← Quay lại trang sách

Lấp lánh

Rose ngồi ủ rũ sau vô lăng của chiếc xe thuê trong khi tôi dùng giẻ lau bụi khỏi cửa kính. Lúc này là mười một giờ sáng và mặt trời đã thiêu đốt cổ tôi rồi. Mẹ tôi sắp lái xe đưa chúng tôi tới khu chợ Chủ nhật gần sân bay để mua hoa quả và rau xanh cho cả tuần. Juan đã nói với tôi về một quầy hàng bán nho xanh ngọt nhập từ Nam Phi, và tôi cũng phải tìm một can sữa dừa để đem sang nhà của Ingrid sau đó, bởi cô ấy mời tôi tới làm kem. Rose im lặng đến lạ và không bực bội như thường lệ. Đó là biểu cảm chính của mẹ tôi: một chút bực bội, một thoáng oán giận, không nhắm riêng vào tôi (dù cũng có nữa, tất nhiên) mà có ý lờ mờ trách cứ cả thế giới.

“Con lúc nào cũng quá xa cách, Sofia.”

Tôi không xa cách. Tôi luôn ở quá gần. Khiến bà trách cứ.

Vết medusa chích đang nhói lên nhưng tôi thích cảm thấy chúng ở đó, như tôi thích lướt tay trên từ Yêu dấu thêu trên chiếc áo lụa mới của tôi. Được yêu là thuốc giải độc cho vết chích. Rose sốt ruột khởi động xe, nên tôi vứt miếng vải vào xô, giấu cái xô dưới một tấm biển đề: KHÁCH SẠN GIA ĐÌNH. CON PHÒNG TRÓNG, với mũi tên chỉ về một con đường bụi bặm có vẻ dẫn về phía các gia đình đã đặt phòng ở khách sạn Gia Đình. Các gia đình náo động, giận dữ, phẫn nộ; các gia đình một vợ một chồng, đa thê, mẫu hệ phụ hệ, hạt nhân.

Chúng tôi có một mẹ, một con gái, nhưng có phải là một gia đình không?

Tôi đóng sầm cửa ô tô.

Mẹ tôi lái xe thế nào khi chân không có cảm giác gì? Nhưng bà đã làm được. Mẹ chuyển chân từ chân côn sang chân phanh, chân ga, tôi chỉ phải tin rằng bà sẽ không mất lái và tôi sẽ trở về lành lặn để tiếp tục đem cho bà thứ nước bà không thích. Hành trình tới chợ là con đường thẳng đi qua cao tốc mới trải nhựa. Rose lái xe nhanh. Bà đang vui vẻ, khuỷu tay trái của bà chìa ra ngoài cửa sổ. Khi bà hỏi tại sao tôi chưa bao giờ học lái xe, tôi nhắc bà nhớ rằng tôi đã trượt bốn lần kỳ thi lái xe và cả bài thi lý thuyết nữa, sau đó tôi đã quyết định bỏ cuộc và mua một chiếc xe đạp.

“Phải,” bà nói. “Mẹ không thể hình dung chuyện con lái xe.”

Chuyện chúng ta không hình dung được một thứ gì đó là như thế nào? Nếu tôi bảo mình không thể hình dung về tính dục ở con người thì sao? Nếu tôi không thể hình dung về tính dục ở con người theo một cách mà tôi chưa từng nghe nói đến? Nếu tôi không thể hình dung về một văn hóa khác thì sao? Một ngày sẽ bắt đầu thế nào và kết thúc ra sao nếu tôi không thể hình dung về Hy Lạp, quê của bố tôi? Nếu tôi không thể hình dung rằng ông ấy đang nhớ đứa con mình bỏ rơi và rằng một ngày nào đó chúng tôi có thể hòa giải thì sao?

Tôi nhìn xuống bàn chân của mẹ đặt trên phanh. Các ngón chân nhấc lên và đặt xuống nhẹ nhàng, tự tin. “Con có thể hình dung mẹ đi từ đầu này đến đầu kia bãi biển,” tôi nói.

