Con thú biển lớn
“Cô là niềm cảm hứng và là con quái vật của tôi!”
Ingrid và tôi đang nằm trên những tảng đá trong bóng râm của chiếc hang ăn sâu vào vách núi phía trên đầu. Chúng tôi lấy khăn tắm bọc rong biển thành gói to làm gối. Mí mắt tôi dính đầy kim tuyến xanh lấp lánh và tôi đang mặc một chiếc váy satin trắng buộc dây qua cổ mà Ingrid đã vợt được trong một thùng đồ giảm giá ở cửa hàng vintage. Nó dính bẩn ở đường viền, nên cô cho rằng sẽ mất rất nhiều công sức sửa chữa mới có thể bán lại nó. Lần này, cô ấy đã thêu họa tiết gồm những hình tròn màu xanh lam và xanh lá quanh cổ. Cô nói chẳng có gì trừu tượng cả bởi đây chính xác là những họa tiết trên con thằn lằn mà cô đã cố săn trước khi bị tôi ngáng đường.
Tôi thích cách chiếc váy buông ở hông tôi và phất phơ như một con sóng giữa hai bắp đùi. Tóc tôi bắt đầu nhẹ hơn ở phần đuôi và tôi đã không chải đầu trong gần một tuần. Sáng nay, Ingrid đã bôi dầu dừa lên các lọn tóc của tôi và lên cả phần cẳng chân, bàn chân cũng như đôi môi nứt nẻ.
“Dịch lại gần đây, Zoffie.”
Tôi dịch lại gần hơn. Bây giờ, đôi môi cô đang gí sát vào tai tôi, trên những chiếc gối rong biển của chúng tôi.
“Cô là một hành tinh xanh với đôi mắt sẫm màu đáng sợ, giống như những con thú nhỏ.”
Tôi quyết định chấp nhận sai sót của mình khi đọc nhầm từ Yêu dấu. Tôi không có quyền kiểm duyệt cô nghĩ thế nào với mũi kim thêu của mình, ngay cả khi những suy nghĩ đó làm tôi tổn thương.
“Zoffie, tại sao cô đốt nhang hương sả vào buổi tối?”
“Sao cô biết tôi làm chuyện đó?”
“Bởi tôi có thể ngửi thấy mùi đó trên người cô.”
“Bọn muỗi không thích mùi đó,” tôi nói. “Nhưng tôi lại cảm thấy điềm tĩnh.”
“Vậy là cô đang căng thẳng à, Zoffie?”
“Phải, tôi nghĩ là vậy.”
“Đó là điều tôi thích ở cô.”
Ingrid đang đập cánh tay bởi bọn mòng xuất hiện ở riêng bãi biển này. Cô thường tránh tới đây nhưng vẫn tạo ngoại lệ vì tôi. Cô kể cho tôi, Ingmar đang làm ăn tốt kể từ khi con chó loạn trí của Pablo chết đuối.
“Đừng lo, Zoffie, cô đã cho nó quyền tự do để chết.”
“Không Không Không” (tôi thì thầm vào tai cô).
“Cô đã ban cho nó một ân huệ. Nó đã sống như chết khi bị xiềng xích. Đó không phải là sống.”
“Nó không chết. Nó muốn thay đổi cuộc đời mình.”
“Động vật không có khả năng tưởng tượng, Zoffie.” (Tay cô đặt trên bụng tôi.)
“Có thể nó chưa chết đuối.”
“Cô đã thấy nó ở bất kỳ nơi nào chưa?”
“Chưa.”
“Gần đây, cô đã nghe thấy nó tru lên ở đâu chưa?”
“Chưa.”
“Tôi có thể thay đổi chủ đề và kể thêm cho cô về Ingmar?”
“Được.”
Cô nằm nghiêng người, đối mặt với tôi trong bộ bikini gắn tua rua xanh nhạt của mình. Thỉnh thoảng cô lại nghịch khuyên rốn. “Cô sẵn sàng chưa, Zoffie?”
“Rồi.”
