← Quay lại trang sách

Ingrid Chiến binh

Chúng tôi trở thành tình nhân. Ingrid đang khỏa thân. Mái tóc vàng của cô dày dặn. Những hạt mồ hôi lấm tấm trên mặt cô. Cổ tay cô đeo hai chiếc vòng vàng. Những cánh quạt xoay tròn và đung đưa trên đầu chúng tôi. Chúng tôi đang ở căn phòng phía sau của cortigo, ngôi nhà thôn quê với dãy chuồng nuôi ngựa gần resort du lịch tại San José ngay giữa công viên tự nhiên Cabo de Gata. Ba chiếc máy khâu Ấn Độ của Ingrid đặt trên một chiếc bàn dài cạnh những cuộn vải và quần áo mà cô thiết kế lại cho châu Âu và châu Á. Lối đi có mái vòm với dãy cột dẫn tới phòng tắm. Căn phòng đáng lẽ là một nơi làm việc nhưng chiếc giường lại chiếm phần lớn không gian. Nó rất lớn, chiếc giường dành cho các chiến binh. Chăn ga là vải cotton dày mềm và cô nói cho tôi hay chúng không chỉ trắng mà còn là trắng tinh, không nhuốm một chút vàng nào, và cô đem chúng từ Berlin sang Tây Ban Nha.

Lò sưởi đá được dọn sạch mặc dù có một giỏ củi đặt cạnh đó. Một chiếc rìu nhỏ đặt thăng bằng trên một khúc gỗ khô lớn. Vào mùa đông, sẽ có người dùng rìu xẻ các vòng xoắn ốc chỉ dấu thời gian trên khúc gỗ và nhóm lửa, nhưng bây giờ ngoài trời đang bốn mươi độ.

Tôi thích

Từ khung cửa sổ có chấn song, tôi thoáng thấy một cây xương rồng cao, sáu nhánh xanh của nó nặng trĩu những quả gai. Nó nhắc tôi nhớ tới cái lần tôi đứng trên cầu thang vẫy một người không có ở đấy, nhưng ký ức này phai nhạt ngay bởi khi đó tôi đang trên đường tới một nơi khác, hình như là một đất nước khác, do Ingrid cai trị, người có cơ thể dài và rắn chắc như một con đường cao tốc.

Tôi thích

Các đường cong trên cơ thể cô nữ tính, nhưng đôi khi cô nói nghe có vẻ giống Matthew. Cô nói những điều như “kích cỡ căn phòng này thật điên rồ”, “đây đều là gỗ tuyết tùng, chúng có mùi ngộ thật nhỉ?” và sau đó cô sử dụng cụm từ lập dị “nhiệm vụ mở rộng”.

Tôi hỏi cô cụm đó có ý nghĩa gì và khi cô trả lòi, tôi cảm thấy kỳ quặc vì đó là một cụm dùng trong chiến tranh. Như thể cô đang tham gia một cuộc chiến nhưng bị chệch hướng, có gì đó vượt quá và tách rời khỏi nhiệm vụ ban đầu. Tôi lại nghĩ về Margaret Mead, những người chồng của bà và người còn lại, và nhớ ra người còn lại đó là người tình đồng giới của bà, cũng là một nhà nhân học. Điều đó hẳn đã ở trong tâm trí tôi khi tôi viết câu trích dẫn kia lên tường.

Tôi không cần tới Samoa hay Tahiti như Margaret Mead để nghiên cứu về tính dục của con người. Người duy nhất tôi biết từ thời thơ ấu tới lúc trưởng thành là bản thân tôi, nhưng xu hướng tính dục của chính mình lại là điều bí ẩn với tôi. Cơ thể của Ingrid là một bóng đèn trần trụi. Cô đặt tay lên miệng tôi nhưng miệng cô hé mở. Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt cô trước khi gặp cô, một lần ở khách sạn Lorca và một lần sau đó trên một tấm gương vào một ngày buồn tẻ, và giờ cô nâng lưng của mình lên và chúng tôi đổi tư thế.

