Cuộc thanh tra Gómez
Giám đốc điều hành cấp cao của công ty dược và cán bộ y tế ở Barcelona đang ngồi trên hai chiếc ghế gỗ cứng bên dưới con khỉ vervet đặt trong phòng tư vấn của Gómez. Một người trông hốc hác với mái tóc bạc cắt ngắn. Người đi cùng ông ta thì bụ bẫm với đôi má nhèo nhẽo, mái tóc đen mỏng có bôi sáp bóng phủ khắp da đầu và đôi môi nhỏ âm ẩm.
Tay giám đốc hốc hác nghịch một quả bóng golf trong bàn tay phải, dùng ngón cái gõ gõ nhẹ lên nó, thỉnh thoảng tung nó lên cao vài phân rồi chụp lại. Gómez đứng trước bàn của mình còn Julieta ngồi ghé lên bàn, đôi chân cô vắt tréo bên dưới thứ có vẻ là áo khoác trắng mới tinh của chuyên viên y tế. Mẹ tôi ngồi oai vệ trên chiếc xe lăn và tôi đứng cạnh bà.
Gómez ra dấu về phía hai người đàn ông. “Tôi xin phép được giới thiệu Mr James tới từ Los Angeles.” Ông chỉ về phía người đàn ông hốc hác, tóc bạc. “Và Señor Covarrubias tới từ Barcelona.”
Ông vẫy tay về phía mẹ tôi. “Đây là bệnh nhân của tôi, Mrs Papastergiadis và con gái của bà, Sofia Irina.”
Tay cán bộ bụ bẫm mỉm cười ve vãn với mẹ tôi. “Tôi hy vọng hôm nay bà cảm thấy thoải mái,” ông ta nói.
“Thật tốt khi được bình thường trở lại,” bà trả lời.
Ông James tung quả bóng golf lên rồi lại bắt nó.
“Rồi, xin mời. Tôi có thể giúp gì cho quý vị?” Tông giọng của Gómez lịch sự nhưng cộc lốc.
Mr James tới từ Los Angeles rướn người về phía trước và cố nhìn thẳng vào mắt mẹ tôi. Khó khăn đầu tiên ông ta phải vượt qua là phát âm họ của mẹ. Nghiêm khắc mà nói, thứ ông ta thốt ra không giống gì với họ của người mà ông ta đang đề cập tới. “Tôi tin rằng bà phải nhập viện trong hai đêm. Bà có thể kể cho chúng tôi chi tiết hơn về chuyện này không?”
“Tôi bị mất nước,” Rose nghiêm nghị nói.
“Đúng vậy.” Gómez khoanh cánh tay áo kẻ sọc nhỏ. “Và rồi bà ấy được truyền nước muối sinh lý qua tĩnh mạch. Điều này nằm trong phần việc cơ bản nhất chúng tôi làm ở phòng khám Gómez. Hai vị đã đúng khi lo lắng về chuyện mất nước. Bệnh nhân của tôi không thể nuốt nước dễ dàng, điều đó có nghĩa là bà ấy không thể nuốt thuốc dễ dàng.”
Ông James gật đầu và quay sang Rose. “Nhưng tôi được biết bà đã bị bắt ngừng tất cả các loại thuốc?”
“Giờ tôi đã quay lại như cũ. Bác sĩ của bệnh viện ở Almería cũng lo lắng.”
Julieta tiến lên một bước. “Xin chào, các quý ông.” Cô liếc nhìn bố mình.
Gómez gật đầu, như thể họ đã trao đổi một thông điệp bí mật. Cả hai dường như lo lắng và thấp thỏm.
“Việc điều trị đang được tiếp tục,” Julieta nói. “Nó đang tiến triển. Chúng tôi có việc phải làm. Chúng tôi hy vọng kết thúc cuộc họp này càng sớm càng tốt và nói chuyện riêng với Mrs Papastergiadis.”
“Việc điều trị đã kết thúc,” mẹ tôi nói. “Nó không có tiến triển. Tôi đã sắp xếp kế hoạch chữa bệnh khác khi trở về London.”
