Khổ hạnh và dư dật
“Zoffie! Sẽ có một cuộc tàn sát đấy!”
Tôi gọi cho Ingrid và mời cô tới ăn con cá nục cùng tôi để mừng việc giải thoát cho con chó của Pablo. Cô nhận lời và sẽ qua vào lúc chín giờ tối.
Tôi tắm rửa, xức dầu lên tóc rồi đi ra quảng trường để mua dưa hấu của người phụ nữ lái xe tải mà ban đầu tôi nghĩ là đàn ông. Bà ấy đang ngồi ở ghế lái với đứa cháu nhỏ nằm ườn trong lòng. Họ đang ăn quả vả. Những quả vả màu tím bụi bặm, màu của chạng vạng. Bà bảo cậu bé chọn cho tôi một quả dưa, cậu làm theo, và khi nhận tiền, bà cho vào một cái ví cotton đeo quanh eo chiếc váy đen. Bà đã cởi đôi sandal và đặt nó ở ngăn trong của cửa xe tải. Tôi nhận thấy một gờ xương giống như hòn đảo nhỏ ở má ngoài bàn chân phải của bà. Hai cánh tay bà màu nâu và rắn chắc, xương gò má rám nắng, hông bà rộng khi bà dịch chuyển để lấy chỗ cho cháu trai trèo trở lại lòng mình. Cơ thể của bà. Cơ thể của bà phải phục vụ ai? Nó để làm gì và nó có xấu xí không hay là thế nào khác? Bà lặng lẽ ấn một quả vả khác vào tay cậu bé, đặt cằm bà lên đầu cậu. Bà là một nông dân và là một người bà tự điều hành kinh tế của mình với túi tiền được gắn ép sát vào dạ con.
Ingrid Bauer đi qua cánh cửa để mở mà không gỡ ngay khi tôi bắt đầu nướng con cá nục. Cô mặc chiếc quần soóc màu bạc, đi đôi sandal chiến binh màu bạc có dây quấn quanh bắp chân lên tới gần đầu gối. Cô cũng sơn móng chân màu bạc. Tôi chỉ cho cô chiếc bàn ngoài hiên mà tôi đã bày cho bữa tiệc. Tôi thậm chí tìm thấy cả đĩa, bộ dao dĩa và cốc uống rượu đồng bộ. Một bát dưa hấu đã cắt và lá bạc hà đang để trong tủ lạnh cho mát. Tôi đã làm bánh phô mai. Phải, lần này, tôi đã tự nướng bánh phô mai amaretto ngọt đắng với bánh quy amaretti và rượu amaretto ngọt cùng phần vỏ đắng của cam chua.
Đó là khởi đầu của một cuộc sống bạo dạn hơn.
Tôi mời Ingrid uống rượu nhưng cô muốn uống nước. Tôi luôn có rất nhiều nước sẵn sàng cho Rose, vậy nên điều đó không thành vấn đề. Nước hợp với Ingrid. Cô ngồi lại gần tôi.
Và rồi gần hơn.
“Vậy là cô đã giải thoát con chó?”
“Phải.”
“Cô có nhìn vào mắt nó không?”
“Không.”
“Cô có cho nó ăn thịt không?”
“Không.”
“Cô tháo dây cho nó?”
“Pablo tháo dây cho nó.”
“Và con chó bình tĩnh liếm chân ông ta?”
“Không.”
Cả hai chúng tôi đều biết rằng người ta đã nhìn thấy Pablo dắt con chó đi trong làng chiều hôm đó. Đó là một thảm họa. Con chó đã cố cắn tay một người phụ nữ Bỉ đang chờ lấy tiền thừa ở quầy bar. Nó phải được rọ mõm, còn Pablo thì la hét và đá mọi thứ trên đường ông ta đi. Pablo cũng cần một chiếc rọ mõm nhưng ông ta được bảo vệ bởi đội quân cảnh sát của mình.
“Chúc mừng, Zoffie!”
Cô tặng tôi một món quà, một cái áo buộc dây quanh cổ bằng lụa màu vàng. Cô nói lụa sẽ làm dịu vết medusa chích và chỉ cho tôi chỗ cô đã thêu tên viết tắt của tôi bằng chỉ lụa xanh ở góc trái. SP. Phía dưới chữ SP cô thêu từ Yêu dấu (Beloved).
Yêu dấu.
Được yêu là một điều gì đó khá lạ lẫm với bản thân tôi. Chiếc áo lụa dây có mùi dầu gội của cô và mùi mật ong manuka với hạt tiêu. Không ai trong chúng tôi nói về Yêu dấu nhưng chúng tôi biết nó ở đó và mũi kim của cô đã tạo ra từ đó. Cô nói với tôi rằng mình có thể khâu trên bất kỳ nguyên liệu nào nếu có chiếc kim phù hợp - giày, thắt lưng, thậm chí kim loại mỏng và nhiều loại nhựa - nhưng lụa là loại cô thích nhất.
