Cốt truyện
Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Hóa ra Alexandra có chuyên ngành phụ là kinh tế học chính thống. Một ngành học hữu ích, bởi tôi tới Athens để đòi món nợ của bố vì đã không ở cạnh tôi. Có lẽ trong chính tâm trí mình, ông đã tự gỡ tội cho bản thân bằng cách dồn hết tình phụ tử muộn màng vào em gái tôi, Evangeline.
Tôi nghĩ ông hiểu rằng tôi là chủ nợ xoàng xĩnh và bối rối của ông. Tôi nên cải thiện bản thân, bạnh quai hàm ra, mặc một chiếc áo vest kết hợp chân váy rồi dẫn ông vào một căn phòng thiếu khí với đèn nhấp nháy cùng một người phiên dịch để thỏa thuận giao dịch, nhưng cơ thể tôi vẫn còn đang thổn thức vì những nụ hôn và cái vuốt ve trong những đêm sa mạc nóng bỏng. Để tôi ra khỏi cuộc đời ông mãi mãi sẽ dễ dàng hơn với ông, tuy nhiên vì một lý do nào đó, ông muốn tôi chấp nhận Alexandra. Cô là thứ quý giá nhất của ông. Ông tự hào về cô và tôi có thể thấy tại sao. Cô chu đáo với con và với chồng. Điều đó khiến ông hiền lành và bình tĩnh.
Nhưng món nợ của ông đã kéo dài từ rất lâu. Kết quả cho sự không trả nợ đúng kỳ đầu tiên của ông là mẹ đã thế chấp cuộc đời tôi.
Tôi đang ở quê hương của Medusa, kẻ đã để lại những vết sẹo đầy chất độc và thịnh nộ của mình lên cơ thể tôi. Tôi ngồi trên một chiếc sofa lớn mềm mại màu xanh cạnh Alexandra, người đang chỉnh lại chiếc nẹp răng lấp lóe của mình. Tất cả cửa sổ đã được đóng lại và điều hòa đang bật. Con gái của cô đang ngủ trên ngực mẹ, người dọn dẹp đang lau sàn nhà còn cô đang ngậm một viên kẹo dẻo màu vàng rắc đường.
Có phải nỗi đau làm một người chủ nợ là loại quyền lực khiến tôi thấy hạnh phúc? Có phải chủ nợ hạnh phúc hơn con nợ?
Thật ra, tôi không còn biết chắc luật lệ là gì và tôi muốn đạt được điều gì nữa. Tất cả đều bí ẩn.
Tiền là gì?
Tiền là một hình thức trao đổi. Ngọc, bò, gạo, trứng, hạt, lợn và hổ phách, tất cả đều đã được sử dụng để thanh toán và ghi các khoản vay nợ. Cả trẻ con nữa. Tôi đã được đánh đổi để lấy Alexandra và Evangeline, nhưng tôi phải giả bộ không nhận ra.
Giả bộ không nhận ra và giả bộ quên là các kỹ năng đặc biệt của tôi. Nếu tôi phát điên lên, bố tôi sẽ hài lòng, nhưng ký ức giống như một mã vạch. Tôi là một chiếc máy scan người.
Đường dính trên đôi môi của Alexandra. “Sofia, tôi có thể thấy rằng cô chống phong trào thắt lưng buộc bụng. Tôi là người thuộc phe bảo thủ, bởi vậy, tôi chấp nhận liều thuốc cải cách. Chúng ta không thể ngừng thuốc nếu còn muốn ở trong khu vực đồng euro. Bố cô đã lấy gần hết tiền của ông ấy ra khỏi ngân hàng và gửi nó vào một ngân hàng ở Anh. Chúng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra.”
Nghe như thể cô ta đang chuẩn bị giảng cho tôi một bài, nên tôi ngăn lại để kiểm tra bằng cấp cô. Tôi trắng trợn đặt câu hỏi về năng lực chuyên môn của cô.