Señora Covarrubias vỗ cà vạt. Ông ta nói tiếng Anh hoàn hảo và dễ dàng phát âm họ của mẹ tôi. Ông ta đề nghị mẹ tôi liệt kê tên các thuốc hiện tại, mẹ tôi đưa ra một danh sách chi tiết, trong khi ông James đánh dấu vào bảng câu hỏi trên chiếc kẹp tài liệu của mình.
Khi Rose hỏi ông ta thông tin một trong các loại thuốc mới của bà, giọng của ông James chắc chắn, thậm chí có lẽ là háo hức. Ông ta thì thầm với bà rằng bác sĩ ở Almería là đồng nghiệp và đơn thuốc ông ta kê sẽ giúp loại bỏ những cuộc đối thoại nội tâm có thể gây hại cho bệnh nhân.
“Kiểu đối thoại như thế nào?” Rose rướn về phía trước để nghe ông ta cho rõ hơn.
“Tự đổ lỗi cho bản thân hoặc ngược đãi.” Ông James dường như ám chỉ có các trường hợp khác nhưng hai trường hợp mà ông ta vừa nhắc tôi đã đủ cho hiện tại.
“Nó sẽ loại bỏ những kiểu đối thoại đó?”
“Làm lặng đi,” ông ta nói.
“Làm lặng đi,” bà nhắc lại.
“Tôi nghĩ trong tiếng Anh thì nói là ‘Nín lặng’.” Señora Covarrubias dường như muốn quay lại cuộc trò chuyện với mẹ tôi. Điện thoại ông ta đang rung lên trong túi.
“Trước tiên,” ông ta nói, “tôi muốn hỏi liệu bác sĩ của bà đã có lúc nào cho bà xem bảng theo dõi quá trình để bà biết việc điều trị của bà tiến triển tới đâu và đã đạt được những gì không?”
“Tôi chưa từng thấy một bảng theo dõi nào như thế,” Rose nói.
“Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của bà, bà Papastergiadis, nhưng tôi nghĩ chúng ta có những mục tiêu chung. Chúng tôi muốn biết liệu tính tới nay, cách điều trị này có giúp bà sinh hoạt hiệu quả hơn không.”
Rose ngẫm nghĩ về câu hỏi. Nó dường như khiến bà hoang mang. Bà trở nên nhợt nhạt và đôi vai bà run lên. Bà vẫn ngồi yên, im lặng và trầm tư. Bà nhấc tay lên và khẽ vẫy các ngón tay về phía tôi. Tôi không biết bà đang cố diễn đạt điều gì nhưng việc này nhắc tôi nhớ lại đứa trẻ trong ngôi nhà đổ nát gần sân bay đã vẫy cái thìa của nó với chiếc ô tô. Có lẽ thế nghĩa là đi đi.
Hoặc xin chào. Hoặc xin giúp đỡ.
“Ông có thể nhắc lại câu hỏi không?”
Julieta Gómez xen vào. “Bà không cần phải trả lời, Rose. Đó là lựa chọn của bà.”
Rose nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong vắt, ân cần của Julieta. “Chà, tôi dậy vào buổi sáng. Tôi mặc đồ. Tôi làm tóc.”
Những người đàn ông mặc com lê đánh dấu gì đó trong bảng câu hỏi của họ khi bà nói.
“Khi còn nhỏ, tôi chạy nhiều cây số mỗi ngày. Nhảy qua các bụi cây và rãnh nước. Tôi có thể bện cỏ và huýt sáo. Nhưng bây giờ tôi là một con ngựa lụ khụ tội nghiệp.”
Señora Covarrubias ngước mắt khỏi kẹp tài liệu của mình. “Lụ khụ?”
“Có nghĩa ‘già cả’,” bà giải thích.
Ông James tiếp lời của đồng nghiệp. “Chúng tôi tổ chức cuộc gặp hôm nay bởi chúng tôi không tin bà đang được những bàn tay an toàn chăm sóc.”
