← Quay lại trang sách

Quá khứ

Em gái tôi xoay mặt về phía tôi và mở to đôi mắt nâu, sáng rực của nó. Nó đang nằm trên đầu gối bố trên chiếc sofa màu xanh mềm mại. Alexandra ngả đầu vào vai ông. Khi ông nâng cằm cô lên và đưa cô lại gần môi mình, tôi không thể không nghĩ rằng ông đã nhìn thấy hành động này trong một bộ phim cũ mà Clark Gable [1] đóng vai chính và giờ đang diễn lại. Evangeline được yêu bởi tất cả mọi người trong căn phòng này, kể cả tôi. Từ Yêu dấu giống như một vết thương. Nó gây đau đớn. Trong trường hợp này, Yêu dấu không quá khác biệt với Đứt đầu.

Tôi bị đau đầu, kiểu đau mẹ tôi miêu tả là một cánh cửa đóng sầm trong đầu. Tôi đưa hai tay lên trán và di các ngón tay xuống mắt rồi ấn đầu ngón út lên mí mắt làm mọi thứ biến màu đen, đỏ và xanh.

“Con có cái gì trong mắt à, Sofia?”

“Vâng, một con ruồi hay gì đó. Con nói chuyện riêng với bố được không?”

Đôi dép trẻ con của Alexandra đong đưa trên chân cô và cô mỉm cười với tôi, chiếc nẹp răng lóe sáng giống như mặt trời tràn ngập trong không gian sống của họ. Chính là nó, một không gian sống, và tôi đang sống quá căng thẳng trong không gian của họ. Alexandra đang vòng tay qua vai bố tôi và các ngón tay cô đan vào tóc ông. Ông phải gỡ mình khỏi thứ tình mẫu tử trẻ con của cô để nói chuyện riêng với tôi.

Chúng tôi đi vào phòng tôi và ông đóng cửa lại. Tôi không chắc tôi muốn nói gì với ông, nhưng nó có liên quan đến việc cần sự giúp đỡ. Tôi không biết bắt đầu từ đâu. Quá nhiều năm im lặng đã trôi qua giữa chúng tôi. Tôi nên bắt đầu từ đâu? Chúng tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện như thế nào? Chúng tôi sẽ phải di chuyển tới lui trong thời gian, quá khứ, hiện tại và tương lai, nhưng chúng tôi đã lạc trong cả ba.

Bố con tôi đứng cùng nhau trong phòng chứa đồ nhưng không ở cùng một dòng thời gian. Không có không khí trong căn phòng không cửa sổ này, nhưng gió vẫn nổi lên và chúng tôi đang đứng giữa cơn cuồng phong. Gió đang nổi mạnh và đó là quá khứ. Tôi được nâng lên trong không khí, tóc tôi tung bay, hai cánh tay tôi đưa về phía ông. Sức mạnh này cũng nâng bố tôi lên. Lưng ông đập sầm vào tường, hai cánh tay ông quơ quào.

Ông muốn dối lừa quá khứ và dối lừa cơn bão.

Chúng tôi đang đứng, rất tĩnh lặng, cách nhau khoảng ba mươi phân.

Tôi muốn nói với ông rằng tôi đang lo lắng cho mẹ và tôi không chắc mình có thể đương đầu lâu hơn nữa.

Tôi đang tự hỏi ông có sẵn lòng can thiệp không.

Tôi không biết “can thiệp” có nghĩa gì. Tôi có thể đề nghị giúp đỡ tài chính. Tôi có thể yêu cầu ông lắng nghe khi tôi cập nhật cho ông về tình cảnh hiện tại của mẹ con tôi. Điều đó sẽ tốn thời gian, vậy nên, có lẽ tôi muốn ông dành thời gian cho tôi. Lắng nghe tôi nói có lợi gì cho ông không?

“Gì vậy, Sofia? Con muốn nói về chuyện gì?”

“Con đang nghĩ tới việc hoàn thành luận án tiến sĩ ở Mỹ.”

Ông đã xa cách sẵn. Ông nhắm mắt lại và nét mặt trở nên căng thẳng.

“Con sẽ cần được hỗ trợ tiền cho việc nghiên cứu. Con cũng sẽ phải để Rose lại một mình ở Anh. Con không biết phải làm gì.”

Ông thọc hai tay vào túi chiếc quần màu xám. “Cứ làm những điều con thấy thoải mái,” ông nói. “Có những khoản hỗ trợ cho việc học ở nước ngoài. Còn đối với mẹ con, bà ấy đã chọn sống như hiện tại. Đó không phải là mối bận tâm của bố.”

