← Quay lại trang sách

Đi bộ

Khi lại gần bãi biển hơn, tôi có thể thấy một chiếc thuyền mái chèo đang quay về bờ. Đó là con thuyền mang tên Angelita từng được neo trong vườn của ngôi nhà có mái vòm trồng hoa nhài sa mạc. Cậu con trai người đánh cá cơ bắp đã buộc một chiếc vòng da quanh bắp tay phải khi cậu ra sức chèo đưa hai con cá kiếm bạc lấp lánh vào bờ. Chúng nằm trên thuyền như những chiến binh, dài gần một mét, phần mũi nhọn có lẽ dài thêm khoảng ba mươi phân nữa. Hai người anh em của cậu lội ra giúp cậu kéo chiếc thuyền vào bờ, nhưng nó vẫn quá nặng và họ gọi giúp đỡ. Tôi quẳng chiếc ba lô xuống cát và, vẫn mặc quần jean và áo lót, chạy xuống biển đứng cùng họ, kéo dây ráng sức lôi chiếc thuyền vào bờ. Con trai người đánh cá lấy ra một con dao lớn và bắt đầu cắt phần mũi nhọn. Khi nó rời khỏi cơ thể con cá bạc mắt xanh, cậu ta ném nó cho tôi như một vận động viên đấu bò ném tai của con bò cho đám đông. Nó rơi xuống chân tôi và vào khoảnh khắc ấy, tôi nhớ tới mong ước cắt bỏ chân bằng con dao phẫu thuật của mẹ.

Tôi lội xuống tới rốn, vết sẹo xưa nhất của con người, và phát hiện ra mình đang khóc. Mẹ tôi cuối cùng đã hủy hoại tôi thành công. Tôi quỳ xuống biển, tay tôi che mắt như những lần tôi khóc lúc nhỏ và tưởng tượng không ai có thể trông thấy tôi. Không một ai cả. Tôi từng muốn vô hình và bị hiểu lầm. Nếu có bất cứ ai hỏi, tôi sẽ không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc chỗ nào. Một lúc sau, tôi quay lại để nhìn vào khoảng giữa hai vách đá, và tôi trông thấy bà.

Tôi thấy Bà.

Một người phụ nữ sáu mươi tư tuổi mặc chiếc váy in họa tiết hoa hướng dương ở chân váy đang đi bộ dọc bãi biển. Bà cầm một chiếc mũ ở tay trái. Phải, chính là bà và bà đang đi. Mới đầu, tôi nghĩ bà là một ảo ảnh bởi tôi đã đứng dưới nắng sa mạc cả ngày, một ảo giác hoặc một viễn tượng hay một ước nguyện mỏi mòn. Mọi người không để ý đến bà và bà không nhìn thấy tôi. Tôi định chạy về phía bà, về phía mẹ tôi và choàng tay ôm bà, nhưng trông bà mãn nguyện khi một mình đi dọc bãi biển. Bà có ý chí của một người đang vật lộn với điều gì đó bất khả trong suy nghĩ, với tới điều gì đó không thể nắm bắt. Cách duy nhất để thoát khỏi tầm mắt của bà là trở ra biển. Tôi lại lội xuống và lần này bơi ra xa, quay lưng lại đôi chân hoạt bát của bà. Khi tôi cuối cùng cũng quay lại nhìn bờ, Rose Papastergiadis vẫn đang bước đi. Một người phụ nữ ở giai đoạn đầu tuổi già diện váy đẹp, đội mũ và tản bộ chân trần trên cát.

Bà đang tiến về phía vòi tắm hoa sen trên con dốc gỗ nơi các du khách rửa cát khỏi chân. Đó cũng là điều bà đang làm. Rửa sạch đôi chân vẫn còn dính với cơ thể bà. Tôi ngâm mình trong nước cho tới khi mặt trời lặn và khi tôi vào bờ, những con medusa đã xuất hiện khắp nơi. Tôi vẫn tiếp tục bơi trong khi đang mặc quần jean và lần này tôi nhìn thấy một đám medusa tụ tập, tôi dùng tay gạt chúng ra, đầu hụp dưới nước, đạp chân bơi qua dưới làn nước của Địa Trung Hải. Tôi bị chích ở bụng và ngực nhưng đó không phải điều tồi tệ nhất từng xảy ra với tôi. Khi tôi lên khỏi mặt nước, tôi tìm kiếm dấu chân của mẹ trên cát. Ở đây và ở đây. Tôi nhặt một cái que và vẽ hình chữ nhật quanh hai dấu đầu tiên đã in xuống và được bảo quản ở Almería, miền Nam Tây Ban Nha. Đó là dấu chân của Rose Papastergiadis.

