← Quay lại trang sách

Chương 142 Phạt chép môn quy ba ngàn lần (2)

“Tham kiến Thánh Chủ giáng lâm!”

Nhìn thấy Thần Tiêu Thánh Chủ xuất hiện, đông đảo đám đệ tử còn đang xì xào bàn tán vội vàng cùng nhau khom mình hành lễ.

Các đệ tử đều vô cùng tôn trọng vị truyền kỳ Thánh chủ dùng sức cá nhân đã nâng cao lá cờ, dẫn dắt Thánh địa phát triển này.

Thần Tiêu Thánh Chủ khẽ gật đầu, thân thể giấu trong màn sương sấm sét giống như một vị Thần điều khiển lôi điện giáng lâm trần thế.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Thánh Tử phong, chậm rãi nâng tay phải lên nhẹ nhàng búng ngón tay một cái.

Lập tức, mười Thần thú lôi đình vô cùng sáng chói kia đều tan đi hóa thành hư vô.

Phương Thường bị điện giật biến thành người bạn bè quốc tế cuối cùng cũng thoát thân.

Thánh chủ nhìn Phương Thường mặt mày tràn đầy bất khuất, phẫn nộ, ngang tang, trong giọng nói không hề có chút ba động tình cảm.

“Phương Thường, con là đệ tử chân truyền mà phạm thượng, tự tiện xông vào sơn môn Thánh tử ở.”

“Bổn tọa phạt con quay mặt nhìn tường sám hối một tiếng, sao chép môn quy bản môn ba ngàn lần.”

“Không cho phép sử dụng pháp thuật, không cho phép Vân Đình chép giúp con.”

“Bút tích của con bổn tọa có thể nhận ra được.”

Thánh Chủ vừa dứt lời, gương mặt Phương Thường vốn tràn đầy bất khuất...

Nét ngang tàng trên mặt không còn sót chút gì.

Vẻ mặt Phương Thường đầy đau khổ: “Sư tôn tại thượng, đệ tử có thể không chép môn quy mà đổi sang hình pháp khác được không?”

Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Năm ngàn lần.”

Khóe miệng Phương Thường giật giật: “Sư tôn, con...”

Giọng Thần Tiêu Thánh chủ không chút cảm xúc: “Tám ngàn lần.”

Phương Thường vội vàng nói: “Sư tôn, ý của con là con không hề có ý kiến gì với hình phạt của người. Năm ngàn lần, năm ngàn lần là đủ rồi.”

Thần Tiêu Thánh Chủ khẽ gật đầu, bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Thiên: “Thiên nhi, gần đây tu luyện như thế nào?”

Thẩm Thiên hơi khom người: “Tạ ơn sư tôn lo lắng, hôm nay đồ nhi vừa đột phá Trúc Cơ kỳ.”

Hắn vừa nói dứt lời, xung quanh Thánh Tử phong lại lập tức dậy lên sóng gió.

Cái gì, tu vi của Thánh tử sư huynh chỉ vừa mới đột phá Trúc Cơ kỳ?

Tu vi như vậy dựa vào cái gì mà đòi đảm nhiệm vị trí Thánh tử của Thần Tiêu Thánh địa?

Dựa vào cái gì khiến các đệ tử khác tâm phục khẩu phục?

Trong lúc nhất thời, chúng đệ tử dưới Thánh Tử phong xì xào bàn tán.

Đối mặt với điều này khóe miệng Thẩm Thiên hơi nhếch lên, trong lòng thấy cực kỳ vui vẻ.

Kháng nghị đi, tốt nhất là tất cả các đệ tử chân truyền đều viết một lá thư kháng nghị gửi lên Thánh chủ.

Nếu vậy không chừng dưới áp lực bức bách, Thánh chủ sẽ cho phép Thẩm Thiên rời khỏi vị trí Thánh tử.

Trong lòng Thẩm Thiên đang cảm thấy sắp được như ý nguyện còn Thần Tiêu Thánh chủ thì vẫn ngạo nghễ đứng giữa hư không, bình tĩnh nói.

“Rất tốt, Thiên nhi, mặc dù con ngộ thấu đạo m Dương, cảnh giới sâu xa khó lường, nhưng vẫn cần căn cơ thiết thực.”

“Tương truyền thời kỳ Thượng Cổ, có vị tiên hiền nhân tộc được nhận may mắn, hiểu rõ đại đạo, kết Kim Đan, tịch thành Thiên Tiên!”

“Vi sư hi vọng con có thể như vị chí tôn thượng cổ, đột phá cực cảnh, ngưng tụ đạo cơ vô thượng, tương lai dẫn dắt bản môn quật khởi.”

Thần Tiêu Thánh Chủ vừa nói xong, lập tức các đệ tử chân truyền như suy nghĩ gì đấy, họ càng bàn luận nhiệt tình hơn.

“Mọe nó, dẫn dắt bản môn quật khởi? Ý này của Thánh chủ nghe hơi giật mình đấy!”