“Con đang hỏi xin ý kiến của bố.”

Ông bước lùi lại về phía cánh cửa đóng.

“Con nên làm gì hả bố?”

“Làm ơn, Sofia. Alexandra cần ngủ bởi em gái con làm cô ấy mệt mỏi. Bố cũng cần nghỉ ngơi.”

Christos. Alexandra. Evangeline.

Tất cả họ đều cần chợp mắt.

Mọi câu chuyện thần thoại Hy Lạp đều nói về những gia đình bất hạnh. Tôi là một thành viên của gia đình đang ngủ trên chiếc giường gấp trong phòng ngủ dự phòng. Evangeline là “người truyền tin tốt lành”. Vậy tin của tôi là gì? Tôi đang trông nom người vợ đầu của bố.

Tôi bước theo ông ra ngoài khi ông trở lại với người thân của ông trên chiếc sofa xanh mềm mại. Tôi đang giận dữ. Tôi nhìn chằm chằm lên tường để cố lấy lại bình tĩnh. Nhưng bức tường không phải là không gian thông thoáng, bình yên, mà đầy những con vịt đang cười toe toét. Bố tôi đang lén nhìn tôi khi ông co người trên chiếc sofa cùng với vợ và con gái. Ông muốn tôi thấy gia đình mới và hạnh phúc, từ góc nhìn của ông.

Hãy nhìn cách gia đình bố nghỉ ngơi thư thái này!

Hãy nghe cách gia đình bố không gào thét này!

Hãy quan sát cách cả gia đình bố ai cũng biết vị trí cúa mình này!

Hãy nhìn cách vợ bố đã xoay xở lo cho các nhu cầu của cả gia đình này!

Ông muốn quan điểm của tôi về gia đình ông phải là quan điểm của ông về gia đình mình. Ông không muốn tôi đánh giá họ từ bất cứ góc nhìn nào khác.

Tôi không nhìn mọi chuyện từ quan điểm của bố tôi.

Quan điểm dần trở thành đối tượng nghiên cứu của tôi.

Toàn bộ sức mạnh của tôi nằm cả trong đầu, nhưng cái đầu lẽ ra không phải là thứ thú vị nhất ở tôi. Liệu em gái mới của tôi có khiến bố nó bớt khó chịu hơn là tôi không? Con bé và tôi có một trò chơi bí mật. Mỗi khi tôi vuốt ve dái tai nó, con bé lại nhắm mắt. Khi tôi cù lòng bàn chân nhỏ tí xíu của nó, nó sẽ mở mắt và nhìn tôi từ góc nhìn của nó. Bố tôi luôn muốn tất cả họ nhắm mắt lại.

“Tới lúc cần cho mắt nghỉ một chút,” là câu nói yêu thích của ông.

Tôi để họ chợp mắt trên chiếc sofa xanh mềm mại và đi về phía Acropolis. Một lúc sau, tôi không thể tiếp tục đi bộ dưới trời nắng nóng, bởi vậy, tôi mua một quả đào và ngồi trên một băng ghế dưới bóng cây. Một cảnh sát đi mô tô đang đuổi theo một người đàn ông trung niên da màu đẩy chiếc xe siêu thị đầy kim loại phế thải để bán vào cuối ngày. Đó không phải là một cuộc rượt đuổi tốc độ cao như trong phim, bởi người đàn ông đang bước đi chậm chạp, thỉnh thoảng dừng lại và chỉ đứng yên trong khi chiếc mô tô lượn vòng quanh ông ta, nhưng đó vẫn là một cuộc rượt đuổi. Cuối cùng, ông ta để lại chiếc xe đẩy và bỏ đi. Ông ta giống thầy giáo tiểu học của tôi, ngoại trừ việc không có hai chiếc bút thò ra khỏi túi áo.

Khi tôi trở lại căn hộ ở Kolonaki, Alexandra và Christos đang ngồi trên bàn ăn đậu trắng với xốt cà chua. Alexandra nói với tôi rằng đó là đậu đóng hộp nhưng bố tôi đã cho thêm một ít thì là vào món ăn. Ông thích thì là. Tôi không biết bất cứ điều gì về ông bởi vậy tôi hài lòng khi biết ông thích thì là. Điều đó sẽ trở thành ký ức. Trong tương lai, tôi sẽ nói, phải, bố tôi thích thì là, đặc biệt khi ăn với đậu trắng.

