Vui đùa
Nụ Hôn. Chúng tôi không nói về nó nhưng nó ở đó, trong chiếc kem dừa mà chúng tôi làm cùng nhau. Nó ở đó, trong khoảng cách giữa chúng tôi, khi Ingrid tách hạt vani khỏi vỏ bằng con dao nhíp. Nó ẩn sau mí mắt dài của cô ấy, trong lòng trắng trứng cùng kem và nó được viết ra chỉ lụa màu xanh bằng chiếc kim là tâm tư của Ingrid. Tôi không biết điều tôi muốn ở Ingrid là gì hay tại sao cô thích làm tôi bẽ mặt hay tại sao tôi lại chịu đựng điều đó.
Dường như tôi chấp nhận việc bị xem thường.
Cô chỉ cho tôi số quần áo chất đống trong mấy cái giỏ để khắp dưới sàn trong ngôi nhà Tây Ban Nha của họ và kéo ra một chiếc váy satin màu trắng với những sợi đai mỏng đã sờn. Nó có một vết bẩn ở đường viền nhưng cô nói nó sẽ hợp với tôi. Cô sẽ chữa lại nó khi có dịp bởi cô biết các vết medusa chích khiến tôi đau mọi lúc.
Chúng không khiến tôi đau mọi lúc nhưng tôi không muốn làm cô thất vọng. Trong khi chúng tôi chờ kem đông lại trong tủ đá, cô xoắn một lọn tóc của tôi quanh ngón tay cô. “Để tôi cắt cái nút rối này,” cô nói.
Cô lấy một chiếc kéo sắc được trang trí hoa văn nằm trên một trong những giỏ quần áo. Lưỡi kéo cắt ngang qua tóc tôi. Khi tôi quay lại, cô đang cầm mớ tóc xoăn của tôi như một chiếc cúp trong tay. Tôi thấy khó chịu nhưng chuyện này vẫn thú vị hơn so với chờ các tác dụng phụ và triệu chứng do mẹ tôi ngừng thuốc xuất hiện. Có lẽ cảm giác khó chịu là một tác dụng phụ?
“Zoffie, có phải các nhà nhân học trộm đầu người từ dưới mộ để đo đạc và phân loại không?”
“Không, đó là chuyện của quá khứ. Tôi không tìm kiếm đầu người ở mộ.”
“Vậy cô tìm kiếm cái gì?”
“Không có gì.”
“Thật không, Zoffie?”
“Thật.”
“Tại sao cô thấy không có gì lại hấp dẫn?”
“Bởi vì không có gì bao phủ tất cả.”
Cô đấm vào cánh tay tôi. “Cô dành quá nhiều thời gian một mình. Cô nên làm gì đó với đôi tay mình.”
“Như là cái gì?”
“Một cây cầu.”
Nếu Ingrid là một cây cầu dẫn tôi đi qua đầm lầy phía dưới, thì cô cứ lấy bớt đi vài viên gạch mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Đó giống như một nghi lễ tình ái. Nếu tôi vượt qua được chiếc cầu mà không rơi xuống đầm lầy, có lẽ tôi sẽ được đền bù cho những khổ hạnh mình phải trải qua. Đôi môi của Ingrid ngọt ngào, mềm và đầy đặn. Cô điềm đạm, một người phụ nữ kiệm lời, nhưng cái từ cô chọn, Yêu dấu, là một từ có sức nặng.
Cô bảo tôi ra ngồi trong vườn với Matthew, vừa đi làm về.
Anh ta đang nằm trên một chiếc võng giăng qua hai cái cây trong bóng mát. “Hôm-nay là một trải-ngh-iệm.” Matthew đạp chân vào cái cây và chiếc võng bắt đầu đung đưa từ trái qua phải. “Sophie, điều khó nhất là khiến mọi người là chính mình.”
Anh ta vẫy tay với vòm lá trên đầu mình, như thể đang gọi lên một cái tôi đủ thành thực đối với anh ta.
Hóa ra, Matthew là một chuyên gia khai vấn. Anh ta dạy những quản lý cấp cao cách giao tiếp tốt hơn để quảng bá thương hiệu của họ và làm điều đó với sự hài hước và sinh động.
Matthew có đang là chính mình không?
Anh ta thân thiện nhưng không đáng tin và tôi không thể trách gì được khi mà bạn gái anh ta đang lằng nhằng với tôi và anh ta cũng đang lằng nhằng với một chuyện gì đó, nhưng tôi không chắc chuyện gì đang diễn ra. Chuyện gì đó như tay phải anh ta viết một thông điệp màu xanh cho Julieta Gómez còn tay trái thì vuốt ve cặp đùi dài, rám nắng của Ingrid Bauer.
