← Quay lại trang sách

Chém

Alexandra và tôi trò chuyện mỗi sáng trên chiếc sofa màu xanh mềm mại.

Chúng tôi đang ăn quả anh đào ngọt mà tôi mua bằng vài đồng euro còn lại cho gia đình mới của mình. Quả anh đào được trồng từ thời Hy Lạp cổ đại - Ovid [1] đã nhắc tới việc hái anh đào trên đỉnh núi. Một ít nước quả đã rơi xuống chiếc áo lụa mà Ingrid tặng tôi để làm dịu các vết medusa chích.

“Cái đó có nghĩa là gì, Sofia?”

“Cái gì có nghĩa là gì?”

“Từ trên áo của cô?”

Tôi bắt đầu nghĩ cách giải thích từ Yêu dấu. “Nó có nghĩa là được yêu rất nhiều,” tôi nói. “Một tình yêu lớn lao, đích thực.”

Trông cô có vẻ bối rối. “Tôi không nghĩ là như vậy đâu.”

Tôi tự hỏi có phải cô nghĩ rằng tôi không xứng được yêu rất nhiều.

“Từ đó có nghĩa bạo lực hơn vậy,” cô tiếp tục.

“Phải, đó là một cảm giác mạnh mẽ,” tôi trả lời. “Khi chúng ta gọi ai đó là người yêu dấu, đó là một cảm giác mạnh.”

Tối qua, tôi lại mơ thấy Ingrid.

Chúng tôi đang nằm trên một bãi biển và tôi đặt tay lên ngực cô. Cả hai chúng tôi ngủ thiếp đi. Tôi bị đánh thức bởi tiếng hét của Ingrid. “NHÌN KÌA!” Cô đang chỉ vào dấu tay tôi. Bàn tay tôi để lại một hình xăm trắng trên làn da nâu của cô. Cô nói với tôi rằng cô sẽ mang dấu móng vuốt quái vật của tôi trên cơ thể để dọa kẻ thù của mình.

Alexandra hỏi tôi có thể đi lấy nửa cân thịt cừu băm và chuyển cho đầu bếp không. Bác ta sẽ nấu món moussaka cho bữa tối. “Đó là một món ăn truyền thống của Hy Lạp, Sofia.”

Tôi không nhớ, nhưng tôi nghĩ mẹ tôi từng nấu món này.

Tôi tới khu chợ thịt và đứng gần những cái đầu cừu bày ở quầy hàng thắp sáng nhờ những bóng đèn treo lủng lẳng trên những đoạn dây điện dài. Những con cừu này trưởng thành hơn hai con cừu non trên đôi dép lê của Alexandra. Chúng đã bị tàn sát. Máu đã đổ và gan của chúng chất đống trên những khay bạc để trong tủ lạnh. Ruột chúng treo trên móc. Những con cừu này bị giết mà không có một nghi thức nào giúp cái chết của chúng dễ chịu hơn với những người ăn thịt. Vậy mà khi người tiền sử đi săn, đó lại là một hoạt động nguy hiểm và ám ảnh. Họ sống gần gũi với các con thú, nghe chúng khóc và thấy máu rơi không phải chuyện dễ dàng, bởi vậy, họ đã tạo ra những nghi lễ, trình tự khiến việc giết thịt dễ dàng hơn. Máu phải đổ không ngừng để phụ nữ và trẻ em được sống.

Điện thoại tôi bắt đầu rung trong túi. Đó là một tin nhắn từ Tây Ban Nha của Matthew.

Phải ngăn Gómez lại.

Mẹ cô đã phải truyền dịch ở phòng khám của ông ta hôm qua.

Lão lang băm đó chỉ cần một cái trống là khác gì thầy mo.

Tại sao Matthew lại dính líu vào việc chữa trị của mẹ tôi?

Với tôi, dường như điện thoai của Matthew là cái trống của anh ta, nhưng tôi không rõ anh ta muốn truyền tải kiểu thông điệp gì. Trống được sử dụng để truyền thông điệp cứu người khi chưa có điện thoại di động, máy bay trực thăng, GPS. Nếu không có những thông điệp được đánh trên tấm da động vật căng quanh một vòng tròn gỗ, con người có thể chết đói, bị lửa thiêu hay bị các bộ lạc hiếu chiến giết.

Tôi ngồi trên một chiếc ghế cao gần những cái đầu cừu và gọi cho Gómez. Ông cam đoan với tôi rằng Rose vẫn ổn. Các nhân viên được phân công ở bên cạnh bà mỗi ngày. Giờ khi bà đã phải ngưng hết thuốc, “tinh thần của bà ấy rất cao”. Tuy nhiên, bà từ chối uống nước, bởi vậy bà bị mất nước. Tôi giải thích về việc không thể tìm được thứ nước hợp ý Rose và đó là một vấn đề trong thời tiết ở miền Nam Tây Ban Nha vào những tháng mùa hè.

“Dù vậy,” tôi nói, nhìn chằm chằm vào những con ruồi đang bò trong hốc mắt trống trơn trên cái đầu cừu, “nếu không có thứ nước vừa ý, bà ấy sẽ có điều gì đó để hy vọng. Một ngày nào đó sẽ có được loại nước thích hợp, và như thế bà ấy sẽ phải tìm thứ gì khác để không hài lòng.”

“Có lẽ vậy,” Gómez trả lời. “Nhưng tôi phải thông báo với cô, về mặt lâm sàng, tôi không còn quan tâm tới vấn đề đi lại nhiều bằng chuyện nước này đâu.”