Alexandra chỉ vào một gói bưu phẩm đặt trên bàn. “Mẹ cô gửi đấy,” cô nói. Nó được đề gửi tới Christos Papastergiadis.

Christos rõ ràng lo lắng, bởi ông đang ngấu nghiến đậu trắng và giả bộ như gói đồ không ở đó.

“Mở nó đi bố. Không phải là một cái đầu bị chặt hay gì đó tương tự đâu mà.” Ngay khi nói ra điều đó, tôi lại không chắc chắn nữa. Có thể rốt cuộc, con chó ở trường dạy lặn không bị chết đuối và Rose đã cắt đầu nó, gửi bảo đảm tới Athens.

Bố tôi lấy một con dao rọc phần giấy nâu cùng đống tem và băng dính. “Là một thứ gì đó hình vuông,” ông nói. “Một cái hộp.”

Chiếc hộp có ảnh Yorkshire Dales. Những ngọn đồi xanh thoai thoải, những bức tường đá thấp lè tè, một ngôi nhà bằng đá với cánh cửa ra vào màu đỏ. Ông lật mặt sau và nhìn hình vẽ một chiếc máy cày đỗ trên cánh đồng cạnh ba con cừu đang gặm cỏ. “Trà túi lọc. Một hộp trà túi lọc của Yorkshire.” Và một lời nhắn. Ông đọc to nội dung. “Gia đình ở Đông London đang tạm trú ở Almería gửi tới gia đình ở Kolonaki, với chút tình đoàn kết trong thời gian khó khăn này.” Christos liếc nhìn Alexandra.

“Ông ấy không thích trà.”

Đôi môi của bố tôi dính đầy xốt cà chua và thì là.

Alexandra đưa cho ông một tờ giấy ăn. Có mấy tờ giấy ăn gấp tam giác đặt trong chiếc cốc trên bàn ăn. “Tôi luôn để giấy ăn trên bàn bởi bố cô thích gấp chúng thành những bông hoa. Chúng giúp ông ấy suy nghĩ.”

Tôi chưa bao giờ biết điều đó.

“Vậy,” ông nói, dùng giấy ăn lau miệng. “Buổi tối cuối của con ở đây, bố sẽ dẫn con đi uống cà phê Hy Lạp.”

Alexandra đang đọc chữ trên hộp trà túi lọc Yorkshire, kính cô gài lên mái tóc ngắn màu đen. “Sofia, Yorkshire ở đâu?”

“Yorkshire ở miền Bắc nước Anh. Đó là nơi mẹ tôi chào đời. Họ thời con gái của mẹ tôi là Booth. Rose Kathleen Booth.” Khi tôi nói điều đó ra, tôi cảm thấy mình thuộc về một nơi mà Alexandra không có được. Thuộc về mẹ tôi và thuộc về gia đình ở Yorkshire của bà.

Bố tôi vứt tờ giấy ăn lên mặt bàn. “Yorkshire nổi tiếng với loại bia đắng.”

Vào ngày cuối cùng của tôi ở đây, bố dẫn tôi đi uống cà phê Hy Lạp như đã hứa ở một quán tên là Rosebud (Nụ Hồng). Tôi tự hỏi liệu đây có phải là một sự gắn kết vô thức với người vợ đầu của ông không. Dù sao đi nữa, ông cũng đã kết hôn với bà khi bà còn là một nụ hoa mới hé nhưng tôi không muốn hỏi ông đề phòng ông lại bắt đầu nói về những cái gai của bà. Một cái tên như Rose (Hoa Hồng) sẽ gợi lên những thứ kiểu đó. Dù sao, sẽ không đúng khi nói rằng ông là con sâu vô hình phá hoại cuộc đời bà. Đến cả tôi cũng biết điều đó. Chúng tôi ngồi cạnh nhau và nhâm nhi ly cà phê đục ngòn ngọt trong chiếc cốc nhỏ xíu.

“Bố rất vui vì con đã gặp em gái mình,” ông nói.

Cả hai chúng tôi đều nhìn theo một bà già đi ăn xin ở khắp các bàn. Bà cầm một chiếc cốc nhựa trắng trong tay. Bà trông có vẻ đường hoàng trong chiếc váy và áo kiểu, quần áo bà được là và mạng cẩn thận, một chiếc áo len mỏng đắp trên vai, giống như mẹ tôi. Hầu hết mọi người đều thả vài đồng xu vào cốc.

“Con cũng vui vì được gặp Evangeline.”