Gómez hắng giọng. “Các quý ông, làm ơn hãy nhớ rằng tới nay, bệnh nhân của tôi đã được kiểm tra các dấu hiệu đột quy, tổn thương tủy sống, chèn ép dây thần kinh, đa xơ cứng, loạn dưỡng cơ, bệnh neuron vận động và viêm cột sống. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa thảo luận về kết quả nội soi mới đây.”
Trong khi nghe Gómez nói, ông James căng thẳng nghịch quả bóng golf. Ông ta cau mày như thể Gómez đang nói tiếng nước ngoài, mà đúng vậy, bởi ông ấy đang nói tiếng Anh ở Tây Ban Nha, mặc dù ông James, từ Nam California tới, nói thông thạo tiếng Tây Ban Nha.
Ông ta tung quả bóng golf lên cao và nó đập vào cái giá ngay trên đầu ông ta.
Có một tiếng động rất khẽ của thứ gì đó bị vỡ, không phải tiếng leng keng mà là một tiếng vỡ đanh gọn. Nó khiến hai người đàn ông giật mình. Họ quay lại nhìn con khỉ, chiếc đầu nhỏ viền lông trắng, đôi lông mày dữ tợn, chiếc đuôi dài dựng đứng như thể nó chuẩn bị kêu ầm ĩ, khẹt khẹt khẹt khẹt.
“Tôi xin lỗi,” ông James nói. “Tôi không biết nó ở đó.”
Từ chỗ tôi đứng, trông như thể con khỉ bị chết vì điện giật đang bay lửng lơ trên đầu họ. Đôi mắt sáng chết chóc của nó nhìn chằm chằm vào các bác sĩ cấp cao tới từ châu Âu và Bắc Mỹ. Họ là những thợ săn da trắng vĩ đại thế hệ mới với đội ngũ phu khuân vác, người dựng lều, bảo vệ có vũ trang, người vác súng, đi bắt người làm nô lệ và săn bắn voi lấy ngà. Ngà voi là mẹ tôi. Ông James thậm chí không thể phát âm họ của bà, vậy nhưng bà vẫn giao dịch với ông ta và đánh đổi đôi chân để lấy chất kích thích của ông ta. Ông ta đã giành được vùng đất.
Señora Covarrubias rướn người tới trước. “Cô có nỗi lo nào muốn chia sẻ với chúng tôi không, Sofia?” Âm thanh duy nhất trong căn phòng là tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ gangster của Rose, những hạt kim cương giả đính thành vòng tròn lấp lánh trên cổ tay gầy của bà.
“Tôi không biết liệu mẹ tôi đã chết hay còn sống,” tôi nói.
Julieta nhìn chằm chằm vào tường như thể cô đã từ mặt tôi.
“Xin hãy tiếp tục, Sofia. Cô không cần phải sử dụng biệt ngữ nếu không muốn.” Ông James mỉm cười khích lệ.
Rose đập nắm tay xuống cạnh chiếc xe lăn. “Con gái tôi không gặp khó khăn với biệt ngữ. Nó có bằng danh dự bậc nhất.”
Bà quay sang tôi và nói tiếng Hy Lạp. Đã khá lâu rồi bà mới làm điều đó. Mẹ tôi dạy tôi tiếng Hy Lạp khi tôi khoảng ba tuổi. Chúng tôi hiếm khi nói thứ tiếng này ở nhà, có lẽ là để trừng phạt bố tôi. Tôi đã phải cố gắng rất nhiều để xóa bỏ cả một ngôn ngữ, tuy nhiên, nó vẫn chưa nín lặng. Tôi muốn cắt lưỡi của nó nhưng nó đối thoại với tôi mỗi ngày kể từ khi bố bỏ ngôi nhà của gia đình mà đi. Điều kỳ quặc là mẹ đang dùng tiếng Hy Lạp để kể một chuyện đùa liên quan tới định kiến về việc sinh ra ở Yorkshire. Câu duy nhất mà bà nói bằng tiếng Anh là “Và tôi cũng không có một con chó whippet [1] ”.