Hóa ra cô đi học phổ thông ở Rome và về Athens học đại học. Trước khi gặp bố tôi, cô là trợ lý nghiên cứu cho một cựu nhà kinh tế cấp cao của một nơi nào đó quan trọng và rồi làm trợ lý nghiên cứu cho giám đốc chính sách kinh tế ở Ngân hàng Thế giới và rồi trở thành trợ lý nghiên cứu cho phó chủ tịch của một nơi nào đó ít quan trọng hơn nhưng vẫn khổng lồ.
Alexandra mời tôi thử một chiếc kẹo dẻo mà cô để trong chiếc bát thủy tinh trên bàn. “Nếu chúng tôi không hoàn thành bổn phận của mình và không trả nợ đúng hạn, chủ nợ sẽ tịch thu mọi thứ của chúng tôi.” Cô nói về khủng hoảng kinh tế giống như một căn bệnh trầm trọng lây lan và truyền nhiễm. Nợ nần là dịch bệnh đang hoành hành khắp châu Âu, một trận bùng phát dễ lây lan và cần có vắc xin. Nhiệm vụ của cô là giám sát hành vi và hoạt động của sự lây nhiễm này.
Thật là cực hình khi nghe cô nói trong lúc tôi đang ngậm một chiếc kẹo dẻo.
Ánh dương đang tỏa sáng ở bên ngoài.
Ánh dương gợi cảm.
Hóa ra, trước khi có Evangeline, cô đang làm việc tại một ngân hàng ở Brussels. Các văn phòng đóng cửa vào thứ Sáu bởi vậy cô có thể bay về nhà với “bố” của tôi.
Lần này, cô bóc một chiếc kẹo dẻo màu xanh và cho vào mồm. “Sofia, tất cả chúng ta sẽ phải thức tỉnh khỏi cơn ác mộng này và uống thuốc của mình.”
Tôi nghĩ tới Gómez bảo mẹ tôi ngừng thuốc, nhưng tôi không thảo luận chuyện này với mẹ kế của mình.
Alexandra lo lắng nhìn tôi bằng con mắt nâu bên nhỏ hơn. “Trong vài năm, nhiệm vụ của tôi là đảm bảo các bộ trưởng tài chính thuyết phục được các thị trường rằng mọi thứ đang được kiểm soát và nhấn mạnh đồng euro sẽ sống sót.” Cô đang xoa lưng em gái mới đẻ của tôi. Thỉnh thoảng, cô hơi thè lưỡi ra, lưỡi cô có màu xanh do kẹo dẻo xanh. Tôi không biết tại sao cô lại làm thế. Có thể do chiếc nẹp răng.
Cô hơn tôi bốn tuổi và đang bảo đảm cho đồng euro tồn tại.
Alexandra có hai nốt ruồi ở cằm. Có lẽ bố tôi nói dối về tuổi của cô và Evangeline là kết quả của việc mang thai ở tuổi vị thành niên. Tôi bắt đầu có ấn tượng rằng Alexandra không hề nói chuyện với bất cứ ai ngoài Christos Papastergiadis trong khoảng một năm qua.
“Đừng nghĩ rằng việc tự ý rút lui khỏi khu vực đồng euro như vậy sẽ không tác động tới Mỹ, Sofia.” Thật ra, tôi đang nghĩ về Ingrid và buổi tối cô ấy thoa mật ong lên đôi môi nứt nẻ của tôi, cảm giác như đang bị ướp xác khi ấy. Tôi nghĩ về lúc nằm trên bãi biển với Juan sau nửa đêm và chuyện tôi, trong lúc đi mua sáu chai agua sin gas ở cửa hàng Spar trong làng, đã khao khát được mua một cuốn tạp chí in giấy láng về chủ đề mùa hè với món quà tặng kèm là cặp kính Jackie Kennedy đang được bán giảm giá ở quầy thế nào. Cặp kính mát kiểu con bọ đính kèm với tờ tạp chí là đồ nhái, phải nói như vậy, gọng kính trắng được ốp họa tiết khóa Hy Lạp đặc trưng, nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn xé vỏ và đeo nó lên mà lang thang giữa những cây xương rồng trong tòa Camelot [1] Dục vọng của riêng tôi với Ingrid và Juan ở bên cạnh. Từ Yêu dấu thêu vào chiếc áo lụa đã thay đổi cuộc đời tôi nhiều hơn từ Euro. Yêu dấu giống như đèn pha ở trung tâm sân khấu. Tôi đã nhìn vòng tròn ánh sáng này từ phía sau tấm rèm, nhưng chưa bao giờ nảy ra suy nghĩ rằng tôi có thể là một nhân vật chính.