“Khi cô ở Athens, cảnh sát biển đi thuyền máy đặc chủng tới bãi biển của chúng ta. Họ kiểm tra nước và kết luận rằng ở đây bị tràn dầu. Vậy là họ yêu cầu tất cả mọi người ra khỏi nước. Ingmar thấy khó chịu bởi tiếng ồn của thuyền máy làm phiền khách của anh ta. Anh ta mặc quần soóc chạy ra khỏi lều và nói với cảnh sát biển rằng họ đã nhầm, máy móc của họ không chính xác, biển trong và sạch. Họ bực bội và đề nghị anh ta nếm thử nước. Thế là anh ta múc một chai nước biển và uống hết sạch, sau đó đồng ý rằng, phải, dầu tràn ra thật. Bây giờ, anh ta đang ốm và không thể làm việc, anh ta muốn kiện cảnh sát biển vì ép anh ta uống thử nước.”
“Đó có thể là xác con chó của Pablo.”
“Chính xác, Zoffie! Chính là nó! Con chó bị chết đuối của Pablo đã làm ô nhiễm nước.”
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống thân hình dài, vàng óng của cô.
“Vậy cô trốn chạy khỏi tôi và tới thăm bố mình?”
“Tôi không trốn cô.”
“Kể cho tôi về em gái cô đi.”
Tôi miêu tả mái tóc mềm mại, sẫm màu của Evangeline, làn da ô liu và đôi tai xỏ khuyên của con bé.
“Trông nó có giống cô không?”
“Có, chúng tôi có đôi mắt giống nhau. Nhưng nó nói được ba thứ tiếng. Hy Lạp, Ý, Anh.”
Ingrid lại nằm ngửa và nhìn chăm chú lên bầu trời. “Tôi có nên kể với cô tại sao tôi là người chị gái xấu xa không?”
“Có.”
Cô lấy chiếc mũ rơm che lên mắt và bắt đầu nói ra từ dưới chiếc mũ, bởi vậy, tôi phải xoay người và chống tay để nghe cô. Giọng cô đều đều và khô khốc nên tôi phải căng tai nghe xem cô đang nói gì.
Đã có một vụ tai nạn. Khi em gái cô ba tuổi và cô năm tuổi, cô đẩy em gái trên chiếc xích đu trong vườn và đã đẩy quá mạnh, do chưa biết rõ sức của mình. Em gái cô rơi khỏi xích đu. Đó là một tai nạn kinh khủng. Con bé bị gãy tay và ba chiếc xương sườn. Ingrid dừng kể.
“Lúc đó, cô chỉ mới năm tuổi. Cô chỉ là một đứa trẻ,” tôi nói.
“Nhưng tôi đã đẩy nó lên quá cao. Nó hét to. Nó muốn xuống nhưng tôi vẫn tiếp tục đẩy.”
Tôi nhặt một chiếc lông trắng nằm trên đá và dùng ngón tay vuốt nhẹ mép nó.
“Còn một điều nữa đã xảy ra,” Ingrid nói.
Tôi cảm thấy nỗi sợ thường trực mỗi khi ở cùng với Ingrid lại trào lên trong ngực.
“Em gái tôi bị đập đầu xuống đất. Khi chụp X-quang đầu nó, người ta phát hiện có vết nứt và não của con bé bị tổn thương.”
Khi cô nói, tôi nhận ra mình đang nín thở. Ngón tay tôi đang rứt chiếc lông.
Ingrid đứng lên và chiếc mũ của cô rơi xuống đất. Cô cầm chiếc vợt cá mình đem ra bãi biển và đi qua bãi đá về phía vịnh nước nhỏ hơn nằm khuất bãi chính phía sau khúc quanh. Tôi có thể thấy cô muốn ở một mình, bởi vậy, tôi nhặt mũ cô lên và đặt trên chiếc gối rong biển.
Có ai đó đang gọi tên tôi.
Từ trong bóng râm của một trong những chiếc hang, Julieta Gómez đang vẫy tôi. Tóc cô ướt nhèm nên cô rõ ràng là vừa bơi xong. Cô đang uống nước trong chai, nghiêng chai và uống từng ngụm nhỏ. Khi dùng chai nước vẫy tôi, cô dường như đang muốn rủ tôi nhập bọn.