Ingrid đem ra một khay nước chanh cô tự pha, một chiếc kẹp bạc, một nhánh bạc hà tươi và một bình đá. Sau khi hôn Matthew vào má cho đúng lệ, cô cho đá vào cốc nhựa, rót nước chanh, thêm một lát chanh và vài lá bạc hà. Cô không thực sự là một người vợ. Giống nhân viên phục vụ cocktail đồng thời là vận động viên kiêm nhà toán học hơn. Cô nghiên cứu hình học và là một thợ may có các khách hàng ở Trung Quốc. Cô cũng là “người chị gái xấu xa”, nhưng cô không muốn nói về điều đó.
Sở thích của Matthew là sưu tập rượu. Anh ta đã tham gia một vài khóa học của các chuyên gia, những người mua và phục vụ rượu chuyên sâu vào một loại nho nhất định hoặc một khu vực trồng nho. Ở đây, tại Tây Ban Nha, anh ta đã tìm thấy một chuyên gia rượu như vậy, một hướng dẫn viên cưỡi ngựa tên Leonardo sở hữu một cortigo - ngôi nhà thôn quê có các chuồng ngựa riêng. Ingrid thuê một phòng ở đó để khâu vá. Cô làm việc vào các ngày thứ Ba và thứ Tư - chỉ hai ngày bởi đời vốn ngắn ngủi - và Matthew, người cũng ngắn, thì nhớ nhung cô khi cô ở xa anh ta.
“Zoffie, có lẽ cô muốn xem cortigo? Những chiếc máy của tôi là đồ cũ nhập từ Ấn Độ. Tôi mua trên eBay và chúng chưa từng hỏng. Những món đồ nặng và rất đẹp.”
Matthew trông buồn chán, nên cô bắt đầu nói chuyện về anh ta. Anh ta thấy bản thân mình đáng yêu và Ingrid dường như cũng yêu anh ta. Anh ta tỏa sáng rực rỡ với sự tự tin.
Mọi điều tôi biết về bản thân mình đang nứt vỡ và Ingrid là chiếc búa.
Matthew khăng khăng đòi cô ngồi trong bóng mát. Cô lờ anh ta đi và ngồi ngoài nắng cạnh tôi.
Anh ta ngẩng đầu lên và cười với tôi, như thể cả hai chúng tôi cùng chia sẻ mối quan tâm tới sức khỏe của Ingrid. “Nói Inge tránh xa ánh mặt trời ra. Da cô ấy yếu ớt, nên làm thế không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tôi lắc các lọn tóc trước mặt anh ta. “Ánh dương gợi cảm mà.”
Matthew lấy một lá bạc hà ra khỏi cốc của mình và bắt đầu nhai nó. “Điều đó chưa chắc đâu, Sophie. Trong cộng đồng khoa học người ta vẫn còn tranh luận về ánh mặt trời. Nó sưởi ấm Trái đất mỗi ngày, nhưng cũng làm chúng ta đui mù.”
“Đui mù trước cái gì?”
“Các trách nhiệm hằng ngày của chúng ta. Nó rất quyến rũ.”
Trong khi chúng tôi đang nói về trách nhiệm, anh ta muốn biết về mẹ tôi. “Vậy là hai người đã trả rất nhiều tiền để tới chữa trị ở phòng khám Gómez?”
“Phải.”
Anh ta vén mái tóc vàng hoe ra sau tai và gật đầu, như thể đã biết điều đó rồi. “Nghe này, Sophie, tôi có thể nói với cô rằng, cái người gọi là bác sĩ đó nên bị cấm hành nghề.”
“Anh có thể đúng.”
“Tôi đúng . Gómez là một kẻ nguy hiểm và đê tiện.”
“Sao anh biết điều đó.”
“Tôi đang dạy cho một giám đốc điều hành tới từ Los Angeles và đang ở Tây Ban Nha lúc này. Ông ấy nói Gómez là một lang băm không đáng tin.”
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, Ingrid đặt một vài viên sỏi quanh cây xương rồng nhỏ trồng trong chậu mà cô đang giữ thăng bằng trong lòng. “Zoffie chỉ đang cố giúp mẹ mình, và khách hàng của anh không đáng tin.”
Matthew lắc đầu ch-ầm-ch-ậm trong lúc chiếc võng kẽo kẹt và đung đưa. “Không, ông ấy không hề không đáng tin. Tony James là một người rất tuyệt. Hôm nay, tôi cho ông ấy thực hiện một bài tập, ông ấy phải tung một quả bóng golf lên không rồi bắt lấy nó trong khi đang đứng nói. Ông ấy không còn vật vờ như thây ma nữa. Giống như nhìn thấy đèn giao thông đổi màu vậy.” Anh ta với ngón tay chạm vào những chiếc lá trên đầu.