Đáp lại, bà bắt đầu hát một vài từ theo bài thánh ca: “Và có phải đôi chân kia thời xa xưa đó / Đã bước trên những dãy núi Anh xanh cỏ.”

Giá như. Phần lớn thời gian đôi chân của mẹ tôi đình công, nhưng tôi không chắc mẹ đang thương lượng điều gì và điều gì sẽ phá hỏng giao dịch. Chân mẹ là cỡ chín của Anh. Mẹ có quai hàm bạnh. Tổ tiên của chúng ta phát triển một bộ hàm nhô ra bởi họ không ngừng chiến đấu. Để trách cứ đòi hỏi rất nhiều cố gắng. Mẹ của tôi cần quai hàm ấy đuổi đi bất cứ ai muốn chia tách bà khỏi những oán hận chất chồng của mình. Tôi cần hứng thú với một thứ gì đó khác bởi tôi không kiếm được tiền để tiếp tục dành sự quan tâm của mình cho các triệu chứng của mẹ. Tôi đã bỏ dở việc lấy bằng tiến sĩ, một điều có thể khiến niềm hứng thú của tôi được biết tới thay vì chỉ là chuyện riêng và cho tôi một tấm bằng để dạy về đề tài đã và đang chiếm hết thời gian của mình. Lấy bằng là một vấn đề khác của tôi.

Rose bật đèn xi nhan và rẽ phải trên cao tốc hướng ra biển. “Con dường như có thêm một vài người bạn mới ở Almería?”

Tôi lờ mẹ đi.

“Có điều này mẹ nên nói về bố của con. So với ông ngoại, bố con là một người đàn ông rất hiền lành.”

Tôi cần thứ thuốc mẹ vẫn uống để hết chóng mặt nhưng nó đã bị loại khỏi danh sách thuốc của mẹ. Bố tôi rõ ràng quá hiền lành, ông không đủ mạnh mẽ để liên lạc với tôi suốt mười một năm.

Có lẽ việc làm bệnh sử với Julieta Gómez đã đem tới cho Rose một góc nhìn khác về người chồng cũ của bà. Mẹ cũng có vài góc nhìn của riêng mình về y tá Ánh Dương. Khi bà giảm tốc độ trên đường cao tốc, bà nói với tôi rằng rõ ràng Julieta nghiện rượu. Hơi thở của cô thường xuyên có mùi cồn trong các đợt vật lý trị liệu của họ. Thành thật mà nói, đó là một vấn đề về đạo đức nghề nghiệp.

Mẹ đang lái xe quá nhanh. Tôi đang vừa nín thở vừa bặm đôi môi nứt nẻ. “Julieta sắc sảo. Rất thông minh. Cô ta không bao giờ phán xét mẹ, Sofia ạ, bởi vậy, bất đắc đĩ mẹ mới đánh giá cô ta. Nhưng tình huống này thật phúc tạp và mẹ sẽ phải cân nhắc về các lựa chọn của mình.”

Rose hiện đã làm xong ba bệnh sử với Julieta Gómez. Bà trở nên trầm ngâm, giữ kẽ, thậm chí tử tế hơn, mặc dù bà vẫn ghét con mèo trắng Jodo, con vật mà bà miễn cưỡng coi như một thành viên của phòng khám. Bà sẽ không ngạc nhiên nếu Jodo bắt đầu đảm nhận việc tiêm vitamin cho bà. Gómez nói bà nên vẽ hình con mèo đó trong lòng bàn chân. Như thế, bà có thể đạp lên Jodo cả ngày.

Tôi nghĩ lời này của ông là một cách thông minh để khích cho bà đi lại.