Các ngón chân của bà xòe ra, bàn chân bà dài bởi bà cao, có lẽ là trên một mét tám mươi, bà là động vật hai chân và có bằng chứng rằng bà đã đi rất thư thái. Những dấu chân này là thứ ghi lại mọi điều về bà; cô con gái đầu tiên trong gia đình vào đại học; người đầu tiên cưới một người nước ngoài và vượt qua eo biển xám xịt, lạnh giá để tới vùng biển Aegea ấm áp, lấp lánh; người đầu tiên vật vã với một bảng chữ cái mới; người đầu tiên từ bỏ vị chúa mà mẹ bà đã cầu nguyện và sinh ra một đứa con gái có làn da sẫm màu trái với màu da sáng của bà, thấp người trong khi bà lại cao; người đầu tiên tự mình nuôi con. Bà ở đây, sáu mươi tư tuổi, rửa sạch cát khỏi chân. Thủy triều sẽ cuốn trôi đi những dấu bàn chân in trên lớp cát rắn ẩm ướt, trước khi bác sĩ phẫu thuật có thể bắt gặp chúng.

Tôi sợ bà và sợ thay cho bà.

Sẽ ra sao nếu bà không nói đùa về chuyện cắt chân? Nếu bà thực sự làm điều đó, nếu bà cắt lìa đôi bàn chân, tôi phải làm thế nào để giữ cho bà nguyên vẹn và còn sống? Làm thế nào tôi có thể bảo vệ bà và làm thế nào tôi có thể bảo vệ bản thân trước bà? Tôi đã dõi mắt nhìn Rose Papastergiadis từ ngày tôi chào đời, cẩn thận không tỏ ra mình đang quá cảnh giác.

Con lúc nào cũng quá xa cách, Sofia.

Không, tôi luôn ở quá gần.

Tôi không bao giờ được nhìn vào sự thua cuộc của bà với tất cả những điều tôi biết, bởi tôi sẽ biến nó thành đá với lòng khinh thường và nỗi buồn của tôi.

Thủy triều đang lên. Khi đi dọc bãi biển, tôi nhìn thấy cô bé lúc nào cũng nằm trên cát để cho các chị em mình vùi cát lên chân làm thành đuôi nàng tiên cá. Họ đang thay thế chân của cô bé bằng một mỏm cát. Tôi đi tới chỗ cô bé và dùng tay đào cát cho tôi khi thấy cổ chân của cô bé rồi sau đó dùng hết sức kéo cô bé khỏi ngôi mộ cát. Các chị em của cô bé thét lên và chạy về phía mẹ chúng đang ngồi hút thuốc cách đó vài chiếc ghế xếp. Cô ta vứt điếu thuốc xuống cát và chạy về phía tôi, sợi dây chuyền vàng nặng nề quanh cổ cô ta quăng quật từ phải sang trái trong khi cô ta nguyền rủa tôi. Tôi bỏ chạy nhanh, thật nhanh, nhanh hơn một con thằn lằn luồn qua những tảng đá, cho tới khi tôi tới được lều cứu thương.

Lá cờ cảnh báo medusa màu vàng đang tung bay. Juan kể với tôi rằng hội đồng quận lo ngại du khách sẽ không tới bãi biển này nữa. Họ đang bận rộn lên chiến lược gọi là “Kế hoạch Medusa”, khuyên những người đi tắm biển “đề phòng mối đe dọa biết chích ở các vùng biển nông”. Cậu ta cười và sau đó cắn một quả táo đỏ mọng nước. “Chị biết đấy,” cậu ta nói, đi khỏi chỗ tôi, “lũ sứa tràn ngập là do số lượng kẻ thù tự nhiên của chúng như rùa và cá ngừ suy giảm cộng với những thay đổi về nhiệt độ và mưa trên toàn cầu.” Cậu ta mang sandal đi đi lại lại. Cậu ta có mùi biển. Bộ râu lấp loáng. Cậu ta mảnh dẻ, có nước da nâu và lúc này thì đang thưởng thức quả táo tươi ngon, giòn tan. Cậu đi về phía tôi và gạt vài sợi tóc khỏi mắt tôi. Các ngón tay của cậu ướt nước táo. Cậu đang nói với tôi điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha.

“Tôi có vẻ mềm yếu hơn chị, và chị dường như cứng rắn hơn tôi. Chị có nghĩ điều đó đúng không, Sofia?”