Tôi nhận thấy ông không bao giờ mỉm cười. “Để hạnh phúc, con bé cần phải mở rộng trái tim với Thiên Chúa của chúng ta.”

“Con bé sẽ có quan điểm riêng của nó, bố ạ.”

Ông vẫy tay với một vài người đàn ông đang chơi bài gần đó. Một lúc sau, ông nói với tôi chuyện tôi trả một khoản tiền lớn để mua vé máy bay tới Athens có ý nghĩa với ông biết bao nhiêu. Và tất nhiên, cả việc lái chiếc xe thuê cả chặng đường dài từ Almería tới sân bay ở Granada.

“Trước khi con đi ngày mai, bố muốn đưa con ít tiền tiêu vặt.”

Tôi không chắc tại sao ông lại muốn cho tôi tiền tiêu vặt vào buổi tối ngay trước khi tôi rời đi, nhưng tôi vẫn thấy cảm động. Ông đã không cho tôi tiền tiêu vặt, theo cách ông gọi nó, kể từ khi tôi mười bốn tuổi, có lẽ vì vậy nên nghe thật trẻ con. Ông lấy ví ra, đặt trên bàn và dùng ngón cái chọc cái vật bằng da nâu đã sờn rách ấy. Ông có vẻ ngạc nhiên khi không thấy nó phản ứng gì.

Hai ngón tay ông bắt đầu kiểm tra bên trong ví. “À,” ông nói. “Bố quên không ra ngân hàng.” Ông cho ngón tay vào sâu hơn trong ví và lục lại một lúc lâu, cuối cùng tìm ra được một tờ mười euro lẻ loi. Ông đưa nó lên trước mắt. Sau đó, ông đặt nó lên bàn, dùng lòng bàn tay vuốt thẳng và đưa cho tôi bằng một động tác khoa trương.

Tôi uống xong cốc cà phê và khi người phụ nữ ăn xin tới bàn của tôi, tôi thả tờ mười euro vào trong cốc nhựa của bà. Bà ta nói điều gì đó bằng tiếng Hy Lạp và sau đó khập khiễng tiến lại hôn tay tội. Đó là lần đầu tiên có ai đó ở Athens thể hiện tình cảm với tôi. Thật khó để chấp nhận rằng người đàn ông đầu tiên trong đời tôi sẽ làm những điều bất lợi cho tôi nếu chúng có lợi cho ông ấy. Ấy thế mà sự phát hiện đó phần nào giúp giải thoát tôi.

Christos Papastergiadis dường như đang cầu nguyện. Đôi mắt ông khép hờ còn môi mấp máy. Cùng lúc đó, các ngón tay ông huơ phía trên những tờ giấy ăn. Ông rút một tờ giấy mỏng ra khỏi chiếc hộp thép không gỉ và bắt đầu gập nó, đầu tiên gấp đôi, rồi hình vuông mà sau đó trở thành hình tròn và rồi, kỳ diệu thay, một bông hoa với ba lớp cánh san sát bằng giấy.

Ông giữ nó trong tay như thể nó là một cống phẩm, có thể là một cống phẩm tạ ơn được làm để xin ân huệ hoặc để thả xuống một đài phun nước mà ước nguyện.

Tôi chỉ bông hoa trong tay ông và trông ông ngơ ngác, như thể ông ngạc nhiên khi thấy nó ở đó.

Tôi đã bạo dạn hơn. “Chắc bố làm bông hoa đó cho con.”

Cuối cùng, ông nhìn tôi. “Phải, bố làm nó cho con, Sofia. Con thích cài hoa lên tóc.” Ông đưa nó cho tôi và tôi cảm ơn ông vì đã nghĩ đến mình, điều mà ông không muốn thừa nhận. Ông mừng vì cuối cùng đã tặng cho tôi một thứ gì đó và thậm chí mừng hơn khi tôi không bỏ nó đi.

Tôi không có phương án B để thay thế bố bởi tôi không chắc là mình muốn lấy một ông chồng giống với một người cha, mặc dù tôi có thể thấy đây là một phần pha trộn của các cấu trúc quan hệ thân tộc. Một người vợ có thể là mẹ đối với chồng mình; một cậu con trai có thể là chồng hoặc mẹ đối với mẹ mình; một cô con gái có thể là chị gái hoặc mẹ đối với mẹ mình, và người mẹ có thể là bố hoặc mẹ đối với con gái mình; điều đó có lẽ là lý do tất cả chúng ta đều đang ẩn nấp sau tấm biển của nhau. Bất hạnh của tôi là bố không bao giờ xuất hiện vì tôi, nhưng tôi đã không đổi sang họ mẹ, Booth, dù việc đổi sang một cái họ giúp mọi người dễ đánh vần cũng khá hấp dẫn. Ông đã cho tôi họ của mình và tôi đã không bỏ nó đi. Tôi đã tìm thấy một điều gì đó để làm với nó. Họ của bố đã đặt tôi vào một thế giới rộng lớn hơn với những cái họ không dễ nói hay đánh vần.