Tôi leo qua những tảng đá, gài chiếc váy satin trắng vào trong bộ bikini để khỏi vướng chân rồi tới ngồi cạnh cô.
“Hôm nay tôi được nghỉ,” cô nói.
Tôi nhìn đắm đuối về phía Ingrid đang chật vật dựa vào một tảng đá ở vùng nước nông. Thỉnh thoảng, cô lại vớt được những con medusa bằng chiếc vợt cá.
Răng của Julieta thậm chí còn trắng hơn dưới ánh nắng, lông mi cô dài và óng mượt.
Cô đưa cho tôi chai nước nhưng tôi lắc đầu. Rồi tôi lại đổi ý. Nước lạnh và dịu nhẹ. Nỗi sợ tôi cảm thấy khi Ingrid kể cho tôi nghe về em gái mình vẫn còn trong cơ thể tôi tựa như những con côn trùng vô hình rộn ràng trên cây vào buổi tối.
“Trông cô như ngôi sao nhạc pop ấy, Sofia,” Julieta nói. “Tất cả những gì cô cần là một cây đàn ghi ta và một ban nhạc. Bố tôi sẽ chơi trống.”
Cô cười to tới nỗi tôi cố gắng mỉm cười theo, nhưng sự chú ý của tôi vẫn dồn tới Ingrid ở vùng vịnh nông. Cô xoay lưng về phía tôi. Trông cô tuyệt vọng và đơn độc.
Julieta nói với tôi rằng một trong những nhân viên y tế ở phòng khám đã lái mô tô đưa cô tới đây và sẽ đón cô vào cuối ngày. Bố cô lo lắng thái quá và dặn nhân viên của ông kiểm tra xem cô có đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy không. Ông khiến cô phát điên.
Cô chỉ về phía chai nước. “Tôi thích uống vodka hơn nhưng bố tôi sẽ nổi điên. Ông ấy ghét tất cả mọi loại thuốc và chất gây nghiện. Ông ấy vẫn nhớ thương mẹ tôi, bởi vậy ông thấy bị xúc phạm với ý nghĩ rằng thuốc có thể làm tan biến nỗi đau trong tâm trí và ký ức của ông.”
Ingrid tiếp tục xúc sứa trong chiếc lưới vàng của mình và đổ chúng ra bãi cát.
“Bọn medusa,” tôi nói, như thể điều đó có gì quan trọng.
“Phải,” Julieta trả lời. “Còn có truyền thuyết rằng nếu cô tiểu vào vết chích, cơn đau sẽ dịu bớt đi.”
Tôi nhảy khỏi hang của Julieta và đi về phía những chiếc gối rong biển. Đầu giờ sáng hôm đó, tôi đã lái xe ra một khu chợ ngoài thị trấn để tìm cho Ingrid món salami Đức mà cô thích cùng với xà lách, cam, nho. Khi cô trèo trở lại tảng đá, cô nói là ở bãi biển xấu xí không có chỗ trú này nóng quá. Cô liếc nhìn về phía cái hang nơi Julieta đang tắm nắng và nói muốn về nhà.
“Đừng đi, Ingrid,” giọng tôi cầu khẩn đến thảm thiết.
Tôi vẫn còn sốc về em gái bị tổn thương não của cô và muốn nói một lần nữa cho cô biết rằng đó không phải là lỗi của cô. Cô chỉ là một đứa trẻ và cô mắc sai lầm, nhưng từ Đứt đầu cứ ngáng đường tôi.
Ingrid đẩy tôi ra và bắt đầu thu dọn đồ của mình. “Tôi muốn làm việc, Zoffie. Tôi cần phải khâu vá. Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là tìm được loại chỉ thích hợp và bắt đầu.”
Gần chúng tôi, một cậu nhóc sáu tuổi đang cắn một quả cà chua to như thể đó là một quả đào. Nước quả trào xuống ngực cậu. Cậu cắn thêm một miếng nữa và theo dõi tôi giúp Ingrid buộc lại đôi sandal chiến binh quanh bắp chân cô.