Gặp Ingrid là một nhiệm vụ đã được lên lịch trước mà không ai trong chúng tôi đánh dấu lại. Dù sao thì nó vẫn ở đó, giống như một vết thâm tím trước cú ngã.

Một lúc sau, chúng tôi vào phòng tắm. Nó được ốp đá vuông màu sâm. Nước chảy xuống như bão nhiệt đới, nhưng lạnh cóng, và chúng tôi rùng mình khi nước chảy lên ngực.

Khi bước ra khỏi vòi hoa sen, cả hai cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Đó là cảm giác về nguy hiểm. Không nhìn thấy, nhưng có hiện diện. Không tiếng động, nhưng lông tay chúng tôi dựng đứng. Và rồi chúng tôi nhìn thấy nó bò ra khỏi giỏ đựng củi bên lò sưởi. Nó màu xanh, trông giống như một tia chớp khi nó trườn qua sàn đá sang phía bên kia căn phòng, gần cửa sổ.

“Rắn.” Giọng Ingrid bình tĩnh nhưng cao hơn một chút so với thường lệ. Quấn quanh người cô là một chiếc khăn trắng, nước nhỏ giọt từ tóc cô. Cô lại nói một lần nữa bằng tiếng Tây Ban Nha, “Serpiente”.

Cô đi về phía chiếc rìu nhỏ đang đặt trên đống gỗ. Con rắn nằm im lặng ở mép tường. Cô đi rón rén về phía nó, cầm chiếc rìu như thể đó là một cây gậy golf, để lại những dấu chân ướt trên sàn đá. Cô nâng rìu lên vài phân và chém mạnh vào đầu con rắn. Phần thân bị cắt của nó uốn cong lên rồi tiếp tục quằn quại cả hai nửa.

Tôi đang run lên nhưng tôi biết rằng không được hét hoặc cho Ingrid thấy sự sợ hãi của tôi. Cô dùng chiếc rìu để lật con rắn lại. Bụng dưới của nó có màu trắng. Cơ thể nó vẫn đang cong lại. Cô quay về phía tôi, rìu trong tay, chiếc khăn quấn quanh người giống như áo choàng, bắp tay cô cuồn cuộn và chắc nịch do tham gia các lớp boxing, và cô nói bằng tiếng Đức: “Eine Schlange [1] .”

Tôi bảo cô tránh xa khỏi nó, nhưng cô muốn tôi tới. Các ngón tay có thể khâu những đường kim tinh tế nhất của cô vẫn cầm chiếc rìu và tôi thấy sợ, nhưng tôi đã sợ từ ngày đầu gặp cô. Tôi không tin con rắn đã chết, mặc dù nó đã bị chém đứt đôi trên sàn nhà. Tôi đi về phía chai rượu của Matthew và uống, đôi môi tôi giờ tím tái, lưỡi tôi tê rát. Cảm giác giống như uống lá nguyệt quế nghiền với mận. Tôi đi về phía cô và hôn cô. Trong khi tay trái vòng quanh eo cô, tay phải của tôi gỡ chiếc rìu khỏi các ngón tay cô.

Chúng tôi mặc đồ như thể không có con rắn chết trong phòng, mặc váy vào, đeo nhẫn, chỉnh khuyên tai, chải tóc và rời phòng, rời những chiếc chăn ga với hàng trăm sợi vải, rời các máy khâu, vải vóc, những bức tường dày, xà gỗ, rời bánh mì quả vả, chai rượu mùi và con rắn xanh bị chém thành hai, rời các dấu chân ướt trên sàn đá và vòi hoa sen vẫn nhỏ nước.

Khi chúng tôi ra xe, tôi trông thấy một người đàn ông mặc quần ống bó màu be dựa lưng vào cửa. Anh ta lùn và ngăm đen. Ingrid nói với tôi đó là thầy dạy cưỡi ngựa, Leonardo, người đàn ông cho cô thuê cortigo. Anh ta đang hút thuốc và nhìn cô, rồi ánh mắt chuyển sang tôi.