Tôi không chắc có bao nhiêu khao khát tôi được phép sở hữu.
Mắt trái của Alexandra rõ ràng nhỏ hơn mắt phải của cô.
“Tôi đang nói về nước Mỹ, Sofia.”
Tôi luôn muốn tới Mỹ. Dan dân Denver là bạn thân nhất của tôi ở Coffee House. Tôi thích cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào của anh gần bên trong khi tôi xay cà phê và dán tên cho những chiếc bánh. Tôi thậm chí nhớ cả những lúc bật nhảy dang tay dang chân với anh trong khi pha flat white và nghe anh kể lại từ đầu chuyện anh không có bảo hiểm y tế. Lần gần đây nhất chúng tôi cùng bật nhảy, anh đang băn khoăn liệu có nên tới Saudi Arabia làm để kiếm tiền nhanh hơn, nhưng anh nói anh phải cầm theo thuốc Prozac [2] để thích nghi với chuyện phụ nữ ở đó không được lái xe. Khi nghĩ về lúc anh nói câu đó, lần đầu tiên trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ rằng có lẽ anh đang tán tỉnh tôi.
Và tôi đang vật vã thèm một ly cà phê tự pha.
Nhà kho của Coffee House dường như khá thoáng đãng so với căn phòng ngủ dự phòng ở đây, tại Athens. Giờ thì Dan ngủ trên chiếc giường dính mực của tôi, có phải mỗi sáng anh đều nhìn lên bức tường có trích dẫn của Margaret Mead mà tôi đã viết bằng bút dạ?
Có thể Coffee House là một nghiên cứu thực địa luôn ở ngay cạnh tôi.
Alexandra vẫn đang nói miên man về thị trường phản ứng ra sao với nỗi sợ rằng châu Âu sẽ tan rã. Một lúc sau, cô ta hỏi liệu mẹ tôi có đang nhớ tôi không.
“Tôi hy vọng là không.”
Trông cô buồn bã khi tôi nói vậy.
“Có phải mẹ cô đang nhớ cô không, Alexandra?”
“Tôi hy vọng như vậy.”
“Cô có văn phòng của riêng mình trong ngân hàng ở Brussels không?”
“Có, và có ba căng tin miễn phí, tôi được hưởng chế độ tốt khi nghỉ đẻ.”
“Cô có thể biểu tình không?”
“Tôi sẽ phải viết thư báo trước. Cô có chống chủ nghĩa tư bản?”
Tôi biết cô cần con gái đầu lòng của chồng mình chống lại mọi thứ, bởi vậy tôi không buồn trả lời. Alexandra trèo lên chiếc tàu lớn cùng với chồng con của cô và tôi đang trên một chiếc thuyền nhỏ lái theo một hướng khác.
Cô nói với tôi rằng mình được 5% tiền trợ cấp nhà ở bởi cô là chủ hộ.
Cô là chủ gia đình. Tôi thậm chí không có gia đình nào không thuộc về mẹ tôi.
“Mẹ cô vẫn còn yêu bố cô chứ?”
“Bố tôi chỉ làm những thứ có lợi cho ông,” tôi trả lời.
Cô nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi bị điên. Rồi cô cười. “Tại sao ông ấy lại làm những thứ không có lợi cho mình?”