“Cô đẹp quá, Ingrid.”
Cô phá lên cười. Cô thực sự đang cười vào mặt tôi.
“Tôi không thể ăn không ngồi rồi cả ngày như cô được. Tôi có việc để làm.”
Điện thoại di động của cô bắt đầu đổ chuông. Tôi biết đó là Matthew, giám sát cô, kiểm tra xem cô đang ở đầu và có ý báo rằng anh ta biết cô đang ở với tôi.
“Em đang ở trên bãi biển, Matty. Anh có nghe thấy tiếng biển không?”
Tôi đưa tay ra giật chiếc điện thoại khỏi tay cô.
Ingrid hét lên đòi tôi trả điện thoại nhưng tôi cầm nó chạy ra biển, cô đuổi theo tôi, ngã do vướng dây buộc của đôi sandal bạc, nên cô cởi nó ra và vứt trên bờ cát. Cô đuổi kịp tôi và giật mạnh viền váy satin của tôi. Tôi nghe nó rách toạc cùng lúc tôi ném chiếc điện thoại xuống biển.
Cả hai chúng tôi dõi theo nó bập bềnh khoảng ba giây cùng những con medusa, dập dềnh và tĩnh lặng xoay quanh chiếc điện thoại, rồi nó chìm xuống nước.
Biển cuộn quanh vạt váy satin bị xé rách của tôi.
Ingrid gạt cát khỏi mắt mình. “Cô bị ám ảnh bởi tôi,” cô nói.
Tôi chắc chắn bị ám ảnh bởi khả năng khiến tôi rối trí của cô. Tách tôi ra khỏi mọi sự chắc chắn của mình, mặc dù tôi biết cô không tôn trọng tôi. Tôi ngạc nhiên trước cái cách cô được cung phụng bởi những người đàn ông tôn thờ sắc đẹp của cô, cũng giống như tôi, và trước việc cô thích thú khi sửa chữa những vết rách với chiếc kim của mình như thể cô đang làm một cuộc phẩu thuật nào đó trên chính bản thân.
Cô lội ra biển và tóm lấy tóc tôi với toàn bộ sức mạnh của mình. “Đi lấy chiếc điện thoại cho tôi, đồ quái thú.”
Cô ấn đầu tôi xuống nước biển đục ngầu và nóng ấm. Khi tôi cố vùng vẫy, cô lại ấn tôi xuống, lần này đầu gối cô kè vào vai tôi. Cô tiếp tục ấn, cũng như cô đã đẩy em gái trên xích đu. Như thể cô đang lặp lại điều đó, lặp lại sự cố thời thơ ấu, chỉ có điều lần này là với tôi. Giờ thì có ai đó khác ở dưới nước. Tôi có thể cảm thấy một cánh tay và rồi hai cánh tay vòng quanh eo, cố nâng tôi lên trong khi Ingrid ấn tôi xuống. Một cơn sóng đổ ập lên đầu tôi và đẩy ngã tôi. Khi tôi lấy lại được thăng bằng và trồi lên, Julieta Gómez đang ở ngoài biển rẽ nước cạnh tôi, vắt mái tóc dài ướt đẫm. Cả hai chúng tôi có thể nghe thấy tiếng một người phụ nữ gào thét. Tiếng thét chói tai vang lên từ phía vịnh nhỏ bên cạnh những tảng đá. Ingrid đang nhảy lò cò trên cát, nắm lấy bàn chân phải. Cô đã bước lên đống medusa mà cô đã bắt bằng vợt và vứt trên cát.
Điều đó khiến tôi bớt giận dữ hơn, như thể bằng cách nào đó tôi đã chuyển độc tố cơn thịnh nộ của mình xuống chân cô.
Julieta nhìn tôi rồi cười to. “Giới hạn của cô xây bằng cát đấy, Sofia.”
“Phải,” tôi nói. “Tôi biết điều đó.”
