Ai đó va mạnh vào lưng tôi, khá gần các vết chích, nhưng tôi không bận tâm và tiếp tục đi thẳng ra khỏi cửa. Tôi nhận ra mình không tha thẩn và tôi có một cảm nhận mới về mục đích và ý định. Cảm nhận về mục đích của tôi khá rõ ràng. Nó đã đóng mọi cánh cửa vào các giác quan của tôi, lỗ mũi, mắt, miệng, tai. Tôi đã trở nên quyết tâm, bị che mắt khỏi mọi thứ khác. Cảm nhận về mục đích đòi hỏi chủ thể phải mất vài thứ để đạt được những thứ khác, nhưng tôi không chắc điều đó có đáng không.

Ngồi trong bếp của căn nhà trên bãi biển, tôi tóm lấy đuôi con cá nục và nhìn chằm chằm lại nó. Phải, nó vẫn còn giận dữ. Tâm trạng của nó không thay đổi. Nó nặng. Béo mầm, lấp lánh và mỡ màng. Đó là một con cá to. Tôi cởi giày và để các ngón chân bạnh ra trên sàn nhà. Con chó của trường dạy lặn tru lên thảm thiết trong khi tôi cảm thấy toàn bộ trọng lực đang kéo mình xuống. Tôi giữ đầu con cá và dùng một con dao cùn cạo vảy nó. Con chó của Pablo đang cáu tiết, nó sủa hết tiếng này tới tiếng kia mà không im lặng lấy một chút. Tôi đặt con cá nằm nghiêng, ấn dao vào đuôi cá và lướt lên đầu. Phần Hy Lạp trong gia đình tôi, từ Thessaloniki, không cần Google chỉ cách moi ruột một con cá. Tôi phanh bụng nó và cắt bỏ toàn bộ phần ruột màu trắng nhầy nhụa. Phần Hy Lạp cổ trong gia đình tôi từng đánh bắt cá bơn sao ở biển Aegea. Phần Yorkshire trong gia đình tôi mua cá ở bến tàu từ những người ra khơi đánh cá, những người đã sống sót ở các vùng biển giá rét và chịu đựng những con gió buốt trên boong suốt mười tiếng đồng hồ.

Con cá này có rất nhiều máu. Tay tôi đang nhỏ máu. Nếu có ai đó đập cửa đòi lấy lại món hàng bị lấy trộm, tôi sẽ bị bắt quả tang.

Con chó béc giê khốn khổ đã tìm ra nguồn năng lượng mới để tru. Nó không ổn định và đang mấp mé đẩy tôi vào trạng thái phát điên hoàn toàn. Tôi vứt con dao xuống và chạy chân trần xuyên qua bãi cát tới lối vào trường dạy lặn, đẩy cửa mở bằng bờ vai bỏng rộp.

PABLO PABLO PABLO. Ông ta đang ở đâu?

Pablo đang chúi mũi vào máy tính với một cốc rượu vermouth trong tay. Một người đàn ông trung niên, nặng nề với mái tóc đen, dày trơn nhờn rẽ ngôi lệch, ông ta ngước lên nhìn tôi với đôi mắt nâu to buồn ngủ và nhăn mặt.

“Thả con chó của ông ra, Pablo.” Một tấm gương treo trên tường sau lưng ông ta. Má tôi dính những tia máu cá và một ít ruột vương trên mái tóc mà, do bơi lội hằng ngày, đã trở thành một mớ lộn xộn, xơ xác với những lọn gút vào nhau. Tôi trông giống một thứ quái vật biển trồi lên từ những vỏ sò và sao biển viền khung gương. Tôi đang làm chính mình khiếp sợ lần nữa cũng như đang khiến Pablo khiếp sợ.

Ông ta dịch chiếc ghế, như thể chuẩn bị chạy, rồi chắc hẳn đổi ý vì ông ta lại ngồi xuống, đưa tay lên mắt. Ông ta đeo một chiếc nhẫn vàng ở ngón út. Phần thịt dường như độn lên quanh chiếc nhẫn.

“Nếu cô không rời khỏi đất của tôi,” ông ta nói, “tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Tôi căng tai cố nghe phần còn lại bởi con chó đã tăng âm lượng tiếng kêu đòi tự do của mình, nhưng nội dung đại loại kiểu “Cảnh sát ở làng này là anh trai của tôi, cảnh sát ở làng kế bên là họ hàng của tôi và cảnh sát ở Carboneras là bạn thân của tôi.”

Tôi chộp lấy bàn tay đeo nhẫn vàng chặt cứng kia và gí trán tôi lên trán ông ta trong khi tay phải ông ta mò mẫm gì đó dưới bàn. Có thể là một nút báo động cho đại gia đình cảnh sát ấy. Ông ta yêu cầu tôi tránh đường để có thể ra cầu thang lên sân thượng.

Tôi lùi lại một bước. Ông ta là một người đàn ông to lớn. Để đứng vững, tôi chống tay vào bức tường trắng mới sơn trong khi chờ ông ta di chuyển. Một dấu bàn tay máu xuất hiện trên tường, vậy nên tôi tạo thêm một dấu nữa. Và rồi dấu nữa. Bức tường của trường dạy lặn bắt đầu giống hình vẽ trong hang động.

Pablo hét lên, chửi rủa tôi bằng tiếng Tây Ban Nha và đi lên cầu thang. Ông ta đang cầm một khúc xương, một khúc xương màu vàng bốc mùi. Đó là thứ mà ông ta đã với lấy ở dưới bàn.

Pablo ở trên mái cùng khúc xương và con chó của mình. Ông ta đá một chiếc ghế. Con chó đã ngừng sủa và bắt đầu gầm gừ khi Pablo tặc tặc lưỡi, dường như việc đó giúp nó bình tĩnh.

Tôi nghe tiếng một chậu cây rơi vỡ tan tành.

Khu lễ tân của trường dạy lặn mát mẻ. Điện thoại trên bàn Pablo reo lên, cạnh một cây nhang hương sả đang cháy và cốc rượu vermouth của ông ta. Máy trả lời nhận cuộc gọi: “Chúng tôi nói tiếng Đức, Hà Lan, Anh, Tây Ban Nha và có thể dạy những người mới làm quen trở thành thợ lặn bậc thầy.”

Tôi nhấc cốc rượu lên đôi môi nứt nẻ của mình và bình tĩnh, từ từ uống một ngụm nhỏ. Trong sự tĩnh lặng mới mẻ, tôi nghe thấy tiếng biển như thể đôi tai tôi áp xuống đáy đại dương. Tôi có thể nghe thấy mọi thứ. Chấn động rì rầm của một con tàu và những con cua nhện bò trong đám rong.