Chúng tôi đỗ xe vào một ngôi nhà bỏ hoang bên lề đường cao tốc. Một đống quần áo rách bỏ đi nằm rải rác ở hiên nhà. Khi nhấc chiếc xe lăn ra khỏi cốp, tôi có thể thấy khu chợ bên kia đường. Một chiếc phi cơ bay là là trên bầu trời, chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay gần đó. Bế mẹ là một công việc nặng nhọc. Bà ngồi xuống xe lăn. Tôi đẩy mẹ qua con đường trải nhựa nóng hầm hập về phía quầy hàng có vài bộ bàn ghế đặt trong bóng râm. Rose nhờ tôi đứng xếp hàng mua một phần bánh churro mà bà sẽ thưởng thức cùng một ly rượu hoa hồi nho nhỏ. Bà thậm chí còn kết thúc lời yêu cầu bằng câu “Cảm ơn con, Fia”.

Chúng tôi đang trong vùng có địa hình như mặt trăng. Đó là điều mà tất cả các hướng dẫn viên nói về Almería. Lộng gió và cháy nắng. Các lòng sông khô cạn nứt nẻ. Một làn hơi xăng màu xanh bồng bềnh trên những gian hàng tơi tả bán túi xách và hành cùng nho tím. Tôi đẩy xe của Rose tới chỗ bóng mát dưới tấm bạt nhựa căng trên những chiếc cột hoen gỉ. Mẹ chưa gì đã bắt đầu trò chuyện với một người đàn ông lớn tuổi đang đứng với bên đầu gối phải băng bó. Họ dường như đang trò chuyện về gậy chống.

Bánh churro có hai dạng, loại dài như xúc xích để nhúng vào chocolate và một loại ngắn hơn. Tôi mua loại dài và đem cho Rose cốc giấy đựng rượu hoa hồi.

Người đàn ông đang khua chiếc gậy của mình trong không trung và chỉ cho mẹ tôi thấy đầu cao su ở cuối gậy. Tôi ngồi xuống cạnh họ và giả bộ bị đầu cao su thu hút.

Tôi đang ở trạng thái bất cần sau buổi tối làm tình bạo dạn dưới những ngôi sao đêm thực sự. Tôi muốn ngồi ở đây với một người tình, gần nhau, gần hơn, chạm vào nhau. Thay vào đó, tôi ở với mẹ tôi, gần như một người tàn tật chuyên nghiệp. Tôi trẻ và thậm chí có thể là nhân vật trong những giấc mơ tình ái mới sáng tạo trong đầu Juan, người đã nói “Giấc mơ đã tàn” vào lần đầu chúng tôi gặp nhau. Và tôi có thể là ai đó yêu dấu đối với Ingrid, người đang khiến tôi khốn khổ.

Rose vỗ vào tay tôi. “Fia, mẹ muốn mua một chiếc đồng hồ đeo tay.”

Tôi nhét một cái bánh churro vào mồm. Nó giòn, đầy dầu mỡ và được phủ đường. Không lạ khi cơ thể tôi phình ra khi sống ở Tây Ban Nha.

Hơi thở của Rose ấm nóng do tác động của rượu hoa hồi. Mẹ dường như có khả năng nuốt rượu cam thảo dễ dàng hơn nước. “Tiện thể, nếu con biết dùng những chiếc máy pha cà phê phức tạp, thì tin mẹ đi, con có thể lái ô tô. Lái xe thực sự rất dễ.” Khi mẹ ngửa đầu ra sau và uống nốt ly rượu hồi trong một ngụm, tôi tưởng mẹ chuẩn bị súc miệng.

Vào lúc đó, người mẹ thực sự và người mẹ bóng ma của tôi - người phụ nữ rực rỡ, vinh quang, giỏi giang và sinh động - tan vào nhau. Thêm một đề tài nghiên cứu thực địa gốc hay ho - cách trí tưởng tượng và thực tế hòa vào nhau và làm mọi thứ trở nên lộn xộn - nhưng tôi không suy nghĩ về điều đó được do quá phân tâm với người phụ nữ đội một trong những chiếc mũ rơm lòe loẹt bày tại quầy hàng của cô ta. Giá tiền vẫn được đính trên mũ bằng một sợi dây, bởi vậy nó cứ đung đưa trước mắt cô ta. Như thể cô ta đã đặt một vật chắn lại sự soi mói của người khác. Thỉnh thoảng, cô ta lắc mạnh đầu để cái nhãn rung loạn trước mặt.