Tôi mỉm cười và bà cười to. Khi Julieta liếc nhìn chúng tôi, trông cô có vẻ khổ sở. Có lẽ sự đồng lõa hiếm hoi mà cô quan sát được giữa mẹ và con gái đã đưa người mẹ đã mất của cô ra khỏi quan tài và đặt bà ở đâu đó trong căn phòng với chúng tôi. Rose và tôi trông hạnh phúc hơn so với thực tế. Tôi đã tự do lên tiếng nhưng mẹ chặn lời tôi bằng một chuyện đùa. Bà đấm tay, khăng khăng tôi không có vấn đề gì cả và bà đã khiến điều đó nghe như một lời khen.
Dù vậy, ông James có vẻ bối rối và chán nản. Chúng tôi đã đi chệch đường khá xa. Chúng tôi đã lòng vòng, tránh né, trì hoãn. Rose có thể đang ngồi trên xe lăn, nhưng bà đã lướt qua hết bảng chữ cái, nấn ná ở các khoảng trống cô đơn giữa alpha và omega, bà đã thốt ra những từ như “lụ khụ” và “whippet”. Chúng không khớp với câu chuyện mà ông ta đang dựng lên với bảng câu hỏi, lúc này đang nằm đó, như Sự Thật, trong lòng ông ta.
Ông ta đưa bảng câu hỏi lên che miệng khi thì thầm với Señora Covarrubias, người này gật đầu rồi lục túi lấy điện thoại. Tôi có thể thấy ông ta đã nhận được bảy mươi ba email trong khi ông ta dùng bút bi đánh dấu và khoanh tròn.
“Phòng khám Gómez đã cho tôi hy vọng.” Giọng tôi run run, nhưng tôi nghĩ mình thật sự tin như vậy.
Gómez ngắt vội lời tôi và bắt đầu nói tiếng Tây Ban Nha với hai ông cán bộ. Đó là một cuộc trò chuyện dài. Thỉnh thoảng, Julieta lại cắt ngang. Cô nói với tông giọng mạnh mẽ, thậm chí gay gắt, nhưng tôi nhận thấy cảm xúc của cô đang dâng trào. Tay trái cô đang ôm lấy cổ họng. Khi cô cao giọng, bố cô lắc ngón tay về phía cô.
Con khỉ vervet bị điện giật nhìn chằm chằm tất cả chúng tôi.
Ông James đứng lên. “Thật hân hạnh được gặp mọi người,” ông ta nói, cúi mái đầu bạc về phía đôi chân tàn tật của mẹ tôi.
Señora Covarrubias hôn bàn tay Rose. Mũi ông ta bị hơi bẹt ra, như thể vừa đánh nhau.
“Profunda tristeza [2] ,” ông ta nói với giọng trầm trầm, mệt mỏi. Ông ta cho mấy ngón tay mũm mĩm vào trong túi và lấy chùm chìa khóa ô tô ra với nguồn sinh lực mới, như thể ông ta không muốn gì hơn ngoài việc lái chiếc limousine trắng đang đỗ ngoài sân phòng khám và vượt tốc độ lao về Barcelona.
✽ ✽ ✽
Sau khi họ đi, Gómez đề nghị tôi ra khỏi phòng. “Tôi muốn được nói chuyện riêng với bệnh nhân của mình,” ông nói.
Rose lắc ngón tay cong gập bị viêm khớp về phía vị bác sĩ nghiêm nghị, không cười của mình. “Mr Gómez, chiếc lồng thủy tinh nhốt con linh trưởng của ông đã vỡ tan gần đầu con gái tôi. Nó có một mảnh thủy tinh nhỏ gần lông mày. Sắp tới làm ơn hãy phủ một chiếc khăn lên cái lồng.”
Khi đi về phía cửa, tôi nghĩ mình thấy ánh sáng tỏa ra từ mẹ. Cùng lúc, tôi thấy vẻ đẹp của bà hiện lên. Gò má, làn da mềm của bà - bà đột nhiên trở nên sinh động, như thể bà đã trở thành chính mình.
***Line Note Zone***
Một giống chó săn tầm trung của Anh, hậu duệ của greyhound. Sở hữu chó whipet là một trong những định kiến xã hội cho người Yorkshire.
Tiếng Tây Ban Nha: Tôi rất tiếc.