“Lụa sống động như một con chim,” cô nói. “Tôi phải bắt lấy nó với mũi kim của tôi và khiến nó phục tùng mình.”
Khâu vá là cách cô giữ mọi thứ lại với nhau. Cô thấy thỏa mãn khi hàn gắn một thứ gì đó dường như không thể sửa chữa được nữa. Cô thường làm việc cùng một chiếc kính lúp để tìm ra giải pháp cho những vết rách ẩn dưới đường dệt. Kim là loại dụng cụ mà cô dùng để suy nghĩ, cô thêu bất cứ thứ gì xuất hiện trong tâm trí mình. Cô tự đưa ra cho mình quy tắc không bao giờ kiểm duyệt bất cứ hình ảnh hoặc từ ngữ nào nảy sinh trong đầu. Hôm nay, cô thêu một con rắn, một ngôi sao và một điếu xì gà trên hai chiếc sơ mi và viền một chiếc váy.
Tôi đề nghị cô nhắc lại điều cô vừa nói.
“Một con rắn. Một ngôi sao. Một điếu xì gà.”
Cô nói ý tưởng thêu chữ trên chiếc áo của tôi xuất hiện trong tâm trí bởi cô nghĩ tới em gái mình ở Düsseldorf.
“Em gái cô tên gì?”
“Hannah. Tôi là người chị gái xấu xa của nó.”
“Tại sao lại xấu xa?”
“Hãy hỏi Matty.”
“Tôi đang hỏi cô mà.”
“Được thôi, tôi sẽ nói cho cô.”
Cô nuốt một ngụm nước từ cốc và đặt phịch cái cốc xuống bàn. Nước mắt dâng lên trong đôi mắt xanh lá của cô. “Không, tôi sẽ không nói cho cô. Tôi đang nói về chuyện may vá của tôi.”
Dường như có hàng đống quần áo ở cửa hàng vintage đang chờ được thay hình đổi dạng nhờ mũi kim của cô. Ở Berlin cũng vậy, và giờ cô có một mối liên lạc ở Trung Quốc vẫn thường gửi cho cô hàng gói bưu kiện quần áo để thiết kế lại. Cô chủ yếu hứng thú với hình họa, đó là thứ cô đã học ở đại học, ở Bavaria, và điều cô thích nhất ở chiếc kim là sự chính xác của nó. Cô thích sự đối xứng và cấu trúc, nó giúp các suy nghĩ của cô được bay bổng. Sự đối xứng không trói buộc cô, nó đem cho cô tự do. Tự do hơn cả con chó của Pablo có thể đạt được.
Cô đặt tay quanh vai tôi và các ngón tay của cô lạnh như mũi kim. Tôi đã không lường được sức nặng của một từ như Yêu dấu được chuyển cho tôi, thêu bằng chỉ lụa màu xanh với các chữ cái viết tắt tên tôi bồng bềnh bên trên. Cô để từ đó lang thang tự do, cô đã nói thế, bất cứ điều gì xuất hiện trong tâm trí cô đều trở thành mẫu thiết kế.
Ingrid lau mắt bằng mu bàn tay và nói với tôi rằng cô không thể ở lại.
“Đừng đi, Ingrid.” Tôi hôn vào đôi má ướt đẫm của cô và thì thầm lời cảm ơn vì món quà quý giá. Đôi tai cô đeo khuyên tai ngọc trai nhỏ sáng bóng.
“Dù thế nào cô cũng luôn làm việc, Zoffie. Tôi không muốn làm phiền cô.”
“Ý cô là sao, tôi luôn làm việc?”
“Tất cả mọi người đều là nghiên cứu thực địa với cô. Điều đó khiến tôi thấy kỳ quặc. Giống như cô đang theo dõi tôi mọi lúc. Điểm khác biệt giữa nghiên cứu nhân học và hành nghề nhân học là gì?”
“Chà, tôi sẽ được trả tiền nếu hành nghề.”
“Đó không phải là ý tôi muốn nói. Dù sao, nếu cô cần tiền, tôi có thể cho cô mượn. Tôi phải đi.”
Ingrid và Matthew dự định gặp bạn bè ở một quán bar có bán đồ ăn nhẹ tối đó. Sau đó, họ sẽ đi tới một bữa tiệc ngoài cánh đồng ở ngoại ô do một người bạn làm DJ tổ chức. Ngay lúc này Matthew đang treo đèn ở đó. Đáng lẽ cô phải chở theo mấy túi đá và vài chiếc xô trong xe để đưa tới bữa tiệc, nhưng thay vào đó, cô ngồi thêu áo cho tôi. Bia vẫn sẽ cứ ấm vào lúc mọi người tới và đó đại loại là lỗi của tôi.