Tôi đứng lên, tới chỗ dành cho mình ở phía sau chiếc xe lăn, bỏ phanh xe, một việc khó khăn bởi đôi giày vải đang muốn tuột khỏi chân của tôi, và bắt đầu đẩy mẹ xuôi con đường bụi bặm, lắt léo tránh những ổ gà và phân chó, đi qua những túi xách và ví, phô mai mướt đầm và salami sần sùi, đùi lợn muối jamón ibérico của vùng Salamanca, xúc xích thịt lợn chorizo, khăn trải bàn nhựa và ốp điện thoại di động, gà xiên trên các thanh thép không gỉ đang xoay tròn, quả anh đào, táo thâm sì, cam và hạt tiêu, bột couscous và nghệ chất đống trong các giỏ, hũ đựng xốt harissa và chanh ngâm, đèn pin, cờ lê, búa; trong khi Rose phủi những con ruồi đậu trên chân bà bằng cuốn tạp chí 33Điểm sách London333 cuộn tròn.

Tôi dừng lại trên con đường bụi bặm.

Mẹ tôi có thể cảm thấy một con ruồi đậu trên bàn chân.

Một con ruồi. Mẹ có thể cảm thấy một con ruồi.

Mẹ tôi không bị liệt. Bà ấy vô cùng nhạy cảm.

Tiếp tục đẩy bà đi, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng văn chương phủi ruồi sột soạt trong khi mắt nhìn chăm chú về phía những tòa chung cư bê tông xám lạnh lẽo giờ đã bị bỏ hoang do suy thoái.

“Dừng dừng dừng.”

Rose đang chỉ về phía gian hàng bán đồng hồ giá rẻ. Một người đàn ông châu Phi cao mặc chiếc áo thụng trắng thanh lịch đang dùng tay trái vẫy bà. Lủng lẳng trên cánh tay phải đang gập lại thành hình chữ C của anh ta là một loạt các loại tai nghe màu xanh, đỏ, trắng. Rose hét to bảo tôi đẩy xe của bà lại gần hơn và ngay lập tức chộp lấy một chiếc đồng hồ kim loại màu vàng kim sáng loáng với dây đeo to bản, viền quanh mặt đồng hồ là những hạt kim cương giả.

“Mẹ luôn muốn có một chiếc đồng hồ gangster. Món đồ lấp lánh này có thể giúp giải thoát mẹ.”

“Giải thoát khỏi cái gì cơ?”

“Mẹ đang bị sát hại dần dần ở phòng khám Gómez, Sofia ạ. Thuốc của mẹ bị bỏ bớt đi và nhân viên y tế thì không có bất cứ kỹ năng chẩn đoán nào cả. Họ nói với mẹ mọi chuyện đều ổn. Trông mẹ có vẻ gì là đang khá lên không?” Bà giậm chân xuống chiếc xe lăn. “Tới giờ, chỗ loét ở bàn chân có vẻ do tiểu đường ấy. Đó là thứ duy nhất mà gã lang băm đó và con mèo của ông ta thực sự quan tâm.”

Người đàn ông châu Phi nhẹ nhàng lấy chiếc đồng hồ từ các ngón tay của mẹ tôi và bắt đầu lên dây. Anh ta đưa mặt đồng hồ đính kim cương lên sát tai và lắc. Rõ ràng, anh ta không thích cái mình nghe thấy. Anh ta cho tay vào túi chiếc áo thụng trắng và lấy ra một cái tua vít nhỏ. Tới lúc anh ta tháo nó ra, tôi biết Rose sẽ phải mua nó.

Tôi đứng ra trước mặt bà. “Chiếc đồng hồ giá bao nhiêu?” Tôi đặt tay ở hông như thể đang phẫn nộ, dù thực tế là không. Điều này thật kỳ quặc. Tôi đang giả bộ căm phẫn nhưng trái tim tôi không thấy như vậy. Tôi đã học ở đâu cách biểu lộ sự giận dữ mà mình không cảm thấy, với âm giọng cao lên đến một nấc có thể gọi là cáo buộc thế này? Tôi đã học ở đâu cách áp dụng một thái độ mà tôi không tin vào? Thế còn chữ Yêu dấu thì sao? Có lẽ Ingrid đang giả bộ một điều mà cô không cảm thấy khi thêu chữ đó bằng chỉ xanh và tặng cho tôi như thể nó không hề quan trọng.

