← Quay lại trang sách

Cắt bỏ

“Làm ơn bỏ giày của Mrs Papastergiadis ra.”

Gómez đang ngồi trong phòng tư vấn của mình, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay. Lúc này là bảy giờ sáng và ông có vẻ khó chịu khi sáng ngày ra đã phải chăm sóc mẹ tôi sớm tới vậy. Julieta Gómez tháo giày của Rose đưa cho tôi.

Mẹ tôi nhăn mặt, khóe miệng của bà xịu xuống, chiếc cằm nhô ra của bà nâng lên khi bà nói. “Tôi bảo ông rồi, Mr Gómez,” bà nói, “không cần phải kiểm tra thêm đâu.”

Gómez quỳ xuống chân bà và bắt đầu ngọ nguậy ngón chân bà. Lớp lông đen mềm mọc kín quanh cổ tay ông. “Bà có cảm thấy gì không?”

“Cảm thấy cái gì?”

“Lực ấn của những ngón tay tôi lên ngón chân bà.”

“Tôi không có ngón chân.”

“Như vậy là không?”

“Tôi không còn cần đôi bàn chân này nữa.”

“Cảm ơn.” Ông gật đầu với Julieta Gómez, người đang ghi lại các thông tin. Đôi lông mày bạc của ông dữ tợn. Hôm nay, ông mặc áo khoác trắng hồ cứng hợp với vệt tóc trắng của ông. Chiếc ống nghe đeo vòng qua cổ khiến ông trông có vẻ chuyên nghiệp hơn mọi khi.

“Tôi cho là lúc nào đó, ông sẽ nghe nhịp tim tôi với chiếc máy kỳ cục này,” Rose nói.

“Bà đã nói tôi không cần kiểm tra thêm và tôi tin bà,” Gómez quay sang tôi và khoanh tay trước ngực áo trắng. “Mẹ cô đã nộp đơn phàn nàn về cách chữa trị của tôi. Bởi vậy, hai ngày nữa một giám đốc điều hành từ Los Angeles và một cán bộ y tế từ Barcelona sẽ tới chỗ chúng tôi. Tôi sẽ yêu cầu cả hai mẹ con tham dự. Tôi tin quý ông tới từ Los Angeles là học viên của anh Matthew Broadbent. Anh Broadbent thời gian qua đã hướng dẫn cho ông ta cách giao tiếp hiệu quả với các nhà đầu tư.”

Khi tôi nhìn Julieta, cô đang mê mải với các ghi chú của mình.

Tôi hỏi Rose tại sao bà lại đệ đơn phàn nàn.

Bà đang ngồi thẳng lưng và trông rõ ràng là đã dày công chải tóc từ năm giờ sáng hôm đó. Mái tóc được ghim thành búi chỉn chu không chê vào đâu được. “Bởi mẹ có những phàn nàn phải nói ra. Hiện mẹ cảm thấy khỏe hơn nhiều khi đã lại có thuốc của mình.”

“Khó có khả năng đơn thuốc mới của bà giúp bà khỏe hơn. Xin hãy nhớ rằng chúng ta đang chờ kết quả nội soi,” ông Gómez nói.

Tôi không biết nội soi là gì và ông giải thích. “Đó là quá trình mà bên trong cơ thể - trong trường hợp này là họng - được một thiết bị gọi là máy nội soi kiểm tra. Máy đó là một ống dài và dẻo có gắn camera ở một đầu.”

“Phải,” Rose nói, “cảm giác rất khó chịu, nhưng không hề đau.”

Gómez gật đầu với Julieta, người có vẻ cũng đang có tâm trạng kỳ lạ, bởi cô thông báo rằng từ giờ, tất cả các đợt tư vấn tiếp theo sẽ do đích thân cô ghi biên bản. Khi đẩy xe của Rose ra cửa, cô không nhìn tôi.

“Sofia Irina, làm ơn hãy ở lại.” Gómez ra dấu cho tôi ngồi ở chiếc ghế đối diện ông.

Tôi ngồi xuống chờ thì một y tá khác đi vào, cầm theo một khay bạc đặt lên bàn ông. Trên khay có hai chiếc bánh sừng bò và một cốc nước cam.

Gómez cảm ơn nữ y tá đem bữa sáng của ông vào và dặn cô bảo bệnh nhân tiếp theo chờ. “Tôi muốn nói chuyện với cô về hai vấn đề,” ông nói với tôi. “Đầu tiên, chúng ta phải thảo luận về quý ông ở công ty dược. Tôi nghĩ cô sẽ quan tâm.”