Một con sóc vừa nhảy ra từ mấy cái cây đang rủ xuống bên ngoài ban công và nhòm qua ô cửa sổ khóa. Nó thấy gì? Tôi đoán là ba thế hệ trong gia đình tôi.
Tại sao bố tôi lại làm điều gì không có lợi cho ông? Cô nói ra điều đó quá nhẹ nhõm, nhưng câu hỏi của cô giống như một cơn gió thổi qua lớp vải bọc màu xanh tĩnh lặng trên chiếc ghế sofa ấm cúng của họ. Một cơn gió thậm chí đã đem con sóc từ trên cây xuống cửa sổ. Tôi có làm điều gì không có lợi cho mình không? Tôi dựa vào phần vải cotton màu xanh mềm mại, hai tay để sau gáy và chân duỗi ra. Tôi đang mặc quần soóc và chiếc áo lụa màu vàng Ingrid tặng. Alexandra đang cố gắng đọc chữ màu xanh thêu trên ngực trái của tôi. Cô ta đang nheo bên mắt nhỏ hơn để nhìn và tôi có thể thấy đôi môi cô ta mấp máy đọc thầm chữ Yêu dấu. Cô ta đang tư lự, như thể không thể hiểu được nó có nghĩa gì nhưng quá ngại ngùng để nhờ tôi giải nghĩa.
Cô vỗ tay và con sóc bỏ chạy.
Alexandra có một sự nghiệp, một người chồng giàu có tận tâm và một đứa con. Có thể đoán rằng cô đứng tên đồng sở hữu căn hộ giá trị ở khu thượng lưu và nắm một phần cổ phần trong công ty vận tải tàu biển của chồng. Cô có niềm tin vào một vị Chúa. Còn tôi thì sao? Tôi có một cuộc đời tạm bợ, mờ nhạt trong một nơi giống như nhà kho ở rìa làng. Điều gì đã cản trở tôi xây một ngôi nhà hai tầng ở trung tâm của ngôi làng?
Cả Chúa hay bố tôi đều không phải là cốt truyện chính trong cuộc đời tôi.
Tôi chống lại những cốt truyện chính.
Ngay sau khi tôi nói điều này với chính mình, tôi lại thấy không chắc chắn. Bố tôi rõ ràng có mặt trong những vì sao trên màn hình chờ của tôi. Ông ấy vỡ tan, nhưng vẫn còn hoạt động. Tôi không có kế hoạch B để thay thế bố mình. Sau đó, tôi thấy đôi mắt xanh của mẹ tôi, nhỏ và dữ dằn. Chúng rọi ánh sáng vào tôi từ cơ thể suy nhược của bà. Chúng là những ngôi sao sáng nhất trong thiên hà tan nát đó. Bà đã làm những điều không có lợi cho mình và tôi bị xích vào sự hy sinh của bà, khổ sở vì nó. Sẽ ra sao khi bà nói, Sofia, mẹ sẽ bắt đầu lại. Giờ con đã năm tuổi nên mẹ sẽ sang Hồng Kông, vĩnh biệt, tạm biệt. Mẹ mong được nếm các món ở những quầy đồ ăn sẵn ở chợ. Mẹ sẽ bắt đầu với xúp viên có thịt lươn và lần tới hai mẹ con mình gặp nhau, mẹ sẽ khiến con say mê với những câu chuyện trong hành trình của mẹ. Con sẽ sống với bà ngoại ở Yorkshire trong khi mẹ tận dụng cơ hội được sống ở nơi có các bệnh viện tốt, chi phí sinh hoạt phải chăng và nhu cầu cao về kỹ năng của mẹ. Đừng quên cài cúc áo khoác vào những tháng mùa đông và để ý tìm những bông hoa tuyết điểm ở Wolds vào mùa xuân.
Ngay cả ở tuổi lên năm thì tôi cũng lớn tuổi hơn những ngôi sao xuất xứ ở Trung Quốc trên màn hình chờ.
Tại sao bố cô lại làm những điều không đem lại lợi ích cho mình?