Hình ảnh ông cầu nguyện ở quán cà phê Rosebud ở lại trong tâm trí tôi khi chúng tôi trở về Kolonaki. Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng cho Alexandra. Tôi đã giật mình trước sự xa cách của ông, sự lơ đãng của ông khi chuyện giữa chúng tôi trở nên căng thẳng và cách ông thường nói to với vị Chúa giống như có một chiếc điện thoại gắn trong đầu.

Alexandra đang giả bộ ngủ trên chiếc sofa xanh mềm mại khi chúng tôi về tới nhà. Christos rón rén đi tới bên cô, nhẹ nhàng gỡ đôi dép lê có những con cừu ở mũi và đặt gọn gàng trên sàn nhà. Ông tắt đèn chính và bật đèn bàn, rồi cho tay lên môi. Suỵtttttt.

“Đừng đánh thức cô ấy.”

Alexandra đang thức rồi đấy chứ.

Ông luôn sẵn sàng bên cạnh cô với một chiếc chăn, một tấm ga, một cái gối. Ông dường như thích để cô ngủ bằng mọi giá và cô hùa theo khi chồng diễn vai người gây mê của gia đình.

Alexandra đang hoàn toàn tỉnh táo. Chúng tôi nhìn nhau từ những góc nhìn khác biệt.

Buổi sáng hôm sau, tôi đóng gói hành lý và gập chiếc giường gấp mà họ dành cho tôi trong thời gian ở đây. Bố đã rời nhà và đi làm, không hề đánh thức tôi dậy để nói lời tạm biệt. Tôi thấy Alexandra đang mặc đồ ngủ đứng ở ban công. Cô dường như đang mê mải ngắm nhìn con sóc hiền lành chuyền cành ở một cái cây gần đó. Cô tách Evangeline khỏi bầu ngực để có thể nhìn cả mặt nó nữa.

Tôi nghĩ chắc hẳn mình đã khiến cô giật mình bởi cô nhảy dựng lên khi tôi nói tạm biệt.

“Ô, hóa ra là cô à, Sofia.”

Nếu không thì còn là ai? Nếu đó là bố tôi, cô có ngáp và tuyên bố rằng mình chuẩn bị chợp mắt trên chiếc sofa màu xanh mềm mại không?

Khi tôi cảm ơn vì cô đã dành một chỗ cho tôi trong ngôi nhà của mình, cô bảo thật buồn khi thấy tôi đi bởi sáng sáng cô sẽ không còn ai để nói chuyện cùng.

Chiếc váy ngủ cotton dài của cô có màu trắng tinh khôi, viền đăng ten ở cánh tay và cổ áo, để hở cúc để cô có thể cho Evangeline bú. Hôm nay, mái tóc ngắn của cô bù xù và bết dính.

Tôi nhận ra tôi chưa từng thấy cô ở cùng một người bạn nào.

“Cô có anh chị em không, Alexandra?”

Cô lại chăm chú nhìn con sóc. “Theo tôi biết thì không có ai cả.” Cô kể mình là con nuôi. Cô lớn lên ở Ý nhưng bây giờ bố mẹ cô - không phải bố mẹ đẻ - đã già, bởi vậy, họ không dễ dàng bay từ Rome tới Athens để thăm cháu. Cô lo lắng về lương hưu của họ bởi ở Ý cũng đang khó khăn, nhưng cô thường xuyên gửi tiền cho họ khi còn làm việc. Bây giờ làm thế cũng không dễ dàng nữa bởi bố tôi có những kế hoạch và ý tưởng khác, nhưng cô nghĩ rằng cuối cùng rồi sẽ tìm được cách.

Cô xoay Evangeline về phía mình và hôn vào hai má phúng phính của con bé.

Gần như là một trải nghiệm kỳ diệu khi nhìn thấy một người mẹ trẻ không có bố mẹ đang ấp đứa con yêu dấu vào bầu ngực mình.