Ông đưa cốc nước cam lên môi rồi đổi ý và đặt nó xuống, không động vào nữa. “Vị khách tới từ LA của chúng ta, Señor James, cần tìm các chiến lược hiệu quả để mở rộng thị trường của ông ta. Ông ta đã gây phiền nhiều cho tôi vài năm rồi. Cách ông ta làm thú vị lắm. Đầu tiên, ông ta tạo ra một căn bệnh, rồi sau đó đưa ra cách chữa.” Ông nhấn ngón tay cái vào vệt tóc trắng.

“Làm thế nào ông ta tạo ra được một căn bệnh?”

“Để tôi giải thích.”

Ông tiếp tục dùng ngón tay cái vẽ vài vòng tròn nhỏ trên đầu, như thể đang cố rũ bỏ điều gì đó khó chịu. Một lúc sau, ông tháo chiếc ống nghe khỏi cổ và đặt lên bàn.

“Hãy tưởng tượng rằng, cô, Sofia Irina, là người hơi hướng nội. Hãy tưởng tượng chúng tôi nói rằng cô dễ ngượng ngùng và cần phải bạo dạn hơn, cần học cách bảo vệ bản thân mỗi ngày trong đời. Ông ta sẽ muốn tôi gọi đó là chứng rối loạn căng thẳng xã hội. Theo đó, tôi có thể bán cho cô loại thuốc của ông ta dành cho chứng rối loạn mà ông ta tự chế ra.” Đôi môi ông tách ra và ông đột ngột nở nụ cười toe toét tới mức tôi có thể thấy mình phản chiếu trên những chiếc răng vàng. “Nhưng cô, Sofia Irina, một nhà nhân học nhiệt tình và tôi, một người làm khoa học nhiệt tình, phải để tâm hồn của chúng ta bay bổng tự do khắp Las Alpujarras. Chúng ta không bao giờ được phép trở thành nô lệ của các hãng dược.” Gómez đẩy đĩa bánh sừng bò về phía tôi. “Cô cứ tự nhiên.”

Đây có vẻ như là một trò hối lộ. Giọng ông thân mật nhưng rõ ràng ông đang căng thẳng. Ông nhìn vào chiếc máy tính đặt trên bàn mình. “Cô đã gặp bố mình ở Athens rồi?”

“Phải.”

“Và rồi?”

“Bố tôi đã từ bỏ tôi.”

“Ồ. Giống như một chiếc xe bị phá tan tành không thể sửa chữa?”

“Không.”

“Cô đã bị từ bỏ như thế nào?”

“Ông ấy đang cố quên tôi tồn tại.”

“Ông ấy có thành công không?”

“Ông ấy đang cố tồn tại bằng cách lãng quên.”

“Có phải lãng quên đối lập với ký ức?”

“Không.”

“Vậy, cô không bị từ bỏ?”

“Không.”

Ông tử tế với tôi hơn là bố tôi. Trong cuộc gọi điện thoại duy nhất giữa chúng tôi, khi tôi còn ở Athens, ông đã khăng khăng rằng tôi là Leonardo da Vinci. Có vẻ là da Vinci cũng muốn bay về thăm người cha đã bỏ rơi ông và đó là lý do ông trở nên ám ảnh với chuyện bay. Theo tôi biết, các loại máy bay tự chế mà ông buộc vào cơ thể đã rời ra và ông rơi xuống đất.

Khuỷu tay tôi đụng vào làm đổ cốc nước cam. Chuyến thăm sắp tới của giám đốc điều hành công ty dược cũng khiến tôi khó chịu.

Gómez không có vẻ gì là để ý khi nước cam chảy xuống sàn. Ông lại ra dấu về phía những chiếc bánh sừng bò còn nguyên vẹn. Ông có vẻ căng thẳng nhưng tôi tin ông. Tôi cảm giác ông đối xử với tôi như cha với con.

Tôi cắn một miếng bánh sừng bò.

“Cô có một điều này... je ne sais quois [1] , Sofia Irina.”

“Thật sao?”

Ông gật đầu.

Giờ tôi đang ăn say mê một chiếc bánh sừng bò. Tôi có cảm giác thèm ăn vượt quá tình trạng và kích cỡ của mình. Khi tôi ăn xong, Gómez hỏi tôi có muốn ăn nốt cái còn lại không.

Tôi lắc các lọn tóc của mình. “Không, cảm ơn ông. Như vậy không tốt cho sức khỏe.”

Gómez liếc qua máy tính rồi nhìn tôi. “Tôi không có tin tốt nào cả,” ông nói. “Tôi không thể chữa trị cho mẹ cô. Tôi không nghĩ bà ấy có thể đi trở lại. Các triệu chứng của bà ấy như một bóng ma, chúng tới rồi đi. Không có ảnh hưởng gì tới toàn cơ thể bà ấy. Khi cô ở Athens, bà ấy nói chuyện với tôi về việc cắt chân. Thực ra, đó là mong ước của bà ấy. Bà ấy đòi được phẫu thuật.”