Anh ta nói với tôi, giá của chiếc đồng hồ chỉ là năm mươi euro.

Tôi bắt đầu cười, nhưng sự mỉa mai khác với tiếng cười thực sự và anh ta biết điều đó.

Bây giờ anh ta đang khéo léo cầm một đĩa thép tròn nhỏ xíu giữa các ngón tay dài của mình. Rose giải thích với tôi đó là pin, như thể nó là một phát minh hoàn toàn mới.

Cả hai trở nên quan tâm đến viên pin. Anh ta gật đầu và mỉm cười hưởng ứng với mẹ tôi, chỉ vào những viên kim cương như thể chúng vô giá. Rượu hoa hồi làm cho má Rose đỏ bừng. Khi bà bắt đầu đếm số hạt kim cương trên vòng tròn, anh ta hiểu rằng cổ tay của bà sẽ không còn trống lâu nữa. Tôi nhận ra mẹ tôi duyên dáng và đầy sức sống. Nếu tôi thổi vào tên mẹ, ROSE, các chữ cái sẽ xáo lại và biến thành EROS, thần tình yêu, có cánh nhưng tật nguyền.

Bà đưa cổ tay ra và người đàn ông đeo chiếc đồng hồ vào.

Tôi có thể thấy chiếc đồng hồ quá to so với phần xương nhỏ nhắn của bà và sẽ luôn như vậy. Anh ta kéo ghế lại gần chiếc xe lăn của bà và mời bà tựa cổ tay lên đầu gối mình trong khi anh ta chỉnh sợi dây vàng. Lông trên cánh tay của bà bị mắc vào các đoạn nối. Tôi thấy mình cau mày như thể đang cảm nhận nỗi đau bé mọn này giùm cho mẹ. Sự thấu cảm nhức nhối hơn cả vết medusa chích.

Trong khi mẹ tôi tiếp tục quy trình mua thiết bị lưu trữ thời gian nhằm giúp giải thoát bà, tôi đi tới một gian hàng bán chổi và bẫy chuột cùng những thứ khác. Một đống nến sinh nhật màu hồng và xanh được đặt trong những khay nhôm. Ba cây nến giá một euro. Những chiếc đắt hơn màu bạc và có chân cắm nhọn đồng màu để ghim vào bánh. Tôi nhìn chăm chú những chiếc giẻ lau và xô, nồi và chảo, sàng và thìa gỗ. Cả cuộc đời trưởng thành tính tới nay, tôi chưa từng có một ngôi nhà nào của riêng mình. Nếu tôi làm nhà, tôi sẽ mua những gì từ quầy hàng đồ gia dụng kia? Tôi sẽ phải giết những con ngài, chuột và ruồi. Tôi nhặt một bình xịt khử mùi có thiết kế hình người phụ nữ đẫy đà. Cô ta đeo một chiếc tạp dề chấm bi không che được hết chiếc bụng to và bộ ngực bự. Lông mi cô ta dài và cong, môi nhỏ chúm chím. Hướng dẫn cách sử dụng cô ta được dịch tiếng Italia, Hy Lạp, Đức, Đan Mạch và một thứ tiếng mà tôi không nhận ra, nhưng dòng cảnh báo cô ta “Cực kỳ dễ cháy” bằng tiếng Anh thì giống nhau ở mọi bản dịch.

Cũng có cả hướng dẫn bằng tiếng Anh. Lắc đều cô ta. Hướng cô ta ra giữa phòng và xịt. Kích cỡ bụng và ngực của cô ta không khác các nữ thần đẫy đà trước đây được tìm thấy ở Hy Lạp vào khoảng 6000 năm trước Công nguyên, ngoại trừ chuyện họ không mặc tạp đề chấm bi. Họ có bị bệnh rối loạn lo âu? Chứng cuồng loạn? Họ có bạo dạn không? Có tàn tật không? Có dồi dào dòng sữa tình thương của con người không?