Alexandra vẫn đang chờ một câu trả lời. Em gái nhỏ của tôi lúc này đang bú tí mẹ. Alexandra nhăn mặt và vỗ nhẹ vào mũi con gái khi cô rứt núm vú khỏi môi con bé. Cô nói con bé ngậm sai cách khiến núm vú bị nứt. Khi Evangeline khóc vì bị rứt khỏi ti mẹ, Alexandra để con khóc, dành thời gian chỉnh lại tư thế ngồi cho được thoải mái hơn. Cô ta không có đủ dòng sữa tình thương để làm những thứ không có lợi cho mình. Và bố tôi cũng vậy. Họ là một cặp đôi hoàn hảo và họ có niềm tin vào một vị Chúa khiến thế giới của họ chắc chắn hơn thế giới của tôi.
Giá như tôi tin vào một điều gì đó như một vị Chúa. Tôi nhớ đã đọc về một nhà thần nghiệm bên Kitô giáo thời Trung Cổ được gọi là Julian xứ Norwich. Julian là một phụ nữ đã viết về tình mẫu tử của Chúa - cô tin rằng Chúa thực ra là một người mẹ và một người cha. Đó là một niềm tin thú vị, nhưng tôi đối phó với mẹ và bố của mình thôi cũng đã gần như không nổi rồi.
“Tại sao bố tôi lại làm bất cứ điều gì không có lợi cho ông ư?”
Lần này, tôi nhắc lại thành tiếng câu hỏi của cô ta. Đó là một vùng mập mờ và tôi lạc trong vùng mập mờ đó, gật đầu và lắc đầu cùng một lúc. Đầu tôi đang làm tất cả những cử chỉ đó, hạ cằm xuống rồi nâng lên để ngụ ý có, và quay đầu sang trái rồi sang phải để ngụ ý không. Cô mỉm cười, và trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ rằng sợi thép quanh răng cô không chỉ nằm ở đó, có thể nó chạy khắp người cô. Cô rõ ràng là một người đàn bà thép, nhưng sau đó, cô hạ giọng và dịch tới gần tôi hơn trên chiếc sofa màu xanh, mềm mại.
“Ở cùng một người đàn ông lớn tuổi hơn không dễ chút nào. Khoảng cách giữa chúng tôi là bốn mươi năm, cô biết rồi đấy.”
Tôi có biết. Thật khó tin. Tuy nhiên, có phải cô nghĩ tôi là bạn thân nhất của cô không?
Tôi với lấy một chiếc kẹo dẻo và bóc vỏ sột soạt để át bớt sự tự tin của cô.
“Thực sự sáu mươi chín tuổi cũng là lúc bắt đầu tuổi già.” Cô lại thè lưỡi ra và điều chỉnh chiếc nẹp răng. “Ông ấy liên tục phải đi tiểu và bây giờ còn hơi lãng tai, lúc nào cũng mệt. Trí nhớ của ông ấy là một vấn đề nghiêm trọng. Tại sân bay, khi chúng tôi tới đón cô, ông ấy quên chỗ đỗ xe. Tôi sẽ rất biết ơn nếu hôm đi cô có thể bắt chiếc xe buýt X95 ra sân bay. Khi chúng tôi đi cùng nhau, ông ấy không theo kịp tôi. Ông ấy cần một cái hông mới. Nhưng bây giờ ông ấy đã có bốn bộ răng giả. Khi đi ngủ, ông ấy tháo hàm răng dưới ra và nhúng nó vào một lọ dung dịch.”
Đúng lúc đó, bố tôi bước vào.
“Chào hai cô gái. Thật mừng khi thấy hai người hòa hợp với nhau.”
***Line Note Zone***
Tên gọi lâu đài và triều đình của vua Arthur, sau này còn được dùng để nói về Nhà Trắng thời tổng thống John F. Kennedy.
Thuốc chỉ định chữa bệnh trầm cảm, hội chứng hoảng sợ.