Chế ngự Sofia
Vạn vật êm đềm. Vạn vật lặng yên.
Mặt trời đang lên.
Một cột khói đen cuồn cuộn bốc lên bầu trời. Đã có một vụ nổ ở đâu đó xa nơi này.
Theo lời khuyên của Gómez, tôi bắt đầu đi bộ lên núi, đưa mình vào vùng đất khắc nghiệt, khám phá các đặc điểm cảnh quan, những cây mọng nước bé con với hình dạng hoàn hảo mọc xen giữa các tảng đá, vẻ lộng lẫy của vỏ, cấu trúc hình học và sự mơn mởn của cây. Trong ba lô của tôi có một chai nước, tai nghe chụp trên đầu trong khi tôi nghe một vở opera của Philip Glass, Akhnaten. Tôi muốn âm nhạc hùng tráng như ngọn lửa thiêu đốt nỗi khiếp sợ từ đâu đến đang râm ran dưới da tôi. Những con thằn lằn lao vọt qua dưới đôi giày thể thao của tôi trong lúc tôi bước, đi xa khỏi cột khói đen trên bầu trời và tiến vào thung lũng khô cằn, về phía trông có vẻ giống như những tàn tích đổ nát của một lâu đài Ả Rập cổ. Sau khoảng một tiếng, tôi dừng lại để nghỉ trong bóng mát và tìm kiếm dấu vết của con đường dẫn tôi trở lại bãi biển.
Cô ấy đang chờ tôi ở phía xa.
Ingrid đội mũ bảo hiểm, đi bốt, cưỡi con ngựa Andalusia. Tít trên bầu trời thăm thẳm, một con đại bàng đang sải cánh và lượn vòng quanh con ngựa. Âm nhạc cuồng nhiệt đang dội ầm ầm qua tai nghe của tôi trong khi cô phi nước đại về phía tôi. Bắp tay của cô nổi cơ, mái tóc dài thắt bím, cô kẹp chặt đùi vào con ngựa, nước biển lấp lánh dưới dãy núi.
Đầu tiên, tôi dõi theo một cách thụ động, như thể tôi đang nhìn chằm chằm từ cửa sổ tàu ra cảnh thiên nhiên đang dần biến mất, nhưng khi cô lại gần hơn, tôi nhận ra cô đang phi nhanh như thế nào. Tôi biết Ingrid đã đẩy giới hạn của mình tới cực điểm. Cô mạo hiểm và có tính toán nhưng đôi khi kết cục không được như ý. Cô đã chém đầu em gái mình và đang chuẩn bị làm thế với tôi.
Tôi nằm rạp xuống mặt đất như thể vừa bị bắn, nằm sấp mặt với tay để trên đầu, máu trong cơ thể tôi dồn dập, rộn ràng như một dòng sông đen trong khi tiếng vó ngựa nện trong tai. Con ngựa nhảy qua người tôi che đi ánh mặt trời. Sức nóng toát ra từ cơ thể nó dữ dội và hoang dại trong khi tim tôi gõ nhịp liên hồi xuống mặt đất ấm nóng dưới cơ thể.
Ingrid đã hòa vào bầu trời khi cưỡi trên con ngựa bệ vệ của cô. Tai nghe và iPod của tôi nằm thành một mớ lộn xộn giữa những bụi cây kế và các tảng đá bị mặt trời thiêu đốt nhưng nhạc vẫn đang vang lên. Tiếng nhạc cao trào giờ là một dòng âm thanh nhỏ xíu hòa vào tiếng hí vang của con ngựa Andalusia và tiếng kêu nhỏ hơn của những con thú sa mạc.
“Zoffie, sao cô lại nằm trên mặt đất như cao bồi vậy?”
Cô đang kéo dây cương. Tôi nhận ra cô đã dừng cách tôi một khoảng khá xa. Tôi đã hoảng loạn mà nhào xuống đất bụi và cây kế nhưng chính đôi tay tôi đã giật bỏ tai nghe khỏi đầu mình.
“Cô thực sự nghĩ tôi sẽ phi ngựa qua người cô sao?”
Tôi nhìn lên đôi mắt già màu đen lóng lánh của con ngựa Andalusia trong khi Ingrid ngồi trên người nó kêu lên: “Cô nghĩ tôi là một kẻ sát nhân sao, Zoffie?”
Quả thật tôi đã tin cô sẽ làm gãy xương tôi với con ngựa của Leonardo.
Chắc hẳn tôi đã làm bong da ở đầu gối lúc ngã xuống đất, bởi khi tôi cuối cùng cũng đứng dậy, quần jean của tôi đã rách toạc.