Tôi gạt tóc khỏi mắt. Tôi có thể cảm thấy anh ta nhắn gửi cho tôi một thứ gì đó qua ánh mắt, giống như một vụ bán thuốc tinh vi trong quán bar khi người này dúi một nắm tiền bẩn thỉu cho người kia. Anh ta đang đe dọa tôi.

Anh ta đang nói với tôi rằng anh ta không có thiện cảm về điều anh ta nhìn thấy, rằng tôi là ai đó không quan trọng, cần phải thu lại, tới một cỡ mà anh ta có thể đe dọa được bằng đôi mắt của mình, là đại diện cho tâm trí anh ta.

Anh ta đang làm tôi yếu đi.

Tôi phải hạ gục ánh nhìn của anh ta, cũng là tâm trí anh ta, để cắt bỏ cái đầu anh ta bằng ánh nhìn của tôi, như Ingrid đã cắt bỏ, theo nghĩa đen, cái đầu con rắn, bởi vậy tôi nhìn chòng chọc lại và hướng thẳng vào mắt anh ta.

Anh ta đông cứng với điếu thuốc kẹt trong không trung giữa ngón tay cái và ngón trỏ.

Ingrid đột ngột chạy về phía anh ta và hôn lên môi. Điều này dường như đánh thức anh ta. Anh ta đập tay cô, chát, tay chạm tay, và Ingrid sà hẳn người vào anh ta, tay họ vẫn nắm lấy nhau kể từ cái đập tay ấy.

Như thể cô đang dính vào một sự phản bội nào đó - phải, em có thể ở với cô ấy, nhưng em không giống cô ấy, em ở bên anh.

Họ bắt đầu nói với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha trong khi đàn ngựa giậm móng ở các chuồng gần đó.

Tôi không chắc Ingrid mong muốn điều gì từ tôi. Cuộc đời của tôi không đáng thèm muốn. Thậm chí, tôi cũng không muốn nó. Vậy mà, dù tôi không có gì hấp dẫn (người mẹ ốm đau, công việc bế tắc), cô vẫn khao khát tôi và mong có sự chú ý của tôi.

Ingrid đang kể với Leonardo toàn bộ chuyện xử con rắn. Anh ta siết mạnh bắp tay phải của cô với những móng tay cắn nham nhở của mình như thể muốn nói: Chao ôi, em mạnh mẽ biết bao, tự mình xử được con rắn.

Đôi bốt da cưỡi ngựa của anh ta cao tới đầu gối.

Ingrid trông phấn khích. “Leonardo nói anh ấy sẽ cho tôi đôi bốt của mình.”

“Phải,” anh ta nói. “Em sẽ cần đôi bốt này để cưỡi con ngựa Andalusia giỏi nhất của anh. Cậu chàng đó tên Rey, bởi nó là vua của loài ngựa và nó có một cái bờm đẹp, như em.”

Ingrid cười vang, dùng ngón tay tết tóc mình trong khi dựa vào lòng anh ta.

Tôi quay về phía Leonardo và nói giọng bình thản. “Cô ấy sẽ cưỡi con Andalusia với bộ cung tên trong tay.”

Ingrid lấy đuôi tóc đánh vào mu bàn tay của mình. “Ồ thật sao, Zoffie? Tôi sẽ bắn ai?”

“Cô sẽ bắn tôi. Cô sẽ bắn mũi tên khao khát của cô vào tim tôi. Thực tế, nó đã xảy ra rồi.”

Cô trông sửng sốt trong khoảnh khắc và sau đó đưa tay che miệng tôi. “Zoffie có một nửa dòng máu là Hy Lạp,” cô nói với Leonardo, như thể điều đó giải thích mọi chuyện.

Leonardo thân thiện đấm nhẹ vào cô. Anh ta sẽ đem đôi bốt tới vào một hôm nào đó và sẽ chỉ cho cô cách đánh bóng nó.

“Gracias, Leonardo.” Đôi mắt cô mở to, má cô ửng hồng. “Zoffie sẽ đưa em về nhà. Cô ấy đang tập lái xe.”

***Line Note Zone***

Con rắn.