Thiên đường
Tôi khỏa thân nằm trên Bãi Người Chết. Playa de los Muertos. Có một mảnh thủy tinh tí xíu vướng trên lông mày trái của tôi. Tôi không biết làm sao nó lại ở đó được. Playa de los Muertos là bãi biển dành cho người tắm nude. Không có chỗ trú ẩn cho những người muốn khỏa thân. Hai cô gái mảnh khảnh, có lẽ mười bảy tuổi, đang khỏa thân bơi trong làn nước biển ngọc lam trong vắt. Một con chó xấu xí tả tơi đang bơi giữa hai người. Khi họ lên khỏi mặt nước, hai cô gái tìm những chiếc gậy đã dạt vào bờ biển và cắm chúng xuống lớp sỏi trắng lấp lánh, trông giống như cọc lều. Khi họ phủ một chiếc xà rông xanh lá lên những cây gậy để tạo chỗ che nắng, con chó trườn vào và họ ngồi cùng nó dưới ánh mặt trời rực rỡ. Một trong hai cô gái lấy ra chai nước và đổ vào một cái bát cho con vật của họ. Khi cô vuốt ve bộ lông ghẻ lở của nó, con chó tru lên.
Con chó đang tru lên.
Nó đang được vuốt ve nhưng nó vẫn tru lên.
Nó đang tru không vì lý do gì.
Cuộc đời không thể tốt đẹp hơn thế nhưng nó vẫn tru lên.
Đó là con chó của Pablo. Con chó béc giê. Con chó chăn cừu Đức. Con chó của trường dạy lặn. Tôi có thể nhận ra tiếng tru của nó dù ở nơi nào. Con chó của Pablo vẫn còn sống và đang tru trên Bãi Người Chết.
Một trong hai cô gái lấy lược ra và chải mái tóc dài, uớt sũng. Nhịp điệu đều đặn của chiếc lược dường như làm cho con vật đang khích động bình tĩnh lại trong khi nó tợp nước từ bát. Cô gái đang chải tóc và con chó đang tợp nước.
Các cô gái thôi tập trung vào con thú bị bỏ rơi và dựa lưng vào cơ thể đẫm nước hổn hển của nó. Họ đang nhìn ra đường chân trời. Một người đàn ông khỏa thân khoảng ba mươi tuổi đang cùng con trai ném sỏi xuống biển. Khi cảm thấy các cô gái khỏa thân nhìn mình, anh ta tránh nhìn vẻ đẹp của họ và đột ngột ném một viên đá nhỏ xuống biển. Anh ta đang trình diễn sức mạnh của mình với các cô gái và họ giả bộ như không để ý, nhưng họ đã để ý tới anh ta. Người đàn ông là một ông bố. Anh ta đứng cùng cậu con trai và đang phản bội một ai đó khác. Có lẽ anh ta đã giăng bẫy một người phụ nữ, cũng quyến rũ như những cô gái trẻ này, đang thư giãn cơ thể của mình và chăm sóc mớ tóc rối ướt nước. Anh ta đã bị bắt nhưng vẫn muốn ai đó bắt mình lần nữa. Đó là một cuộc săn. Kiểu săn duy nhất mà con mồi muốn kẻ ăn thịt vồ lấy và ngấu nghiến mình.
Những tảng đá nóng giãy. Nước biển trong xanh.
Bọn medusa không ở đây. Hôm nay, chúng biến mất khỏi biển. Chúng đã đi đâu vậy? Mặt tôi áp xuống những viên sỏi trắng. Ngoài mẩu thủy tinh ở gần lông mày, trên người tôi chẳng còn gì khác. Tôi không còn muốn biết ý nghĩa của bất cứ thứ gì.
Sức nóng tỏa ra từ những viên sỏi trắng làm ấm bụng tôi, nước biển mặn mòi để lại những vệt trắng trên làn da nâu của tôi. Đây là thiên đường nhưng tôi không hạnh phúc. Tôi giống như con chó từng thuộc về Pablo. Quá khứ là phù thủy bóng tối trong ta, nắm và giật lấy tâm can ta.
Có cả một ngày để thư giãn trên Bãi Người Chết.
Dan dân Denver gọi thông báo rằng anh đã sơn trắng lại bức tường nhà kho ở Coffee House. Như thể sự tân trang nhỏ đó giờ đây đã biến phòng tôi thành phòng anh. Anh nói là tôi đã bỏ lại một vài cuốn giáo trình nhân học ở dưới gầm giường. Tôi muốn anh làm gì với giày và áo khoác mùa đông của tôi, cả hai đều đang được treo trên móc phía sau cửa? Thật là thảm họa. Nhà kho là nơi ở của tôi. Nó có thể là một chỗ tạm thời, giản dị nhưng đó là nhà tôi. Tôi đã để lại dấu ấn của mình trên tường khi tôi viết ra trích dẫn của Margaret Mead, sử dụng năm dấu chấm phẩy (;;;;;) vẫn thường dùng trong các tin nhắn để thể hiện cái nháy mắt.
Tôi thường nói ở các lớp học của tôi rằng những cách để thấu hiểu sự vật là: nghiên cứu trẻ nhỏ; nghiên cứu động vật; nghiên cứu người nguyên thủy; được chữa trị bằng phân tâm học; cải đạo và vượt qua điều đó; có một cơn rối loạn tâm thần và vượt qua nó.