Tôi khập khễng đi qua bụi cây kế và những tảng đá về phía con ngựa.
“Cô từ bỏ tôi rồi sao, Zoffie?”
“Không.”
“Vậy đưa tôi cái áo của cô.”
Tôi nhón chân, cởi chiếc áo đẫm mồ hôi khỏi đầu và đặt nó vào bàn tay đang chìa ra của Ingrid.
Mặt trời chiếu rát bờ vai tôi.
“Sao cô lại muốn áo của tôi?”
Cô nắm lấy tay tôi và kéo tôi lại gần. “Tôi tặng cô một món quà, nhưng cô không đưa lại cho tôi cái gì cả. Thêu lụa khó lắm. Không dễ dàng đâu. Lụa rất trơn. Tôi thêu tên cô với loại chỉ tên là Màu Xanh Tháng Tám.” Cô vẫn đang nắm chặt tay tôi trong khi ghì dây cương, như thể cô đang lo sợ rằng tôi cũng sẽ vuột mất.
Tôi đã phá vỡ quy tắc trao đổi. Cô trao và tôi nhận, nhưng tôi đã không đền đáp lại.
Một món quà như tình yêu thì không bao giờ miễn phí.
Màu Xanh Tháng Tám.
Màu xanh là những nỗi sợ của tôi, sợ thất bại, sợ ngã, sợ cảm xúc, và màu xanh là bầu trời tháng Tám trên đầu chúng tôi ở Almería. Chiếc mũ bảo hiểm sụp xuống che mắt cô. Màu xanh là nước mắt của cô và là cuộc đấu tranh để sống ở mọi chiều giữa quên và nhớ.
Cô thả tay tôi ra và thúc đầu gối vào con ngựa.
Tôi nhìn cô chỉnh lại mũ bảo hiểm và biến mất sau làn bụi với chiếc áo của tôi kẹp ở yên. Sau đó, tôi gỡ tai nghe khỏi bụi cây kế và chụp lên tai, cầm lấy rồi uống cạn chai nước lúc này đã nóng hổi.
Dưới ánh mặt trời giữa ngày, tôi bắt đầu chặng đường dài trở về nhà trong chiếc áo lót, quần jean rách và đôi giày thể thao ướt mồ hôi, iPod thò ra khỏi túi quần sau của tôi, tai nghe một lần nữa chụp tai tôi. Tôi cảm thấy sống động và rộn ràng khi nhìn chăm chú xuống mặt biên phía dưới với những con medusa bồng bềnh trôi theo cách vô cùng kỳ lạ.
Với những con chim sa mạc kêu the thé trên đầu, tôi thấy không chắc là khao khát bị cấm đoán của Ingrid dành cho tôi là món nợ tôi có bao giờ trả được bằng một món quà. Kể cả khi phải cởi hết quần áo trên người.
Tôi yêu Ingrid Bauer và cô ấy yêu tôi.
Cô ấy không phải một người an toàn để yêu, nhưng tôi đã chuẩn bị tâm lý để mạo hiểm.
Phải, vài thứ đang dần to lớn hơn, những thứ khác thì teo lại. Tình yêu to ra và trở nên nguy hiểm hơn. Công nghệ nhỏ lại, cơ thể con người phát triển hơn, chiếc quần cạp trễ của tôi thít vào bờ hông tròn, nâu và rắn chắc sau khi bơi mỗi ngày suốt một tháng nhưng thịt vẫn lồi ra khỏi phần thắt lưng của chiếc quần không dành cho bờ hông to này. Tôi đang tràn ra giống như cà phê rỉ khỏi cốc giấy. Tôi tự hỏi, tôi có thể khiến mình nhỏ lại không? Liệu tôi có đủ không gian trên Trái đất để teo nhỏ chính mình?
Cột khói đen đã tan vào bầu trời.
Khi cuối cùng cũng trèo xuống được con đường dẫn ra bãi biển, tôi đã có một hành trình vượt xa khỏi chính mình so với bất cứ khi nào trước đây, xa khỏi bất cứ giới hạn nào mà tôi thừa nhận.
Tôi là một hỗn hợp của thịt da, cơn khát, bụi bặm, máu, môi nứt nẻ, chân bỏng rộp, đầu gối trầy xước, hông thâm tím, nhưng tôi quá hạnh phúc khi không phải đắp chăn ngủ trưa trên một chiếc sofa cạnh một người đàn ông lớn tuổi và ôm một đứa trẻ trong lòng.