Có lẽ cô đã là một con mồi dễ dàng của Christos bởi cô khao khát có một người cha kiêm người chồng. Những tấm poster Vịt Donald cùng đôi dép gắn con cừu với mấy chiếc kẹo dẻo và chuyện giả bộ ngủ trên vai của bố tôi đều có thể là nỗ lực của cô để tìm lại một tuổi thơ khác. Một tuổi thơ mà cô không bị bỏ rơi.

Em gái tôi bám chặt vào núm vú cô, những ngón chân bé xíu của nó ngoe nguẩy trong không khí khi bú tí mẹ, đôi mắt nó mở to mơ màng, không để ý gì đến mọi thứ ngoại trừ dòng sữa khiến nó mê mẩn trong bầu ngực của mẹ nó.

Alexandra nháy mắt. “Cô đem cho tôi một cốc nước được không? Tôi không còn rảnh tay nào cả.”

Tôi rót một cốc nước từ chiếc bình để trong tủ lạnh, cho đá cùng một lát chanh vào và, để Alexandra hài lòng hơn, tôi bỏ thêm một quả dâu tây.

Trông cô kiệt sức.

Tôi hôn lên hai má nhợt nhạt của cô. “Em gái tôi thật may mắn có một người mẹ dịu dàng và kiên nhẫn.”

Cô muốn nói điều gì đó với tôi nhưng nuốt lại ý định.

“Gì vậy, Alexandra?”

Tôi đang bạo dạn hơn.

“Nếu cô muốn tôi dạy tiếng Hy Lạp, tôi sẽ rất vui khi có gì đó để làm trong khi con bé ngủ.”

“Cô sẽ dạy thế nào?”

Cô lại nhìn con sóc và chỉ ra rằng nó đã tin tưởng thế nào khi tới gần như vậy. “Chà, ở Tây Ban Nha nếu cô quan sát bảng chữ cái và làm quen mặt chữ, tôi có thể gửi email những câu tiếng Hy Lạp cho cô và cô có thể trả lời bằng tiếng Hy Lạp, chúng ta sẽ trao đổi với nhau theo cách này.”

“Được, chúng ta thử xem sao.”

Tôi lại cảm ơn cô, rồi tôi nói bằng tiếng Hy Lạp rằng cô nên cảm thấy tự do hơn với việc giúp đỡ tiền bạc cho bố mẹ ở Rome.

Câu ấy khá phức tạp đối với một ngôn ngữ mà tôi không thông thạo, và thậm chí còn phức tạp hơn bởi người nghe là cô, một nhà kinh tế học.

Cô mỉm cười và trả lời bằng tiếng Hy Lạp. “Có phải cô nói tôi nên cảm thấy ‘tự do hơn’?”

“Phải.”

“Tôi chưa bao giờ tự do hơn lúc này.”

Tôi muốn hỏi về điều này, nhưng tôi không có năng khiếu với ngôn ngữ. Dù sao đi nữa, sẽ mất một khoảng thời gian để tôi thôi không còn coi tiếng Hy Lạp là người bố đã bỏ tôi đi. Tôi hôn vào lòng bàn chân nâu của em gái mình, từng bên một, rồi đến đôi bàn tay của nó.

Khi kéo hành lý của mình ra bến xe buýt để bắt chuyến X95 ra sân bay, tôi đột nhiên cảm thấy được là chính mình hơn.

Một mình.

Nằm trên cùng đống quần áo trong va li của tôi là bông hoa mà bố tôi đã làm từ những suy nghĩ vật lộn của mình. Một bông hoa làm từ giấy, giống như những cuốn sách mà người mẹ thủ thư của tôi đã dành cả cuộc đời mình để sắp xếp. Bà đã phân loại hàng tỷ chữ nhưng không thể tìm được những chữ kể về việc các ước mơ của chính bà tan tác trong gió bão của một thế giới không được sắp đặt có lợi cho bà.

***Line Note Zone***

Clark Gable (1901-1960): Diễn viên điện ảnh người Mỹ, nổi tiếng với vai diễn trong bộ phim Cuốn theo chiều gió.

Cô gái Hy Lạp đang trên đường trở về Tây Ban Nha. Trở lại với những con medusa. Những buổi tối ướt đẫm mồ hôi. Những con ngõ bụi bặm. Trở về với cái nóng khủng khiếp ở Almería. Trở về với tôi. Tôi sẽ rủ cô ấy tới trồng ô liu. Việc của cô ấy sẽ là đào hố. Sau đó, tôi sẽ buộc cây vào những sào tre để gió không thể định đoạt hình dáng của nó. Hình dáng của một cái cây không thể đặt vào tay thói đỏng đảnh của gió.