Buổi tối đó, tôi gặp Matthew đang bê một thùng quần áo ra khỏi cửa hàng vintage. Anh ta nói với tôi đó là việc cho Ingrid đem về nhà ở Berlin và hỏi tôi có nhắn gửi gì cần anh ta chuyển tới cho cô không. Như thể tôi bị cấm nói chuyện với cô và chỉ có thể làm điều đó thông qua anh ta.
Tôi đứng đó, mồ hôi đầm đìa, hoảng loạn dưới cái nắng cuối tháng Tám gay gắt nhất.
Tôi muốn gửi cho Ingrid thông điệp gì?
Tôi để anh ta chờ.
“Tiện thể, Sophie, chai rượu mà cô và Ingrid lấy trộm từ hầm của tôi? Đó là loại rượu tầm trung, trị giá khoảng ba trăm bảng. Bởi vậy, tôi mong cô trả một nửa.”
Tay anh ta đang vướng thùng quần áo, bởi vậy anh ta lúc lắc một chiếc giày vải trắng của mình về phía tôi để nhấn mạnh.
Khi tôi cười, tôi nghe có vẻ tàn ác thậm chí là qua tai mình. “Hãy nói với cô ấy rằng con chó của Pablo vẫn còn sống và tự do. Nó biết bơi bởi nó có quá khứ với biển.”
“Quá khứ với biển, ý cô là sao?”
“Chắc hẳn có ai đó đã dạy nó bơi khi nó còn là một con cún.”
“Cô quá điên rồ, Sophie.”
Matthew đi về phía tôi, đánh vật với chiếc thùng, rồi hôn má tôi. Tôi có thể nhận ra cơ thể của anh ta thông minh hơn chính anh ta, bởi tôi thích cái cảm giác anh ta ở gần tôi. Tôi đưa chiếc má điên rồ còn lại của tôi cho đôi môi điên rồ của anh ta.
Mười một giờ đêm và tôi lại đang khỏa thân, nhưng lần này là với Juan.
Cơ thể của chúng tôi đang run lên. Chúng tôi đang nằm trên một chiếc thảm Thổ Nhĩ Kỳ trên sàn căn phòng cậu ta ở trọ khi làm công việc mùa hè ở trong lều cứu thương.
“Sofia,” cậu ta nói. “Tôi biết tuổi chị và tôi biết quê chị. Nhưng tôi không biết bất cứ điều gì về nghề nghiệp của chị.”
Tôi thích việc cậu ta không yêu tôi.
Tôi thích việc tôi không yêu cậu ta.
Tôi thích phần thịt vàng của hai quả dứa dại nhỏ xíu cậu ta mua ngoài chợ.
Cậu ta đang hôn lên vai tôi. Cậu ta biết tôi đang đọc email Alexandra gửi.
Cậu ta bảo tôi đọc to lên.
Thư viết bằng tiếng Hy Lạp, bởi vậy, tôi phải dịch nó ra tiếng Anh.
Sofia thân mến,
Em gái cô đang nhớ cô. Một người bạn bảo tôi rằng tôi có hai con gái. Tôi đã sửa lại lời cô ấy, Không, tôi chỉ có một, và cô ấy nói, Không, cô có hai. Cô ấy ám chỉ cô. Tôi coi cô như chị em nhưng rồi tôi nhớ ra con gái tôi là em gái của cô. Bố cô đã nói với tôi rằng ông ấy sẽ để lại tất cả tiền của chúng tôi cho nhà thờ sau khi mất. Tôi kể cho cô chuyện này như một người chị. Mặc dù tôi cũng có đức tin, tôi vẫn cần phải chăm sóc con gái tôi, cũng là em gái cô. Cô nên biết rằng tôi đã mất công việc ở ngân hàng tại Brussels. Tôi lo rằng hai cô con gái của tôi, phải, một trong số đó là cô, và vợ ông ấy, là tôi, sẽ phải hy sinh cho Chúa của ông ấy và chúng ta sẽ mất các khoản đầu tư và ngôi nhà. Tôi cũng mong sức khỏe mẹ đẻ cô đang tiến triển tốt và đôi chân của bà ấy sẽ khá hơn.
Gửi những lời chúc tốt đẹp tới cô, Sofia.
Alexandra
Cậu ta đề nghị tôi đọc thư bằng tiếng Hy Lạp cho cậu ta. “Đó là ngôn ngữ phù hợp để đọc kiểu email này.” Cậu ta biết mình đang chạm vào tôi ở vị trí khiến tôi run lên.
Chúng tôi thảo luận về nước Mỹ. Đất nước đem lại một mái nhà cho nhà nhân học Claude Lévi-Strauss, cho công ty Levi Strauss & Co., hãng sản xuất quần jean xanh, và là đất nước có thể cho tôi một nơi nương tựa tạm thời để hoàn thành chương trình tiến sĩ. Nếu đề tài là về ký ức, Juan băn khoăn tôi sẽ bắt đầu ở đâu và kết thúc ở đâu. Trong khi cậu ta lấy mẩu thủy tinh ra khỏi chỗ da phía trên lông mày của tôi, tôi thú nhận rằng tôi thường bị lạc trong các chiều thời gian, rằng tôi cảm thấy quá khứ đôi khi gần hơn hiện tại và thường xuyên lo sợ tương lai đã xảy ra rồi.