Tôi bắt đầu cười to. “Bà ấy đang đùa thôi,” tôi nói. “Ông không hiểu kiểu hài hước Yorkshire của mẹ tôi đâu. Bà luôn nói, ‘Hãy cắt bỏ đôi chân này đi’. Đó là một cách diễn đạt thôi.”

Ông ấy nhún vai. “Đó có thể là một trò đùa, nhưng chắc chắn là một lời đe dọa. Nhưng tôi đã nói rằng tôi không thể làm gì cho bà ấy. Bà ấy đã thua cuộc.”

Ông tiếp tục nói rằng trách nhiệm của ông không phải là rút lại lời bà nói hay đúng hơn là đảo ngược ước muốn được cắt bỏ bộ phận cơ thể. Thay vào đó, ông định hoàn trả phần lớn chi phí ông đã thu. Thực tế, ông đã thu xếp để gửi khoản này vào tài khoản của bà vào ngày hôm sau.

Bước lên cầu thang, tôi nhìn thấy

Một người đàn ông không ở đấy.

Ông không ở đấy lại đến hôm nay

Tôi ước, tôi ước ông ta đi khỏi đây.

Làm sao Gómez có thể hiểu nhầm khiếu hài hước châm biếm của mẹ tôi rồi bỏ rơi bà, như thể bà thật sự nghiêm túc với điều mình nói?

Bà là mẹ tôi. Chân bà là chân tôi. Nỗi đau của bà là nỗi đau của tôi. Tôi là độc nhất đối với bà và bà là độc nhất đối với tôi. Tôi ước, tôi ước, tôi ước.

“Tôi không thể làm gì cho bà ấy,” ông nhắc lại.

“Nhưng bà ấy đang trêu ông,” tôi kêu lên. “Đừng hiểu theo nghĩa đen, không có thật đâu.”

Ông chạm các đầu ngón tay lên cằm mình. “Cô dính vài mẩu vụn bánh ở cằm,” ông nói.

“Không có thật đâu!” tôi lại kêu lên.

“Phải, thật khó chấp nhận. Tuy nhiên, bà ấy dự định theo đuổi mong muốn cắt bỏ chân với một chuyên gia ở London. Thực ra, bà ấy đã đặt hẹn rồi.” Ông bảo rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi đã kết thúc. Tôi cần hiểu rằng Mrs Papastergiadis không phải bệnh nhân duy nhất của ông.

Tôi quá sốc tới nỗi không đứng dậy được. Thay vào đó, tôi nhìn trừng trừng vào con khỉ vervet khom mình trong lồng kính. Cơn thịnh nộ trong ánh nhìn của tôi sẽ phá hủy mái nhà cuối cùng của nó trong phòng tư vấn của Gómez. Tôi sẽ giải thoát cho nó chạy ra biển và chết đuối.

Những chiếc răng vàng của Gómez lại khoe ra. “Tôi nghĩ cô muốn thả tự do cho con khỉ bé nhỏ của chúng ta để nó có thể chạy quanh phòng và đọc các bản in đầu sách của Baudelaire [2] . Nhưng đầu tiên, cô phải giải thoát bản thân khỏi ghế và đi ra cửa.” Giọng ông sắc lạnh. “Hãy làm một chuyến đi bộ trên núi. Cô phải bảo đảm là mình sẽ không đi khập khiễng giống như mẹ cô hay là mang giày của bà.” Ông chỉ vào đôi bàn tay tôi.

Tôi vẫn đang cầm đôi giày của mẹ hiện không còn gắn với chân bà.

***Line Note Zone***

Tiếng Pháp: Tôi không biết là gì.

Charles Pierre Baudelaire (1821-1867): Một trong những nhà thơ có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp.

Hôm qua, người đẹp Hy Lạp nhìn thấy ba con gà mái bị buộc một chân vào một cái cây ở nhà Señora Bedello. Cô ấy bắt đầu ứa nước mắt. Sầu não. Lo lắng. Bốn con gà con đã chết vì nắng nóng. Hãy để cô ấy nghĩ rằng không ai có thể thấy nỗi đau khổ của cô hay cái cách cô kéo lê đôi bàn chân vì buồn bã. Tình yêu bùng nổ bên cạnh cô giống như chiến tranh nhưng cô không bao giờ thừa nhận mình đã khởi phát nó. Cô giả bộ không có vũ khí nhưng cô thích khói. Tình yêu không phải là tất cả những gì cô cần dù vậy cô không có ai nắm tay cô dưới những vì sao và nói Chúa ơi, nhìn mặt trăng kìa. Cô muốn có một công việc. Tôi cũng có những việc khác phải làm.