“Thánh tử đời trước cùng lắm là chỉ cố gắng tu luyện, đừng để mất mặt bản môn.”

“Vị Thánh tử sư huynh tân nhiệm này rốt cuộc thiên phú cao chừng nào mới khiến Thánh chủ nghĩ hắn có tư cách dẫn dắt bản môn quật khởi?”

“Ngay trước mặt nhiều người chúng ta như vậy mà vẫn nói rằng Thánh tử sư huynh tân nhiệm có hy vọng tương lai dẫn dắt bản môn quật khởi.”

“Đây chẳng phải có nghĩa là nếu không có gì bất ngờ, Thánh tử sư huynh này chính là Thánh chủ đời sau?”

“Triêu kết Kim Đan, tịch thành Thiên Tiên, thời Thượng cổ thực sự có kẻ biến thái đến thế sao?”

“Nghe ý Thánh chủ, hẳn Thánh tử sư huynh tân nhiệm cũng là dạng người này?”

“Cho nên Thánh tử sư huynh đã xây dựng được căn cơ mạnh nhất trên đời?”

“Thật tò mò không biết căn cơ mạnh nhất thiên kiêu tuyệt thế xây dựng cường đại cỡ nào!”

“Các ngươi cảm thấy Thánh tử vừa đột phá Trúc Cơ kỳ, có thể chiến thắng được cường giả Kim Đan kỳ không?”

“Nếu là đạo cơ chí tôn vô thượng chắc chắn siêu nhiên vô thượng, ta cảm thấy hẳn là có thể đánh Nguyên Anh!”

“Ừm, Thánh tử đối mặt với Phương Thường sư huynh hình như khinh thường phải đích thân ra tay, chỉ dùng đại trận để giành chiến thắng.”

“Bổn cô nương cảm thấy chắc chắn Thánh tử mạnh hơn Thường sư huynh nhiều, đánh Nguyên Anh kỳ căn bản chẳng phải chuyện gì lớn.”

“Mặc dù không thể tưởng tượng, nhưng nếu như thiên phú của Thánh tử đúng là cường đại như chí tôn thượng cổ thì thật sự là chưa chắc không có khả năng.

“Dù sao Tiên hiền thượng cổ triêu kết Kim Đan, tịch nhập Thiên Tiên còn khó hơn Trúc Cơ đánh bại Nguyên Anh nhiều.”

“Thánh tử quá tuyệt vời, chẳng những dáng dấp như trích tiên, đã vậy còn có thiên phú vô thượng như vậy.”

“Trúc Cơ đánh Nguyên Anh, đúng là hâm mộ Thánh nữ quá, đạo lữ như vậy chắc chắn rất có cảm giác an toàn!”

...

Đúng vậy, nói ngươi được dù ngươi có được hay không thì vẫn được.

Chỉ vài câu ngắn ngủi của Thần Tiêu Thánh chủ đã khiến câu chuyện hoàn toàn đi lệch vấn đề.

Những đệ tử Thần Tiêu Thánh địa này sau khi bàn luận một hồi đều kiên định cho rằng Thẩm Thiên có thể dựa vào tu vi Trúc Cơ đánh bại Nguyên Anh.

Mấy câu này khiến Thẩm Thiên nghe thấy liền buồn cười, các ngươi đang trêu bổn Thánh tử đấy sao? Chuyện này sao có thể được chứ!

Bảo ta Trúc Cơ kỳ đi đánh Nguyên Anh, vậy khi ta đến Kim Đan kỳ có phải đi đánh luôn Tiên Vương không?

Đúng là buồn cười, giờ cùng lắm ta chỉ có thể đánh được Kim Đan hậu kỳ thôi.

Đối với sự sùng bái của mọi người, Thẩm Thiên không hề cảm thấy đắc ý mừng rõ chừng nào.

Hoàn toàn ngược lại, hắn cảm thấy buồn bữa chưa từng thấy.

Lúc đầu, người ta làm một con gà Trúc Cơ kỳ yếu ớt khá tốt.

Về sau nếu thực sự có người muốn gây bất lợi cho mình có thể cũng chỉ cử một Kim Đan tới.

Nói vậy, Thẩm Thiên mặc bộ Hắc Tê Khải Giáp cộng thêm Hỗn Nguyên Tử Kim chùy đi ngang là xong.

Nhưng hôm sau e là tất cả mọi người đều biết, Thẩm Thiên hắn đã luyện được đạo cơ vô thượng chiến lực vô địch.

Nếu sau này có người ra tay với hắn cho dù không cử Hóa Thần kỳ thì cũng phải là Nguyên Anh kỳ xuất sắc!

Đến lúc đó, hắn làm sao có thể hèn mọn phát triển, tiếp tục sống sót một cách ngoan ngoãn trong giới Tu tiên này chứ?

Lão già họm hẹm Thánh chủ sư tôn này đúng là xấu quá, chẳng có lương tâm gì cả!