Một con mòng biển cưỡi sóng cùng chúng tôi.
Tôi trở lại chỗ những tảng đá và bắt đầu thu dọn khăn. Tôi không muốn Ingrid rời bãi biển mà không có tôi. Thực ra, tôi thấy giờ đây cô còn hấp dẫn hơn. Ký ức là đối tượng của tôi. Ingrid đang nhắc lại một ký ức đau buồn trong quá khứ và tái hiện nó với tôi bởi cô biết giới hạn của tôi xây bằng cát.
“Zoffie, cô thật ngang bướng và lộn xộn, cô mang nợ còn ngôi nhà bên bãi biển của cô thì bày bừa quá. Giờ cô đã vứt điện thoại của tôi xuống biển. Tôi không biết phải làm gì. Tôi sẽ mất việc.”
“Các khách hàng của cô sẽ phải nói chuyện với lũ cá.”
Tôi tụt khỏi chiếc váy satin ướt nhèm và bắt đầu để khô bắp đùi. Cậu bé kia vẫn đang ăn quả cà chua to bự. Nó nhìn chằm chằm vào tôi vài giây rồi bỏ đi.
“Cô đã làm nó sợ, Zoffie, bởi mặt cô xanh lét. Kẻ mắt xanh của cô đang chảy xuống má và trông cô giống như một con quái vật biển.” Cô đã nhìn thấy đống salami và đang xé vỏ. “Tôi không muốn ở đây cùng đám mòng và lũ medusa.” Cô nhét thịt vào miệng và nhìn lên trên hang. “Và, dù sao đi nữa, tôi không thích mấy người bạn của cô.”
Julieta vẫy tôi và tôi vẫy lại.
Ingrid săm soi chỗ sưng đang phồng lên dưới bàn chân bị sứa chích. Đôi sandal bạc của cô bồng bềnh ở vùng nước nông cuối vịnh nhưng cô không nhận ra vì đang mải bận tâm tới những vết chích. “Nếu cô tới nhà tôi, cô có thể trồng ô liu trong khi tôi làm việc và rồi chúng ta có thể đi dạo bộ khi trời mát.”
Đó là một lời mời. Nghe như kiểu kế hoạch mà các đôi tình nhân thường làm cùng nhau.
Ingrid ngồi xuống tảng đá và tè vào bàn chân bị chích.
“Chỉ là truyền thuyết thôi,” tôi nói.
“Truyền thuyết gì?”
Đó là một câu hỏi lớn. Sẽ không sai khi nói có lẽ tôi đã bị ám ảnh bởi điều đó.
✽ ✽ ✽
Điều đầu tiên Ingrid làm khi chúng tôi tới ngôi nhà mùa hè của cô là tìm cuộn chỉ và sau đó lật nghiêng giỏ đựng quần áo của cửa hàng vintage ra sàn. Chiếc kim giữa những ngón tay cô giống như một thứ vũ khí, cô khâu như thể đang tấn công mảnh vải.
“Cô thật là lười biếng, Zoffie! Cô ở đây để trồng ô liu mà. Đầu tiên, cô phải đào hố.”
Tôi không biết cách trồng cây. Có quá nhiều thứ tôi không biết cách làm, nhưng tôi lại biết cách giữ bí mật. Matthew và Julieta vấn vương trong tâm trí tôi khi tôi nhìn ngôi nhà mà Matthew và Ingrid cùng nhau tạo dựng ở Tây Ban Nha. Một trong những điều họ đã làm là trưng ra cấu trúc quan hệ thân tộc của mình. Họ gắn những bức ảnh chụp lên một chiếc bảng ghim để bày ra gia đình của hai bên. Bố mẹ Matthew cùng bố của Ingrid; hai người trông giống như anh em trai của Matthew; cùng một người em trai hoặc là em họ của Ingrid. Không có bức hình nào chụp em gái cô. Trong khi đang xuyên kim qua vải, cô thấy tôi đang tìm kiếm cái người không ở đấy.
“Nếu không có trí óc, nó có thể hạnh phúc không, Zoffie?”
