← Quay lại trang sách

Giết mẹ

Mẹ tôi đang mặc váy hoa hướng dương và ngồi trên chiếc ghế đối diện bức tường. Chân bà đã xỏ lại đôi dép lê, chiếc mũ rơm nằm trên sàn, như thể bà đã ném nó xuống trong cơn giận dữ.

“Con à?”

“Vâng, con đây.”

Tôi chờ mong bà kể cho tôi tin vui.

Đôi mắt bà dính chặt lên tường.

Như thể đôi chân bà là những kẻ đồng mưu với bà, luôn thì thầm với nhau và lập kế. Bà đi dép vào để che giấu đôi chân hoạt bát khỏi ánh mắt tôi.

“Cho mẹ xin ít nước, Sofia.”

Agua con gas, agua sin gas. Tôi nên chọn thứ nào?

Tôi mở tủ lạnh và áp má sát cửa tủ. Bà đã phản bội tôi. Suốt những năm qua, tôi không bao giờ mất hy vọng bà sẽ phục hồi nhưng bà không muốn cho tôi hy vọng. Tôi rót cho bà một cốc nước không vừa ý bà và tự hỏi liệu bà có khi nào thèm ăn sau khi đi bộ. Tôi tìm thấy một quả chuối mềm và nghiền nó với sữa để bà có thêm sức lực đi tiếp. Và tiếp. Và tiếp. Bà lấy chiếc đĩa theo cách một nữ thánh tử vì đạo với cơ thể hoàn hảo đang phải chịu đựng gian khổ vì một mục đích không thể hiểu được. Đôi mắt cụp xuống. Đôi môi mím chặt. Đôi bàn tay mềm oặt.

Bà đang đói.

“Con bị cháy nắng và dính đầy cát này,” bà nói.

“Vâng, hôm nay là một ngày thật tuyệt. Thật kỳ diệu. Mẹ đã làm gì?”

“Không gì cả. Như mọi khi, không gì cả. Có gì để làm đâu?”

“Chà, nếu mẹ thấy buồn chán, mẹ có thể cắt bỏ bàn chân.” Tôi giũ cát và rong biển khỏi mái tóc ướt và rối bời. “Con đã nghe về kế hoạch cắt chân của mẹ. Mẹ khiến con nhớ tới người ăn xin làm gãy chân mình để mọi người cho bà ấy tiền.”

Sau đó, bà tấn công tôi. Đó là một bài ca bạo lực và bà hát cho tôi nghe như một con chim sơn ca ác độc gân cổ lên hót.

Mái tóc rối không chải của tôi đẩy lùi bà. Tôi đã lãng phí thông tin của mình. Tôi đã kích động vì cảm xúc dâng trào trong khi bà kiềm chế và lạnh lùng.

Đôi mắt xanh của bà buồn và khốn khổ.

Tôi nắm lấy tay bà để an ủi bà. Bàn tay mỏng manh và tê cứng.

Bà nói với tôi bà sợ ngủ.

Bà giật tay ra và bắt đầu thét lên. Như thể một que diêm bị bất cẩn thả xuống một bể dầu. Bà vẫn chưa thỏa mắn trong khi tiếp tục xúc phạm mọi người và mọi thứ xuất hiện trong đầu bà. Bà thở gấp, hai má đỏ bừng, giọng bà the thé và run rẩy. Cơn thịnh nộ trông như thế nào? Nó giống như đôi chân què quặt của mẹ tôi.

Khi lẻn vào phòng tắm, tôi vẫn có thể nghe thấy bà tuôn ra những câu thù hằn. Bà đang giật chết tôi bằng lời nói của mình. Bà là cột điện và tôi là con khỉ nằm trên đất, run rẩy nhưng vẫn thở. Tôi tắm và cảm thấy vết medusa chích nhói lên dưới làn nước ấm. Chúng xúi giục tôi làm một điều gì đó tàn ác nhưng tôi vẫn không chắc điều ấy là gì. Say nắng, bỏng rộp và thâm tím, tôi đã chuẩn bị cho những thứ đó. Tôi chải tóc và kẻ mắt, kéo dài nét ở đuôi mắt. Tôi không chắc mình diện đồ để làm gì, nhưng tôi biết là một điều gì đó quan trọng. Ingrid và con ngựa của cô vẫn còn ở trong tâm trí tôi. Dù sao, cô đã cho tôi một ý tưởng có lẽ trước nay vẫn luôn ẩn nấp trong tôi. Tôi có thể nghe thấy Rose đang gào lên đòi thêm sữa cho vào chuối của bà.