“Cảm ơn vì lấy nước cho tôi, Zoffie. Tôi cần nó bởi một lúc nữa tôi sẽ say mèm.”
Khi cô đi qua cánh cửa mở, tôi quan sát thấy cô nấn ná một vài giây bên chiếc bàn sắp cho hai người ở ngoài hiên. Và rồi cô trở lại cuộc sống thực của mình.
Đây có phải là cảm giác được Ingrid Bauer yêu?
Có hai con dao sắc nằm trên bàn bếp cạnh lọ hoa Hy Lạp giả cổ. Tôi cho dao vào ngăn kéo và ngắm gần hơn chiếc bình màu hoa nghệ tây. Nó có hình dạng của một hũ tro, với dải tranh trang trí bằng nhựa thông đen hình bảy người phụ nữ nô lệ đang đội bình trên đầu trong khi xếp hàng lấy nước ở đài phun. Rõ ràng chiếc bình là một bản nhái nhưng nó thể hiện chính xác một sự kiện lịch sử trong cuộc sống hằng ngày. Rất khó để dẫn nước vào trong các thành phố Hy Lạp cổ đại, bởi vậy người ta phải đi lấy nước ở các đài phun nước công cộng. Những người đàn ông giàu có sẽ uống rượu pha với nước mà phụ nữ nô lệ đem về nhà cho họ, nhưng phụ nữ lại không có mái nhà cho riêng mình. Tối nay là lần đầu tiên tôi mời ai đó tới ngôi nhà tạm của mình ở Tây Ban Nha. Mọi chuyện hỏng bét khi tôi hỏi về em gái của Ingrid.
Tôi tắt bếp nướng con cá nục và nhận ra mình đang đi xuyên qua bãi biển để tới chỗ lều cứu thương.
Tôi đang bạo dạn hơn.
Tôi mời cậu sinh viên cùng ăn bữa khuya với tôi.
Cậu ta trông ngạc nhiên, rồi hài lòng. “Chị ắt muốn biết, tên tôi là Juan,” cậu ta nói.
“Đúng,” tôi trả lời, “và tôi sẽ cần biết ngày sinh, quê quán và nghề nghiệp của cậu.”
Cậu ta đang bấm ghim các tờ khai lại với nhau (ghi nhận mười bốn trường hợp), nhưng sẽ đi với tôi sau hai mươi phút nữa và cảm ơn vì lời mời. Tôi có biết là con chó của Pablo đã đào lên cả một hàng ô che nắng trên bãi biển không? Các anh em của Pablo đã đuổi theo, bởi vậy nó đã chạy ra biển trong hoảng loạn. Nó bơi ra xa và biến mất. Không ai biết con chó của Pablo đi đâu hay nó có chết đuối không. Nếu con chó béc giê Đức còn sống, lều cứu thương sẽ phải xử lý những vết cắn còn nghiêm trọng hơn vết sứa chích. Cậu sinh viên đang cười to và dùng ngón tay vuốt mái tóc lên. Cổ cậu ta dài và duyên dáng.
“Pablo đang rêu rao chị đã đe dọa ông ta.”
“Phải, với máu của con cá mà cậu chuẩn bị ăn cùng tôi.”
Mắt chúng tôi chạm nhau và tôi nhìn cậu ta với toàn bộ năng lượng của một người được yêu. Tôi biết mình đã bị Ingrid từ chối nhưng tôi giấu chuyện đó khỏi điều mà đôi mắt tôi đang nói với cậu ta.
Khi tới, cậu ta mang theo bốn chai bia mà cậu nói là mình để trong tủ lạnh ở lều cứu thương. Cậu ta hỏi về mẹ tôi. Tôi nói với cậu rằng mẹ tôi đang ngủ và, lần đầu tiên, bà không kéo rèm để trốn khỏi “những ngôi sao cũ rích”. Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn dành cho hai người ở ngoài hiên để ăn cá. Phần thịt trắng mềm nằm dưới lớp da màu bạc. Cậu ta nói nó mọng và ngon vì có một lớp mỡ giữa da và thịt. Sau đó, chúng tôi bơi khỏa thân trong buổi tối ấm áp và cậu ta hôn mọi vết medusa chích trên cơ thể tôi, chỗ sưng và bỏng rộp, cho tới khi tôi thấy thất vọng vì không còn vết chích nào nữa. Tôi bị chích đến ham muốn. Cậu ta là người tình của tôi và tôi là người thống trị cậu ta. Có thể nói là tôi vô cùng bạo dạn.
Cô ấy đã xé nát trái tim tôi với móng vuốt quái vật của mình.