“Ai?”
“Cô biết là ai rồi đó.”
“Ý cô là Hannah?”
Ingrid có vẻ giật mình, như thể cô quên là đã nhắc tới tên em gái vào buổi tối cô đưa cho tôi chiếc áo lụa với chữ Đứt đầu thêu bằng chỉ xanh. Cô muốn quên đi, nhưng mũi kim của cô đã nhớ giùm cô. Tôi không lười nhác. Và tôi không phải là một nhà nghiên cứu vô tư bởi tôi đã có dính líu với người cung cấp thông tin của mình.
“Trí óc của nó có tĩnh lặng như một chiếc lá không, Zoffie?”
“Một chiếc lá không bao giờ tĩnh lặng.”
“Con bé có nhớ được không?”
“Trí óc không bao giờ tĩnh lặng.”
“Thỉnh thoảng, tôi chỉ muốn để mình nổ tung,” Ingrid thì thầm.
Tôi quỳ xuống dưới chân cô và vòng tay mình quanh eo cô.
Cô với tay chạm mái tóc của tôi và lấy một lọn tóc đặt vào giữa hai môi cô. “Cô có còn thích tôi không, Zoffie?” Ai đó đang gõ vào cửa sổ.
“Mọi thứ đều tối tăm cho tới khi cô nói có.”
Tôi không nói gì. Không gì cả.
“Vẫn đang tối lắm, Zoffie. Cả thế giới đều tối tăm.” Cô ấy nhìn từ bên trên đầu tôi về phía có tiếng gõ. “Đó là Leonardo,” cô nói, như thể ánh sáng đã đột ngột trở lại.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thấy mừng khi gặp lại Leonardo, nhưng sự xuất hiện của anh ta đã giải thoát tôi khỏi phải trả lời câu hỏi của cô. Ingrid hơi tập tễnh khi cô đi qua tôi về phía cửa chính. Các vết sứa chích vẫn còn khiến bàn chân trái cô đau đớn nhưng cô không quan tâm tới chúng. Các vết chích chỉ thu hút cô khi chúng nằm trên cơ thể tôi. Cô ấy dường như tươi hẳn lên trước sự xuất hiện của Leonardo và cô reo lên “Hoan hô!” khi nhìn thấy anh ta ôm một đôi bốt cao cổ da nâu ở ngực. Anh ta gật đầu cộc lốc với tôi. Phải, tôi biết cô ở đây. Thật là không may. Cô luôn hiện diện ở đây khi tôi có mặt.
Gió thổi khiến cửa sổ kêu kẽo kẹt trong khi Ingrid xỏ chân vào đôi bốt. Cô bị kẹt ngón tay cái trong đôi bốt da và chúng tôi nhìn cô vặn vẹo rút tay ra. Đôi bốt cao tới gần đầu gối cô. Cô duỗi thẳng lưng, ưỡn ngực tới trước, đầu ngẩng cao, trong khi Leonardo lấy trong túi da của anh ta ra một chiếc mũ bảo hiểm. Trông cô hung dữ và đắc chí, một nữ chiến binh đánh nhau với đàn ông. Kẻ thù của cô là những ai? Tôi có trong danh sách không? Cô chiến đấu vì điều gì?
Leonardo tiến lên phía trước như một nô lệ dục vọng. “Em sẽ cần chiếc mũ này khi cưỡi con ngựa của tôi.”
Anh ta nhẹ nhàng đội nó lên đầu cô, vén hai bím tóc dài của cô, các ngón tay anh ta dò dẫm móc cài dưới cằm cô trong khi cô đứng vững và im lặng. Và rồi cô hôn xã giao lên má anh ta.
“Đổi lại, em có thể tặng anh một cây ô liu,” cô nói.
Cô sải bước ra vườn trong đôi bốt và mũ bảo hiểm mới, rồi trở lại với một cây non nhỏ.
“Em đã trồng được bốn cây, Zoffie sẽ trồng hai cây và cây thứ bảy là của anh.”