Tôi cần phải bạo dạn hơn. Tôi phải tìm thêm can đảm, mục đích và theo đuổi những suy nghĩ của mình. “Tony James làm việc cho một công ty dược phải không?”
Matthew quăng cốc nước chanh rỗng không xuống đất. “Ừm.”
Lũ ve sầu đã bắt đầu bài ca chiều.
Ừm không phải là một đề tài nghiên cứu thực địa gốc thú vị.
Ừm đã bao phủ đối tượng là công ty dược dưới lớp nhựa trắng dùng để bao phủ cà chua và hạt tiêu trồng trong các trang trại sa mạc đẫm mồ hôi. Và Matthew đã bao phủ bức tường cẩm thạch ở phòng khám Gómez với dòng chữ “Ánh Dương Gợi Cảm”. Vậy nhưng dường như anh ta nổi giận với Julieta Gómez.
Tôi không chắc tôi tin anh ta thật lòng yêu Ingrid.
Một lúc sau, tôi nói tôi thích chiếc thắt lưng bằng da đỏ của anh ta.
“Cảm ơn cô. Tôi thích nó bởi Ingrid đã mua cho tôi.” Anh ta nghe có vẻ nhẹ nhõm khi câu chuyện trở lại đúng đường.
Các nhà nhân học cần phải rẽ khỏi con đường, bằng không chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội sắp xếp lại hệ thống niềm tin của bản thân. Sẽ không có ai tạt nước vào màn sương bao quanh chúng ta. Sẽ không có ai nói cho chúng ta rằng hiện thực của chúng ta không khớp với các hiện thực khác hay hiểu được tầm quan trọng của việc quy hoạch một ngôi làng và những ngôi nhà trong đó - mối quan hệ của nó với sự sống và cái chết, hay tại sao phụ nữ sống ở rìa làng.
Matthew tiếp tục con đường của mình. Anh ta dịch người trên võng và bắt đầu đu đưa với một lực mới trong khi kể chuyện mình đã phát triển một phương pháp để giúp đỡ khách hàng, chủ yếu là người của các công ty dầu khí, trong việc thuyết trình với PowerPoint. Nhiệm vụ của anh ta là giúp họ thể hiện họ là ai và họ coi trọng điều gì, giúp họ biết cách đứng với vẻ uy quyền, tự tin và không phải lo về việc pha trò để thu hút khán giả. Anh ta cấm họ sử dụng những cụm từ như “Thấy cây mà chẳng thấy rừng” hay “Bạn là một ngôi sao”. Các CEO luôn vấp váp với phương pháp nhắc chữ và bởi vậy, anh ta đưa ra cho họ những chiến lược nhằm đối phó sai lầm đó, để tận dụng nó thay vì giả bộ như không có gì xảy ra. Anh ta cảm thấy rất thỏa mãn khi giúp giải phóng tiềm năng lãnh đạo của các khách hàng. Khi họ tiết lộ nỗi lo lắng với việc trình bày trước công chúng hay bị nhân viên ghét, cảm xúc giữa khách hàng và anh ta là một thứ gì đó giống như tình yêu. Anh ta khuyến khích họ phát triển mặt lập dị của mình. Hôm qua, anh ta bảo ông James người Los Angeles hãy cầm quả bóng golf tới mọi cuộc họp. Tung hứng nó trong khi nói sẽ trở thành cử chỉ đặc trưng của ông ta.
Matthew duỗi tay ngang ra trên võng như muốn thể hiện mình đang bay. Kỳ quặc là tôi thấy có dấu vết những điều Julieta Gómez từng ngụ ý, một cách ngắn gọn hơn, khi cô ghi lại bệnh sử của mẹ tôi, chỉ có điều chúng được chỉnh sửa khi phát ra từ miệng Matthew. Như thể anh ta đã trộm vài điều cô làm và áp dụng vào việc của mình. Những vị giám đốc mà anh ta huấn luyện là con bò thiêng của anh ta. Anh ta giúp họ xây dựng một diện mạo, một chiếc mặt nạ mà qua đó họ có thể phát biểu một cách chân thực đại diện cho nhãn hàng. Khuôn mặt phía dưới mặt nạ phải phát triển cho khớp vào với mặt nạ. Nếu công cụ này bị nứt vỡ, họ có thể mời anh ta tới hàn lại.
Ingrid đi vào trong bóng mát và đứng dưới một cái cây. Lần đầu tiên tôi để ý thấy rốn cô xỏ một món trang sức màu xanh lá có hình giọt nước mắt. Mấy ngón tay của cô bị dính gai xương rồng và cô muốn nhờ Matthew lấy ra.