“Được thôi.”

Tôi đi vào phòng khách, nhẹ nhàng lấy chiếc đĩa ta khỏi đôi tay lừa bịp, dối trá của bà (nhưng không tấn công như đôi môi bà) và đổ thêm sữa vào đĩa. Lần này, tôi cho thêm mật ong. “ít nhất, hãy để con lái xe đưa mẹ đi một vòng,” tôi nói.

Tôi bất ngờ khi bà đồng ý. “Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Chúng ta sẽ đi tới Rodalquilar.”

“Rất tốt. Mẹ đã không ra ngoài cả ngày hôm nay.” Bà đói cồn cào sau chuyến đi bộ và xúc những thìa hỗn hợp chuối đưa qua đôi môi mỏng với sự thèm ăn mới mẻ.

Đẩy chiếc xe lăn của bà lên ô tô là một công việc khốn khổ. Đó là tối thứ Bảy và ngôi làng chật ních các gia đình cùng con cái của họ. Tôi đoán mẹ và tôi là một gia đình. Toàn bộ việc nâng vác không là gì với tôi. Tôi có thể nâng chiếc ghế lên cao quá đầu với cơn thịnh nộ quái vật mới xuất hiện của mình. Mẹ tôi đã chọn giữ con gái bà lại một chỗ, mắc kẹt mãi mãi giữa hy vọng và tuyệt vọng.

Khi bà cuối cùng cũng ngồi trong chiếc Berlingo và tôi thì đang loay hoay với số mo, bà nói rằng bà chẳng cần gài dây an toàn.

“Con sẽ coi đó như một lá phiếu tin tưởng.”

“Con đang chờ ai đến ở Rodalquilar à, Sofia?”

“Chẳng có ai mà con biết cả.”

Tôi chọn con đường gập ghềnh để cắt ngang qua dãy núi trước khi chúng tôi đi vào đường cao tốc. Buổi tối ấm áp. Mẹ tôi mở cửa sổ để nhìn lên bầu trời đen kịt. Có những đống đổ nát với biển ĐẤT BÁN gắn trên những cây cọc hoen gỉ cắm xuống nền đất cứng. Gần các đống đổ nát, ai đó đã tạo ra một khu vườn. Một cây xương rồng nở hoa bị đổ nghiêng vì chính những quả lê gai vàng trĩu nặng của nó. Con đường đầy rẫy ổ gà và đá nhỏ, bụi tung tóe lên kính chắn gió.

Tôi đã lái rất nhanh và không thiết gì xung quanh cho đến khi rẽ trái vào đường cao tốc mới.

“Nước, Sofia, mẹ cần nước.”

Tôi dừng ở một trạm dịch vụ và chạy vào cửa hàng mua một chai nước cho Rose. Một chồng đĩa phim khiêu dâm nằm trên quầy tính tiền cùng đủ loại móc đeo chìa khóa, một chai rượu vang miền quê lẻ loi và một con lợn đất để tiền tiết kiệm.

Khi chúng tôi lại lên đường, đồng hồ trong chiếc xe thuê báo 8.05, nhiệt độ 25 độ C, vận tốc 120 cây số giờ. Tàn tích một vòng đu quay bỏ hoang đứng trong sa mạc giống như một cái miệng ngoác cười cay đắng lần cuối.

Tôi dừng xe ở làn khẩn cấp. “Mẹ con mình hãy cùng ngắm hoàng hôn,” tôi nói.

Chẳng có hoàng hôn để ngắm nhưng Rose dường như không để ý.

Chiếc xe lăn được đưa ra ngoài và mất mười lăm phút để nhấc nó ra. Rose dựa vào tay và vai tôi khi bà hạ người ngồi vào ghế.

“Con đang chờ cái gì vậy, Sofia?”

“Con chỉ đang lấy lại hơi thở.”

Một chiếc xe tải trắng từ xa đang đi về phía chúng tôi. Trên xe chất đầy cà chua được trồng dưới lớp nhựa của những trang trại nô lệ sa mạc ngột ngạt.

Tôi đẩy mẹ tôi ra giữa đường và để bà ở đó.