← Quay lại trang sách

Chương 141 Phạt chép môn quy ba ngàn lần (1)

Thần Tiêu thánh địa, Thánh Chủ phong, Thánh Chủ điện.

Trên Thánh tọa, cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ bao phủ trong màn sương sấm sét.

Còn trên ghế đầu tiên bên dưới Thánh tọa là lão đạo sĩ vẻ mặt bất thiện: “Nhị sư đệ, đệ lừa ta!”

Màn sương sấm sét của Thần Tiêu Thánh chủ có chút ba động, dò hỏi: “Cớ sao sư huynh lại nói vậy? Bản tọa chưa từng lừa huynh?”

Lão đạo sĩ hừ lạnh nói: “Trước kia chúng ta đã thương lượng dùng ba điều kiện để đổi Thần Tiêu Long Hổ bội đúng không?”

Thần Tiêu Thánh Chủ gật đầu: “Vâng, nhưng sư huynh vẫn chưa trao Thần Tiêu Long Hổ bội đến tay ta.”

Lão đạo sĩ vô cùng ấm ức: “Nhưng, không phải đã đưa cho đệ một bản truyền thừa rồi đó sao?”

“Vậy thì đối với đệ mà nói Thần Tiêu Long Hổ bội chẳng qua chỉ là một tín vật đúng không nào?”

“Thánh địa chúng ta cả vạn năm nay đâu phải chỉ mình sư đệ không có tín vật?”

Màn sương sấm sét của Thần Tiêu Thánh chủ dần dần bình ổn lại: “Hóa ra sư huynh đang nói chuyện này.”

Lão đạo sĩ sững sờ: “Không phải chuyện này thì đệ tưởng ta nói chuyện gì? Còn có chuyện gì khác sao?”

Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu: “Không có, cho nên ý của sư huynh là Long Hổ bội mất thì vẫn phải trả thù lao cho sư huynh?”

Lão đạo sĩ khẽ nói: “Trước kia sư đệ đã đồng ý rồi mà, một ngựa đổi một ngựa, Long Hổ bội đổi một tòa linh phong tu luyện.”

“Giờ tuy Long Hổ bội đã mất nhưng sư huynh đã ra tay cứu khuê nữ của đệ một trăm vạn linh thạch và đùi chim đại bàng năm mươi vạn linh thạch thì nên trả cho sư huynh chứ!”

Thần Tiêu Thánh chủ khẽ gật đầu: “Thù lao sư huynh cứu Hi nhi và thù lao đùi chim đúng là bổn tọa nên trả cho sư huynh.”

“Nhưng sư huynh đừng quên Long Hổ bội là do Hi nhi giao cho sư huynh giữ giúp, giờ lại mất trong tay sư huynh.”

“Tín vật Thánh chủ gì đó không quan trọng nhưng giá trị của bản thân Long Hổ bội không phải chỉ có chút linh thạch này!”

“Sư huynh cảm thấy, Hi nhi nên đòi sư huynh đền bù bao nhiêu linh thạch mới hợp lý?”

Thánh chủ vừa nói xong, sắc mặt lão đạo sĩ lập tức trở nên đặc sắc.

“Sư đệ, coi như hôm nay ta chưa từng tới, cáo từ!”

Dứt lời, lão đạo sĩ quay người nhanh chóng chạy ra khỏi điện Thánh chủ.

Thần Tiêu Thánh chủ bình tĩnh nói: “Kỳ thật sư huynh muốn kiếm linh thạch, rất đơn giản.”

Bước chân của lão đạo sĩ ngừng lại trong nháy mắt, cố nặn ra nụ cười: “Sư đệ, mời đệ nói thẳng một chút.”

Thần Tiêu Thánh Chủ nói: “Sư huynh còn nhớ ta từng nói gì với sư huynh không? Thẩm Thiên là con của thần Khí Vận.”

“Chỉ cần sư huynh chịu dốc lòng truyền thụ luyện thể thuật cho hắn, kết thiện duyên với hắn, sau này chắc chắn có thể không ngừng cải thiện cơ duyên, vận khí.”

Nụ cười trên mặt lão đạo sĩ dần cứng lại: “Ha ha, đệ coi sư huynh ta là thằng ngu nên đem ra đùa giỡn đấy à?”

“Tiểu tử kia làm Thánh tử nửa tháng nay đã gây ra không ít xôn xao, không biết bao nhiêu đệ tử phàn nàn.”

“Thậm chí ta thấy đợi khi Phương Thường xuất quan chắc chắn sẽ đánh cho tiểu tử này một trận.”

“Tân Hỏa kinh chưa luyện được thành tựu gì đã xui xẻo đến mức này rồi.”

“Sư đệ nói hắn là đứa con của thần Khí Vận? Đúng là buồn cười.”

“Bảo sư huynh ta thu tiểu tử này làm đồ đệ? Không có cửa đâu!”

Thần Tiêu Thánh Chủ bất đắc dĩ nói: “Sư huynh thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”

Lão đạo sĩ nhếch miệng: “Sở Long Hà ta trước nay đã từng biết hối hận là gì chưa?”

Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Lần này chắc chắn huynh sẽ hối hận, hơn nữa sẽ rất nhanh thôi.”

Lão đạo sĩ cười nhạo một tiếng: “Muốn lừa phỉnh ta à? Nếu sư huynh hối hận, sư huynh sẽ là cháu đệ!”

Vừa dứt lời, lão đạo sĩ khẽ chau mày, sao ông ta cứ có cảm giác như đã nói câu này rất nhiều lần rồi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ phương xa truyền đến tiếng nổ.

Ầm!

Màn sương sấm sét bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ lấp lóe, ánh mắt xuyên qua hư không.

Ông ta bình tĩnh nói: “Là Thánh tử phong, thằng ngốc Phương Thường này đúng là vừa xuất quan đã đến gây rắc rối cho Thẩm Thiên.”

Lão đạo sĩ hả hê nói: “Sao, sư huynh ta đã nói chắc chắn vận khí của tiểu tử này chả ra làm sao mà.”

“Kẻ xui xẻo tu luyện Tân Hoa kinh sao có thể là con của thần Khí Vận được? Tiểu tử không bị Phương Thường đánh cho tàn phế đấy chứ?”

Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Ngược lại đấy, Phương Thường sau khi theo huynh học luyện thể vài ngày thì đúng là càng lúc càng…”

Màn sương sấm sét dao động, Thánh chủ thở dài.

Ông ta chậm rãi bước một bước, trước mặt lập tức xuất hiện một cánh cửa hư không.

Thánh chủ bước một bước đi vào cánh cửa hư không, biến mất trong điện Thánh chủ, một bước vạn trượng.

Khi cánh cửa hư không xuất hiện lần nữa, Thần Tiêu Thánh chủ đã xuất hiện trên bầu trời Thánh Tử phong, đứng bên ngoài lôi trận.

Lúc này xung quanh Thánh Tử phong đã có đầy những quần chúng ăn dưa lê hiếu kỳ đang quan sát trận quyết đấu giữa Thẩm Thiên và Phương Thường.

“Móa nó, cuối cùng Thánh tử điện hạ tân nhiệm cũng đánh nhau với Đại sư huynh rồi à? Ta đã mong chờ nửa tháng rồi.”

“Đại sư huynh không được rồi! Đại trận vẫn chưa được phá giải mà cứ xông vào trận miễn cưỡng chiến đấu.”

“Thế nào gọi là Đại sư huynh không được? Là một chiến sĩ thì không được sợ hãi!”

“Trận có mạnh thì đã sao? Người tu luyện mà cứ rụt rè sợ hãi thì sao thành tiên được!”

“Đúng đấy, rõ ràng là Thánh tử tân nhiệm phòng thủ không chiến, nấp trong đại trận hộ sơn.”

“Thánh tử thánh địa chúng ta sao có thể ngay cả dũng khí chấp nhận khiêu chiến cũng không có vậy, đáng thất vọng quá!”

“Đây có lẽ là đời Thánh tử chó nhất của Thánh địa chúng ta! Nếu sau này hắn lên làm Thánh Chủ thì còn đến mức nào?”

“Đệ nghĩ nhiều quá, sư đệ. Người đảm nhiệm vị trí Thánh chủ sẽ là người mạnh nhất, ưu tú nhất được chọn trong mười đời Thánh tử.”

“Có điều sau trận chiến hôm nay chắc các đệ tử quan chiến sẽ không hề kính trọng gì vị Thánh tử này, hơn nữa còn muốn cạnh tranh vị trí Thánh tử.”

“Đúng vậy, đúng vậy, một Thánh tử mà ngay cả dũng khí đối mặt khiêu chiến cũng không có sao được chúng ta tán thành chứ?”

“Haha kiểu ngốc nghếch trong não toàn là cơ bắp như Đại sư huynh thì được các ngươi công nhận à?”

“Biết rõ đại trận hộ sơn có thể cản được cả Hóa Thần kỳ mà còn ngốc nghếch xông đầu vào.”

“Loại thiếu não như Đại sư huynh mà làm Thánh chủ thì Thánh địa chúng ta mới thực sự nguy hiểm đấy!”

“Đúng vậy, bổn cô nương cảm thấy Thánh tử mới không tệ, rất trí tuệ.”

“Rõ ràng có thể dùng đầu óc giải quyết, sao cứ phải đấu với Đại sư huynh chứ?”

“Quan trọng hơn là Thánh tử tân nhiệm rõ ràng đẹp trai hơn!”

“Đây mới là vẻ ngoài mà người gánh vác Thánh địa của chúng ta nên có!”

“Đúng vậy đúng vậy, thật hâm mộ Vân Hi sư tỷ!”

“A...! ánh sáng lôi đình chói mắt quá!”

“Là Thánh chủ, Thánh chủ xuất quan giáng lâm!”

“Mọi người đừng nói nữa, mau chuẩn bị cung nghênh Thánh Chủ đi!”