Những thứ khác
Vào ngày thứ hai ở Athens, tôi đề nghị đi bộ qua công viên cùng với bố vì đó cũng là đường tới chỗ làm của ông. Đó là lần đầu tiên chúng tôi ở riêng cùng nhau mà không có vợ và con gái mới sinh của bố, những tấm khiên người được ông dùng để bảo vệ bản thân khỏi chủ nợ thiếu ngủ ủ rũ của mình.
Cả hai chúng tôi đều biết rằng sự vắng mặt của ông trong cuộc đời tôi không phải món nợ có thể trả nhưng thật thú vị khi giả bộ thương lượng một giao dịch. Trong trường hợp này, tôi đồng ý với dòng graffiti viết “RỒI ĐẾN GÌ NỮA?” trên bức tường gần tàu điện ngầm.
Tôi đang loạng choạng bước đi qua công viên với đôi sandal da lộn đế bằng màu đen còn bố tôi thì đang loạng choạng với gánh nặng từ một phần nhỏ tội lỗi mà Chúa của ông đã không gỡ bỏ hoàn toàn. Chúng tôi đang loạng choạng trong im lặng.
Thật nhẹ nhõm khi ông gặp một đồng nghiệp cùng hãng vận tải tàu biển cũng đang trên đường tới chỗ làm. Họ nói về các loại thuế người ta đề xuất tăng đối với dịch vụ vận tải bằng tàu biển, về lượng lớn euro tiền mặt mà cả hai cất giữ phòng trường hợp khẩn cấp.
Bố tôi buộc phải giới thiệu tôi là con gái đầu lòng của mình, một món tạo tác trong quá khứ mà ông đã để lại ở nước Anh. Cùng với đôi sandal đế bằng, tôi đang mặc quần soóc và áo kim sa vàng hở rốn. Bụng tôi lộ ra còn tóc thì buộc cao bằng ba chiếc cặp hoa flamenco. Bố tôi chắc hẳn sẽ sốc khi phát hiện ra rằng đứa con gái tới từ London với bộ ngực đầy đặn đã hấp dẫn người đồng nghiệp của ông.
“Cháu là Sofia.” Tôi bắt tay ông ta.
“Chú là George.” Ông ta nắm chặt tay tôi.
“Cháu chỉ ở đây một vài ngày thôi.” Tôi để ông ta tiếp tục nắm tay mình.
“Có lẽ cháu phải trở lại để đi làm?” Ông ta thả tay tôi ra.
“Hiện tại, Sofia là phục vụ bàn,” bố tôi nói bằng tiếng Hy Lạp.
Tôi cũng là những thứ khác nữa.
Tôi có bằng cử nhân danh dự bậc nhất và bằng thạc sĩ.
Tôi có xu hướng tính dục linh hoạt, chúng rung động nhịp nhàng trong tôi.
Tôi gọi cảm với đôi chân rám nắng đi sandal da lộn đế bệt.
Tôi là người thành thị có giáo dục và hiện không tôn thờ vị Chúa nào.
Theo quan điểm của bố, tôi không giống gì với những phẩm chất có thể chấp nhận được ở phụ nữ. Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ ông cho rằng tôi không đem lại tự hào cho gia đình. Tôi không biết cụ thể là sao. Bấy lâu nay bố đâu có bên cạnh để giải thích cho tôi về trách nhiệm và bổn phận của mình.
“Sofia cài những bông hoa flamenco của Tây Ban Nha trên tóc.” Bố tôi trông có vẻ phiền não. “Nhưng nó sinh ra ở Anh và không nói tiếng Hy Lạp.”
“Lần cuối gặp bố là lúc cháu mười bốn tuổi,” tôi giải thích với George.
“Mẹ con bé bị chứng rối loạn nghi bệnh,” bố tôi nói với George, giọng thân tình anh em.
“Cháu đã trông nom mẹ từ khi năm tuổi,” tôi nói với George, giọng thân tình chị em.
Bố bắt đầu át lời tôi. Mặc dù tôi không hiểu nhiều những điều ông nói nhưng rõ ràng ông không xem tôi là một món nợ của ông. Ông bảo rằng tôi không cần phải vào văn phòng của ông và tạm biệt tôi bên ngoài những chiếc cửa kính xoay.
Tôi dành cả ngày ở bảo tàng nhân học, sau đó đi bộ tới Acropolis và ngủ dưới bóng mát của ngôi đền.
Có lẽ tôi đã mơ về dòng sông cổ bị chôn vùi dưới những con phố trải nhựa đường và những tòa nhà hiện đại, dòng sông Eridanos chảy qua Athens cổ đại, về phía Bắc của Acropolis. Tôi có thể nghe thấy tiếng dòng nước chảy tới các đài phun nước, nơi những người phụ nữ nô lệ đang chờ hứng đầy những chiếc bình họ để thăng bằng trên đầu mình.
Tối hôm đó, với đứa bé lại đang ấp trên ngực, Alexandra ngồi trên chiếc sofa màu xanh, mềm mại đọc to tiểu thuyết của Jane Austen cho bố tôi nghe. Cô đang luyện tiếng Anh, dù tiếng Anh của cô đã hoàn hảo, và ông đang chỉnh phát âm cho cô. Alexandra đang đọc Trang viên Mansfield : “Nếu có thể coi một khả năng nào của chúng ta vượt trội hơn hẳn những cái còn lại, thì tôi nghĩ đó là ký ức.”
Bố tôi gật đầu.
“Ký-ức,” ông nói bằng giọng Anh cường điệu.
“Ký ức,” Alexandra nhắc lại.
Ông cho vào miệng một chiếc kẹo dẻo màu cam rồi một chiếc màu vàng và liếc nhìn tôi. Nghe xem, cô ấy thông minh biết bao. Cô ấy thông minh hơn bố, trừ việc đã chọn cưới bố, tất nhiên, nhưng bố không phàn nàn gì cả.
Tôi đã quên không nói với ông rằng ký ức là đề tài luận án tiến sĩ bị bỏ dở của tôi.
Họ là một gia đình ổn định đang tạo nên những ký ức mới.
Hoặc có lẽ là một gia đình bất ổn được Chúa của họ dẫn đắt. Họ đi nhà thờ vào các ngày Chủ nhật. “Ngài là Thiên Chúa và ngài đã hiển lộ cho bố,” bố nói với tôi, không chỉ một lần. Tôi có thể thấy trải nghiệm về Chúa của ông là rất lớn. Nhiều thành viên trong giáo đoàn của họ hôn Evangeline khi chúng tôi bước ra ngoài cùng nhau. Cha xứ mặc áo choàng đen và đeo kính râm. Tay ông mềm mại khi nắm lấy tay tôi. Đây là phép thử cuối của bố tôi để có một cuộc đời khác, thậm chí nếu vợ của ông có âm thầm phàn nàn về khác biệt tuổi tác giữa họ. Khi ông rời khỏi cuộc đời trước, ông biết ông phải quên đi những điều đã từng xảy ra. Tôi là vật cản duy nhất trên đường của ông.