← Quay lại trang sách

Phục hồi

Các mảnh của chiếc bình Hy Lạp giả cổ mà tôi làm vỡ trước khi đi Athens vẫn đang nằm rải rác trên bàn trong căn nhà bên bãi biển. Tôi tự hỏi có nên cố gắn lại không. Bảy người phụ nữ nô lệ đang đi lấy nước ở đài phun nước đã tan tành. Cơ thể nô lệ của họ đã vỡ, đầu họ rạn nứt. Tôi nhìn họ chăm chú một lúc lâu rồi quyết định sẽ không phục hồi họ bằng bột bả và chổi sơn. Thay vào đó, tôi mở một chai rượu và ra uống ở ngoài hiên.

“Lấy nước cho mẹ, Sofia. Nước không lạnh ấy.”

Tôi là một người phụ nữ nô lệ và là một người phụ nữ uống rượu.

Tôi đem cho mẹ nước đã đun trong ấm nhưng không để mát trong tủ lạnh. Vẫn không đúng loại nước bà muốn. Tôi đang dần hiểu rằng có nhiều biến thể chấp nhận được của cái sai. Tôi không còn nói chuyện với mẹ. Tin về mong muốn cắt chân của bà khiến tôi sốc tận ốc. Bà đã từ bỏ quyền giao tiếp dưới bất cứ hình thức nào với tôi bởi bà đã thay thế lời nói bằng con dao phẫu thuật. Tôi không thể sống chung với sự bạo lực trong ý định hay trí tưởng tượng của bà. Thực ra, tôi không chắc mình đang sống trong kiểu thực tại nào ngay lúc này. Tôi không biết cái gì là thực. Trong trường hợp này, đôi bàn chân của chính tôi hiện không đạp vững trên mặt đất. Tôi không còn lực bám. Mẹ tôi đã từ bỏ, buông xuôi, ngừng lại, thoái lui, khước từ, phủ nhận tất cả mọi thứ và bà đã kéo tôi xuống cùng bà. Tình yêu của tôi dành cho bà giống như một chiếc rìu. Bà đã chộp lấy nó từ tay tôi và đang dọa chém lìa bàn chân mình.

Sự thật là lời đe dọa này của bà, việc cắt bỏ bàn chân, đã làm tôi bừng tỉnh. Tôi dần phát hiện ra rằng giấc ngủ dành cho những người hạnh phúc hơn. Tôi thức suốt cả đêm để viết đơn xin hoàn thành chương trình tiến sĩ của mình ở Mỹ. Tôi muốn tránh Rose càng xa càng tốt. Tối qua, tôi đã gõ cật lực lên bàn phím và các câu chữ thành hình trên màn hình laptop tan vỡ bên dưới những ngôi sao sa mạc. Tôi ngắm nhìn mặt trời lên. Mặt trời trôi ra xa rồi lại tiến lại ngang bầu trời nhưng thật ra chính Trái đất mới đang di chuyển quanh Mặt trời, nghiêng nghiêng, xoay xoay.

Tôi đang xoay cùng Trái đất và tôi đang bấm nút Gửi.

Tôi lại mơ thấy cô gái Hy Lạp. Chúng tôi đang nằm trên bãi biển và tôi đặt tay mình lên ngực cô. Cả hai chúng tôi thiếp đi. Khi tỉnh giấc, cô ấy kêu lên, NHÌN KÌA! Cô ấy chỉ vào dấu bàn tay tôi. Tay tôi để lại một hình xăm trắng trên làn da nâu đều khắp cơ thể cô. Cô ấy nói, Tôi sẽ mang dấu móng vuốt quái vật của cô trên cơ thể để dọa kẻ thù.