← Quay lại trang sách

Những tấm khiên người

Bầu không khí kỳ lạ trong phòng tư vấn. Gómez trông có vẻ cáu gắt. Tay áo ông xắn lên và mảng tóc trắng ướt đẫm mồ hôi.

“Tôi không chắc phải nhận xét hình chụp X-quang mới nhất này thế nào. Không nghi ngờ gì rằng, Rose, bà đang bị giảm mật độ xương, nhưng đó là điều bình thường với phụ nữ năm mươi tuổi trở lên.” Ông thở dài và khoanh tay lại trước bộ com lê kẻ sọc nhỏ. “Xương rất thú vị. Nó được làm từ collagen và khoáng chất. Đó là một mô sống. Sau tuổi bốn mươi lăm, tất cả xương của chúng ta bớt đặc và giảm độ khỏe mạnh. Nhưng bà chưa trải qua sự thiếu hụt chất xương rõ rệt. Tôi gợi ý bà nên đi bộ về nhà.”

Sợi lông bạc lẻ loi trên cằm của mẹ tôi dựng đứng.

“Mrs Papastergiadis, nếu muốn tiếp tục chữa trị, bà sẽ phải ngừng tất cả các thuốc bà đang uống. Tất cả. Từng viên một. Thuốc trị cholesterol cao, thuốc ngủ, trị tim đập nhanh, trị tiêu hóa, đau nửa đầu, đau lưng, thuốc ổn định huyết áp và tất cả các thuốc giảm đau. Mọi thứ.”

Tôi ngạc nhiên thấy Rose nhìn thẳng vào mắt ông và đồng ý với yêu cầu đó. “Tôi sẵn sàng bắt đầu hợp tác với ông, Mr Gómez.”

Gómez hiển nhiên cũng không tin bà. Ông vỗ tay. “Nhưng tôi có tin tốt! Tình yêu đích thực của tôi đang có bầu!”

Lúc đầu, tôi không biết ông có ý gì, nhưng sau đó hiểu ra rằng ông đang nhắc tới con mèo trắng. Ông đi về phía tôi và đưa cánh tay về phía tôi. Đó là lời mời tôi khoác tay ông. Xương bên xương, với những thứ như mật độ và lỗ trống được da và quần áo che phủ, ông dẫn tôi ra khỏi phòng tư vấn của mình giống như một cô dâu, xuyên qua sàn cẩm thạch tới một góc phòng nhỏ bên cạnh hàng cột.

Một thùng giấy được đặt trong bóng mát. Jodo nằm trong đó trên một chiếc thảm da cừu. Trông thấy Gómez, cô nàng lim dim mắt và bắt đầu liếm những cái chân màu trắng sữa. Ông quỳ xuống và vuốt ve dưới cằm nó cho tới khi tiếng rên ư ử sâu và nồng nhiệt của Jodo lấn át mọi tiếng động khác dưới mái vòm cẩm thạch của phòng khám. Lần đầu tiên tôi nhận ra trần nhà thấp. Theo cách nào đó, kiến trúc của nó tái hiện một chiếc lều căng rộng ra trong sa mạc khô cằn.

“Bác sĩ thú y nói với tôi rằng nó đang mang thai sáu tuần vậy nên còn ba tuần chờ nữa.” Ông chỉ vào bụng của con mèo. “Cô có trông thấy chỗ phình ra không? Thực sự, tôi khá xúc động khi đưa cho nó mảnh da cừu này. Sẽ phải bỏ đi rồi. Thứ nó nằm lên phải là một thứ mềm mại không mùi bởi mèo mẹ và đàn mèo con nhận ra nhau nhờ mùi.”

Ông quan tâm tới con mèo trắng của mình hơn tới mẹ tôi. Có lẽ phần tóc trắng của ông đã làm tăng thêm sự đồng cảm giữa cả hai. Tôi từ chối quỳ xuống với ông để tôn vinh con mèo trắng béo Jodo.

“Môi cô đang mấp máy, Sofia Irina,” ông ấy nói. “Như thể lưỡi của cô đang ngọ nguậy bên trong miệng cô.”

Tôi muốn ông trấn an tôi rằng việc mẹ tôi ngừng toàn bộ thuốc là an toàn nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi.

“Cô làm việc trong lĩnh vực nhân học. Cho tôi ba từ xuất hiện trong đầu cô về những gì cô học.”

“ ‘Cổ xưa’. ‘Sót lại’. ‘Chưa xuất hiện’.”

“Đó là những từ quyền lực. Có khi nghĩ về chúng nhiều quá sẽ khiến tôi cấn bầu luôn cũng nên.”

Tôi nhướng mày, bắt chước biểu cảm của Ingrid khi cô bối rối.

“Một vấn đề khác. Tôi thấy là cô đang lái chiếc xe thuê đứng tên mẹ cô.”

“Phải.”

“Tôi cho là cô có bằng lái xe?”

Cái gì đó kêu bíp bíp trong túi quần phải của Gómez nhưng ông dường như không để ý. “Cô đã quen với việc cho mẹ cô uống thuốc. Bởi vậy, điều này cũng như thể là chính cô ngừng thuốc phải không? Cô đang dùng mẹ cô như một tấm khiên để bảo vệ bản thân khỏi việc tạo dựng một cuộc đời. Thuốc là nghi thức mà tôi sẽ xóa khỏi cuộc đời của cả hai mẹ con. Chú ý! Cô sẽ phải tạo ra một thứ khác.”

Hai vòng xanh thẫm quanh đôi mắt xanh nhạt của ông gợi nhớ tới vẻ quyến rũ thường trực mang hình hài đôi mắt xanh của bố tôi ngày trước.

“Sofia Irina, hãy nghe cái máy bíp bíp của tôi! Tôi thích nó từ khi còn là một bác sĩ trẻ. Chỉ có những tình huống thực sự nguy cấp nó mới phát. Nhưng tôi biết nó đã lỗi thời. Y tá Ánh Dương muốn tôi đổi sang thiết bị khác.”

Nó vẫn đang kêu bíp bíp khi ông vuốt các ngón tay quanh phần bụng nhô lên dưới bộ lông trắng của con mèo. Một lúc sau, ông lấy cái máy ra khỏi túi và nhìn nó. “Đúng như tôi nghĩ. Một ca trụy tim ở Vera, Đông Nam Huércal. Không một cái cây nào mọc ở đó, không giống Taberno với những cây cam đẹp đẽ. Nhưng tôi không thể nhận cuộc gọi này bởi tôi không phải bác sĩ chuyên khoa tim.” Ông tắt thiết bị và cho nó trở lại túi.

Cô ấy đang đứng khỏa thân trong phòng ngủ. Bộ ngực đầy đặn và săn chắc. Và bây giờ cô ấy đang nhảy tại chỗ. Cô nhảy với đôi tay dang rộng giống như một chiếc máy bay. Cô không cạo lông dưới nách. Cô ấy đang làm gì vậy? Bật nhảy dang hết tay chân. Sáu bảy tám. Núm vú của cô sẫm màu hơn da. Cô nhìn thấy tôi qua tấm gương trên tường. Đôi mắt cô chớp sang trái, cô lấy tay che miệng. Cô ấy không có ai bảo mình phải kéo rèm lại.