“Này, tránh đường võng của anh, Inge.” Giọng anh ta nghe loáng thoáng có vẻ đe dọa.
Cô huơ các ngón tay bị đâm của mình phía trên mặt anh ta. “Matty, anh nên ngậm miệng lại.” Cô chỉ lên môi mình và ra dấu kéo khóa. “Mọi thứ đều là nghiên cứu thực địa với Zoffie. Cô ấy đang ghi lại. Tin em đi, cô ấy sẽ viết một bài về các phương pháp khai vấn của anh và rồi mọi người sẽ biết các bí mật của anh.”
“Giữ khoảng cách đi, Inge. Đây là võng của anh và anh không cần ai khích.” Như thể anh ta đang trừng phạt cô vì điều gì đó.
Cô đi trở lại chỗ bóng mát và đặt tay lên đầu gối tôi. “Vậy Zoffie sẽ lấy gai ra.”
“Vậy công việc của cô là gì, Sophie?” Matthew nói át cô, đôi mắt anh ta nhắm nghiền khi anh ta đu đua nhè nhẹ dưới tán lá.
“Tôi pha cà phê thủ công.”
“Đó là một kỹ năng hay. Cô pha thế nào để nó được hoàn hảo?”
“Hạt cà phê chất lượng, hình thức rang xay, cách nước chảy qua cà phê.”
Anh ta gật đầu nghiêm túc, như thể chúng tôi đang thảo luận một điều gì đó quan trọng. “Vậy cô muốn điều gì?”
“Ý anh là sao?”
“Cô biết đấy, những thứ điên rồ như công việc, tiền bạc, được tham gia vào cuộc chơi? Nếu cô phải viết danh sách những điều mong ước và có thể viết bằng mực vô hình, thì cô sẽ viết gì?”
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trên những mảnh gương vỡ hình tam giác cắm xung quanh những loại cây sa mạc trong vườn của họ.
“Zoffie không có gì trong danh sách mong ước của mình. Không có gì không có gì không có gì.” Ingrid nhịp các đầu ngón tay bị gai đâm lên đầu gối tôi.
Tôi nhăn nhó vì xấu hổ. Tôi đã bao giờ nói điều gì thực lòng trong đời mình chưa? Thế thì tại sao tôi lại nói về điều đó với Matthew?
Anh ta búng ngón tay và cười: “Cô cần một máy nhắc chữ, Sophie! Julieta Gómez làm thế, phải vậy không? Cô ta ướm lời cho các bệnh nhân của mình để gợi lại ký ức họ?”
Tôi đứng lên và nhảy qua bức tường đá thấp ngăn cách khu vườn của họ với bãi biển. Một trong những điều hay ho tới với tôi khi tôi ở đây, Tây Ban Nha này, là bây giờ tôi nhảy qua mọi thứ.
Tôi cô đơn quá.
Tôi đang đi bộ trên bãi cát và thủy triều đã rút. Một người phụ nữ phi nước đại trên lưng ngựa qua bãi biển nóng giãy. Một con ngựa Andalusia cao. Bờm tung bay móng gõ như sấm mặt biển lấp lánh. Cô mặc một chiếc quần soóc nhung xanh, đi đôi bốt cưỡi ngựa màu nâu và cầm một bộ cung tên lớn. Bắp tay cô nổi cơ, mái tóc dài tết bím, cặp đùi kẹp chặt con ngựa. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của cô khi mũi tên bay xuyên trong không khí và đi vào trái tim tôi. Tôi bị thương. Tôi bị nỗi khao khát xuyên thủng và tôi sẵn sàng cho những trải nghiệm khổ đau của tình yêu.
Bốn chàng trai đang chơi bóng chuyền trên bãi biển, ném bóng qua lưới. Khi bóng bay về phía mình, tôi nhảy lên cao và đánh mạnh trả nó lại phía họ. Họ hò reo và vẫy tay với tôi.
Một trong số họ là Juan.
Ingrid và Juan. Anh là đàn ông và cô là phụ nữ nhưng, giống như nước hoa đậm mùi, các nốt hương đan vào nhau và trộn lẫn.
Khi nói, cô gái Hy Lạp có giọng Anh, nhưng mái tóc cô màu đen giống bánh mì mà bố tôi ăn với mù tạc và mỡ lợn muối. Vào buổi sáng, cô để dành vỏ dưa hấu cho bầy gà nuôi ở sân cạnh nghĩa trang phía sau làng. Mỗi sáng, cô cho vỏ vào trong một túi xách và đưa chúng tới cho Señora Bedello, chủ đàn gà. Chiếc mũ rộng vành phủ bóng mát quanh vai cô. Những vết medusa chích đang mờ dần.