Tôi mua một bình xịt khử mùi với giá bốn euro bởi nó là một loại đồ giả cổ với chú thích nhiều thứ tiếng, và cũng bởi nó rõ ràng là sự thể hiện một người phụ nữ (ngực bụng tạp dề lông mày) còn tôi đã trở nên bối rối trước những ký hiệu trên các tấm biển dịch vụ công cộng. Tôi không thể hiểu tại sao ký hiệu này là nam và ký hiệu kia lại là nữ. Hình người que phổ biến nhất đâu có thể hiện rõ là nam hay nữ. Tôi có cần bình xịt này để khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn với mình không? Tôi đang theo đuổi sự rõ ràng nào?

Tôi đã chinh phục Juan, thần sấm Zeus, đấy là theo tôi thấy, nhưng các dấu hiệu đều lẫn với nhau bởi công việc của cậu ta ở lều cứu thương là chăm sóc những vết thương bằng tuýp thuốc mỡ. Cậu ta như một người mẹ, một người anh, cậu ta giống một người chị, có lẽ cũng là một người bố, cậu ta đã trở thành người tình của tôi. Có phải tất cả chúng ta đều ẩn núp sau tấm biển của nhau? Tôi và người phụ nữ trên lọ khử mùi có thuộc về cùng mọt loại biển hiệu? Một chiếc phi cơ nữa vừa bay ngang qua chợ, thân kim loại của nó nặng nề hiện trên bầu trời. Một nam phi công mà tôi gặp ở Coffee House đã nói với tôi máy bay luôn được gọi là “cô ấy”. Nhiệm vụ của anh ta là giữ cho cô ấy được cân bằng, biến cô ấy trở thành phần nối dài của cánh tay anh ta, khiến cô ấy phản ứng với những động chạm nhỏ nhất. Cô ấy nhạy cảm và cần được đối xử tinh tế. Một tuần sau, sau khi chúng tôi ngủ với nhau, tôi phát hiện ra rằng anh ta cũng nhạy cảm với những động chạm nhỏ nhất.

Nhưng không phải sự rõ ràng là thứ tôi theo đuổi. Tôi muốn mọi thứ bớt rõ ràng hơn.

Người đàn ông châu Phi và mẹ tôi dường như đã khá thân thiết. Anh ta đang kể với bà về lịch sử của Almería trong khi tháo chiếc đồng hồ khỏi cổ tay bà để bà có thể vuốt xuống những sợi lông tơ trên tay ban nãy bị vướng vào các khớp nối. Anh ta tốn nhiều thời gian để bán cho bà chiếc đồng hồ đó.

“ ‘Almería’ trong tiếng Ả Rập nghĩa là ‘tấm gương của biển cả’.”

Rose đang giả bộ nghe nhưng toàn bộ sự chú ý của bà dồn vào chiếc đồng hồ đính kim cương. “Nó đang tích tắc! Tôi có thể cảm nhận cái tích tắc của nó bởi tay tôi không bị liệt như chân.”

Đó là thiết bị lưu trữ thời gian dùng để giải thoát bà và nó đang gõ nhịp tích tắc.

“Tôi gặp khó khăn trong việc đi lại,” Rose nói với người bán hàng gốc Phi. Anh ta lắc đầu thể hiện sự cảm thông xã giao trong khi bà vẫy tờ năm mươi euro trong không khí đầy khoa trương và sau đó ân cần đưa cho anh ta. “Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi.”

Anh ta vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi trong khi mặt trời đun nóng nước muối trong xô dựng ô liu và nụ bạch hoa bên cạnh. Mọi thứ có mùi dấm đậm và gắt.

“Con có muốn biết bây giờ là mấy giờ không, Sofia?”

“Ồ, có, mẹ cho con biết với.”

“Mười hai giờ bốn mươi lăm. Thời điểm uống loại thuốc mà mẹ đã bị bắt ngừng.”