Đã quá nửa đêm và tôi không thể ngủ vì phòng không có cửa sổ hay điều hòa. Tôi đang nhớ bánh mì nâu, phô mai Cheddar và thậm chí mong ngóng làn sương mù mùa thu phủ trên cây lê trong vườn nhà mẹ. Tôi ra ban công để tận hưởng cơn gió mát. Hiện tôi đang cố làm những điều có lợi cho mình, nên tôi định lấy gối và chăn ra ngủ ở ngoài trời. Rõ ràng, Alexandra và bố tôi đã tới đó trước tiên. Họ đang ngồi bên cạnh nhau trên hai chiếc ghế gấp kẻ sọc giống như một cặp đôi già ngồi bên mép nước. Cô ta mặc váy ngủ, ông mặc bộ pyjama. Tôi bị kẹt ở hành lang, không muốn phá ngang họ nhưng tuyệt không muốn trở về căn phòng nóng nực.

Như thường lệ, tôi không có nơi nào để đi, không có tiền ở khách sạn. Thậm chí những nơi tồi tàn nhất cũng phải có phòng có cửa sổ thế nào đó, hoặc chí ít là cái điều hòa xoàng nhất.

Tôi dựa lưng vào tường và âm thầm quan sát Christos tắm ánh trăng với cô dâu nhí của mình.

Một kiểu nghi lễ đang được tiến hành.

Alexandra đưa cho ông một điếu xì gà lấy ra từ chiếc hộp đang đặt trong lòng cô. Ông kẹp nó giữa các ngón tay và cô hướng chiếc bật lửa về phía ông. Cô chờ trong khi ông hút, nhả khói và khi đầu điếu xì gà sáng dưới bầu trời đêm, cô cho bật lửa vào hộp. Đó có thể là một hành động thể hiện lòng mộ đạo. Ở phía xa, đền Parthenon sáng rực trên ngọn đồi.

Nó uốn cong lên, ngôi đền thiêng tôn thờ Athena, vị thần chiến tranh tối thượng ấy. Chuyện diễn ra như thế nào vào thế kỷ thứ năm trước Công nguyên, khi những người sùng bái tập trung để tỏ lòng thành kính với nữ thần của họ? Có phải một người đàn ông lớn tuổi và một phụ nữ trẻ, có lẽ là một cô gái, ngồi cạnh nhau dưới các vì sao đêm? Họ có chia sẻ phần thịt tế lễ? Các cô gái được gả chồng ở tuổi mười bốn và chồng của họ thường ở độ tuổi ba mươi. Phụ nữ là để phục vụ tình dục, sinh đẻ và quay tơ, đan lát, khóc than trong các đám ma. Chính những người đàn bà và các cô gái khóc thương người thân đã mất. Giọng của họ cao và ấn tượng hơn khi họ khóc thét và xé quần xé áo. Những người đàn ông đứng lùi ra sau trong khi phụ nữ thể hiện tình cảm thay cho họ.

Vấn đề của tôi là tôi muốn hút xì gà và có ai đó châm lửa cho nó. Tôi muốn được nhả khói. Như một ngọn núi lửa. Như một con quái vật. Tôi muốn phun khói. Tôi không muốn là cô gái đảm nhận việc than khóc với giọng chói lói ở các đám ma.

Một con rắn. Một ngôi sao. Một điếu xì gà.

Đó là những hình ảnh và từ mà Ingrid nói đã xuất hiện trong tâm trí cô khi cô thêu. Tôi trở lại phòng ngủ và thấy chiếc áo lụa nằm trên giường gấp. Tôi đã mặc nó gần như mỗi ngày. Nó có mùi của kem dừa, mồ hôi và Địa Trung Hải. Tôi quyết định giặt nó trong phòng tắm và sau đó tắm nước lạnh. Evangeline đang lẩm nhẩm ở phòng bên cạnh, cửa sổ mở rộng khiến mái tóc đen mềm của con bé lay nhẹ trong gió.

Tôi gập người trên bồn rửa đang đầy nước xà phòng và giữ chiếc áo lụa ướt trong tay. Tôi đưa nó lại gần mắt. Và rồi gần hơn nữa.

Tôi đã đọc nhầm từ màu xanh thêu trên chiếc áo lụa vàng.

Nó phải không phải Yêu dấu (Beloved).

Tôi đã sáng tạo ra một từ không ở đấy.

Đứt đầu (Beheaded).

Từ đó là Đứt đầu.

Được yêu là mong ước của tôi, nhưng đó không phải sự thật.

Tôi nằm ngửa trên những viên gạch lát lạnh lẽo của sàn nhà tắm. Ingrid là một thợ may. Chiếc kim là tâm trí của cô. Bị chém đầu là điều cô đã nghĩ khi nhớ tới tôi và cô đã không tháo đường may của mình. Cô cứ thế trao cho tôi từ đó, viết bằng chỉ, không kiểm duyệt.

Được yêu là một ảo giác.

Sự cố với con rắn và chuyện Leonardo coi thường tôi liên tục xung đột với các suy nghĩ âu lo khác khi tôi nằm trên gạch trắng. Đôi mắt tôi mở to trong khi vòi nhỏ nước suốt cả đêm.

***Line Note Zone***

Publius Ovidius Naso (sinh năm 43 trước Công nguyên) là một nhà thơ La Mã nổi tiếng với các tác phẩm Heroides, Amores và Ars Amatoria.