Leonardo rõ ràng cảm thấy mình có nghĩa vụ phải ca ngợi chuyện này. “Thật là lành mạnh,” anh ta rầu rĩ nói.
Ingrid mở tủ lạnh lấy ra hai chai bia. Cô đưa một chai cho tôi rồi cho tay vào túi quần sau, lấy ra một cái mở nắp và bật nắp chai cho Leonardo. Anh ta đưa chai bia lạnh lên môi và uống một ngụm trong khi tôi bị ngó lơ, giống như cái cây, chai bia của tôi vẫn chưa mở nắp. Ingrid rõ ràng đã phá vỡ được rào cản vô hình là sự chấp nhận của Leonardo. Tôi hỏi xin cô cái mở nắp. Cô lấy chai bia từ tay tôi và bật nắp trong một tích tắc. Tôi bắt đầu hiểu Ingrid Bauer. Cô luôn đẩy tôi tới sát vực bằng cách này hay cách khác. Giới hạn của tôi xây bằng cát, nên cô nghĩ mình có thể xô đổ nó và tôi để cô làm thế. Tôi ưng thuận trong câm lặng bởi tôi muốn biết điều gì sẽ diễn ra tiếp theo, ngay cả khi điều đó không có lợi cho tôi. Có phải tôi đang tự hủy hoại bản thân không, hay tôi thụ động đến thảm hại, hay tôi liều lĩnh, hay tôi chỉ thích thử nghiệm, hay tôi là một nhà nhân học văn hóa cẩn trọng, hay tôi đang yêu?
Có gì đó ở Ingrid Bauer tác động đến tôi sâu sắc. Nó có liên quan tới đôi bốt và chiếc mũ bảo hiểm. Chúng tạo cơ hội cho cô phi nước đại thoát khỏi câu chuyện cô đã kể cho chính mình, về việc bản thân là người chị gái xấu xa, nhưng tôi ngờ rằng cô đã mắc kẹt trong đó. Có lẽ cô vẫn chưa thể kết thúc câu chuyện đó. Tôi đưa cho cô chai bia của mình. Cô lấy nó từ tay tôi, rồi, đang lúc say trong quyền lực và mê mẩn đôi bốt cùng chiếc mũ bảo hiểm, đưa lên môi uống một lèo hết cả chai, trước ánh nhìn của Leonardo ngốc nghếch. Anh ta kêu lên “Chà!” như thể đang thuần dưỡng một con ngựa hoang, rồi anh ta cũng đưa chai bia lên môi và không dừng cho tới khi uống cạn. Ingrid quay về phía tôi, đôi mắt xanh xếch của cô rực sáng, cô từng nói với tôi rằng đôi mắt đó có thể nhìn rõ vào ban đêm hơn ban ngày. “Leonardo chuẩn bị dạy tôi cưỡi con ngựa Andalusia của anh ấy.”
Tôi biết một điều. Tôi là người quan trọng nhất trong căn phòng. Ingrid giả bộ tán tỉnh Leonardo để che giấu khao khát cô dành cho tôi.
Cô là một kẻ tò mò.
Với chính khao khát của mình.
Giờ thì tôi hiểu rằng Ingrid Bauer không thực sự muốn chém đầu tôi theo nghĩa đen. Cô muốn chém đứt khao khát cô dành cho tôi. Niềm khao khát ấy là một con quái vật đối với cô.
Cô đã biến tôi thành con quái vật mà cô cảm thấy mình sắp trở thành.
Cô đã ẩn núp gần quanh tôi suốt một thời gian dài, theo dõi, bí mật quan sát, chờ đợi tôi, tĩnh lặng và im ắng một cách đáng sợ. Tôi đã nghe giọng của cô trong đầu mình suốt cả mùa hè, tôi đã thấy cô ẩn mình và nghe được tiếng thở của cô. Thở ra ngọn lửa khao khát của cô.
“Zoffie, Leonardo và tôi muốn lên thời khóa biểu cho các bài học cưỡi ngựa.”
Tôi cầm chiếc túi của mình lên và quàng qua vai. Những tấm rong biển bàng bạc bập bềnh trong không khí.