Khi chúng tôi trở lại xe, tôi mời mẹ đứng dậy khỏi xe lăn và chờ trong khi tôi gập và cất xe vào trong cốp.

“Đó không phải là vấn đề của lý trí, Sofia. Hôm nay, mẹ không thể đứng.”

Lúc tôi cho mẹ vào xe, tất cả những tiếng rên rỉ, than vãn, rít rống rồi xúc phạm của bà nhắm cả vào tôi, và rồi đến các sai lầm, nhược điểm, thói quen khiến người ta khó chịu của tôi, tôi cảm thấy bà thực sự là một gangster và bà đang muốn cướp đi cuộc đời tôi.

Tôi ngồi xuống ghế hành khách, đóng sầm cửa lại và đợi bà lái xe đưa chúng tôi đi, nhưng bà trở nên lặng phắc, như thể bà đang sốc. Khi nãy chúng tôi đỗ bên ngoài một ngôi nhà đổ nát những tưởng không có người ở. Nhưng bây giờ, chúng tôi nhìn thấy những người đang sống ở đó bất chấp mái dột và cửa sổ vỡ. Một người mẹ và cô con gái nhỏ đang ăn xúp ngoài hiên. Mọi thứ đều bị hư hỏng, từ chiếc cút kít đến xe đẩy trẻ con, đến những chiếc ghế, bàn và con búp bê một tay đang nằm cạnh ô tô.

Đó đích thực là một ngôi nhà tan vỡ về mọi mặt.

Mẹ của tôi là người đứng đầu gia đình nhỏ bé tan vỡ của bà.

Ngăn chặn những con thú hoang lẻn qua cửa và làm con mình sợ hãi là trách nhiệm của bà. Như thể ngôi nhà buồn bã đó là bóng ma mà bà mang trong mình, nỗi sợ không ngăn được con sói khỏi cửa nhà chúng tôi ở Hackney, London. Tôi được cho những suất ăn miễn phí ở trường và Rose biết tôi thấy xấu hổ. Mẹ làm cho tôi xúp đựng trong bình giữ nhiệt hầu như hằng ngày trước khi bà đi làm. Tôi để nó trong chiếc cặp nặng trịch của mình còn nó rỉ hết ra vở bài tập của tôi. Bình xúp đó là một nỗi khốn khổ nhưng nó là bằng chứng cho mẹ tôi thấy rằng con sói vẫn chưa tới. Cuốn cẩm nang của tôi có cả một trang về các loại sói vùng Iberia (33Canis lupus signatus333) mà một thời từng sinh trưởng mạnh mẽ ở Almería. Có vẻ là dưới thời kỳ độc tài Franco đã có một chiến dịch đặc biệt để tiêu diệt những con sói. Hiển nhiên, một số con vẫn sống sót và đã không ngại ngần gõ cửa ngôi nhà này. Chúng đã đột nhập vào nhà qua các ô cửa sổ.

Một chiếc phi cơ để lại vệt khói trắng trên bầu trời.

Đứa trẻ vẫy chiếc thìa của nó với mẹ tôi.

“Sofia, đưa mẹ về nhà.” Rose vút chìa khóa vào lòng tôi.

“Con không thể lái xe.”

“Có, con có thể. Dù sao đi nữa, thứ rượu hoa hồi này quá mạnh và mẹ cũng không thể lái xe.”

Bà bắt đầu lách cơ thể vào ghế bên cạnh chỗ lái nên tôi buộc phải nhảy khỏi xe. Tôi vòng ra ghế lái, ngồi xuống, cắm chìa vào ổ. Động cơ khỏi động. Tôi gạt phanh tay và bắt đầu lùi.

“Hoàn hảo,” Rose nói. “Lùi xe hoàn hảo.”

Có cái gì đó đang bị nghiến răng rắc dưới các bánh xe.

“Là con búp bê đáng thương của con bé,” mẹ tôi nói, nhòm ra ngoài cửa sổ. “Đừng bận tâm, vào số, bật xi nhan lên, thắt dây an toàn vào, rất tốt, chúng ta đi thôi.”

Tôi lái với tốc độ mười sáu cây số giờ trong khi Rose rướn người lên để điều chỉnh gương. “Nhanh hơn.”

Tôi đang vào sai số nhưng sau đó, tôi chỉnh lại cần số và thậm chí dám tăng tốc trên con đường cao tốc mới vắng vẻ.

“Sofia, mẹ cảm thấy hoàn toàn yên tâm với tay lái của con. Chỉ có một nhận xét.”

“Gì ạ?”

“Ở Tây Ban Nha, con lái xe ở bên phải đường.”

Tôi cười to và Rose nói cho tôi giờ trên chiếc đồng hồ mới của bà.

“Chúng ta đang lên dốc, bởi vậy, con cần về số. Con có nhìn thấy có một chiếc xe đang cố vượt chúng ta không?”

“Có, con có thể thấy anh ta.”

“Là cô ta,” bà nói. “Một cô đang cố vượt qua con bởi cô ta có tầm nhìn hoàn hảo, cô ta có thể thấy không có chiếc xe nào đi về hướng cô ta. Tiện thể, bây giờ là một giờ.”

Lái xe chỉ là một làn gió thoảng sau khi ta đã vận hành những chiếc máy pha cà phê, đúng như Rose đã nói.

Có gì đó đang lăn trong cốp. Mỗi khi tôi rẽ ở góc nào đó, nó bắt đầu đập vào thành cốp. Tôi đi chậm lại và chiếc xe đột ngột giật mạnh và dừng.

“Con cần biết cân bằng tốt hơn giữa phanh và ga. Vào số mo và khởi động lại đi.”

Chiếc Berlingo nhào về phía trước và món đồ trong cốp lăn qua lăn lại.

“Đó không phải số mo.” Rose điều chỉnh cần số cho tôi và chúng tôi đi. “Điều khiến mẹ lo không phải là con chưa có bằng lái xe mà là con thiếu khả năng quan sát. Mẹ sẽ phải là đôi mắt của con.”

Mẹ là đôi mắt của tôi. Tôi là đôi chân của bà.

Sau khi chúng tôi tới bãi đậu xe ô tô ở cuối làng và tôi đã kéo phanh, Rose thông báo bà đã có một tài xế mới.

Tình yêu của tôi dành cho mẹ giống như một chiếc rìu. Nó chém rất sâu.

Mẹ duỗi ngón tay để chạm vào những lọn tóc bóng dầu trên gáy tôi. “Mẹ không chắc con đang làm gì với mái tóc của mình nữa, Fia. Con làm mẹ nhớ tới tài xế taxi đã bị lạc khi chở bố con và mẹ tới khách sạn của bố mẹ trên đảo Kefalonia trong kỳ trăng mật.”

Mẹ ra hiệu tôi đưa cho bà chùm chìa khóa. “Bố con rất tự hào với mái tóc của ông ấy và mẹ bị cấm chạm vào nó. Những ngày ấy, mái tóc với những lọn đen, xoăn mềm mại của ông ấy dài rủ xuống vai. Đến cuối cùng, mẹ đã bắt đầu coi nó như một mái tóc biểu tượng.”

Tôi không muốn biết bất cứ điều gì trong số này. Nhưng như mẹ đã nói với Gómez, tôi là đứa con độc nhất của bà.

Khi tôi mở cửa cho bà với vai trò tài xế mới sắm, bà nói với tôi rằng bà có thể đi vào nhà. Rõ ràng, việc đi lại thực sự không phải là vấn đề. Tôi quay lưng lại với bà và tìm trong cốp xem cái gì đã lăn qua lăn lại. Cuối cùng khi tìm ra nó, tôi đoán rằng Matthew đã giấu nó trong cốp sau khi đi lấy chiếc xe thuê và giấy tờ từ chỗ y tá Ánh Dương.

Đó là một bình sơn xịt.

Rose đang dựa vào thân cây cọ ở cuối bãi đỗ xe. Bà cúi gập người như thể đang vác một thứ gì đó nặng quá sức.