Chương 143 Thánh tử sư huynh thu hút ánh nhìn mọi người
Thần Tiêu Thánh Chủ cũng không biết oán niệm trong lòng Thánh tử, mà tiếp tục nói:
“Ngoài ra hôm nay bổn tọa tuyên bố một tin tức quan trọng.”
“Đó chính là, Thẩm Thiên Thánh tử bản môn đã chỉ đạo đệ tử thủ tịch của Kim Liên phong, Tần Vân Địch, cải tiến phương pháp luyện chế Lôi Bạo phù.”
“Bởi vậy bản môn đã nghiên cứu ra m Dương Lôi Bạo phù kiểu mới, uy lực cường đại hơn Lôi Bạo phù bình thường gấp mấy lần.”
“Hơn nữa, giá chỉ bằng một nửa giá của Lôi Bạo phù trước đây, gần đây còn đang được bán giảm giá 20%.”
“Nếu mọi người cần, ngay mai bắt đầu có thể đến Kim Liên phong mua sắm.”
...
Nếu những lời lúc trước Thần Tiêu Thánh chủ nói chỉ là một hòn đá vứt xuống mặt hồ.
Vậy thì tin tức về m Dương Lôi Bạo phù giống như bắn một viên đạn hạt nhân gây nổ xuống hồ nước vậy.
Trong lúc nhất thời, các đệ tử bên ngoài Thánh Tử phong đều sôi trào, tiếng bàn tán khiến bầu không khí lập tức nóng lên.
“Mọe nó, uy lực cường đại hơn Lôi Bạo phù bình thường gấp mấy lần? Vậy chẳng phải tương đương với tu sĩ Trúc Cơ kỳ dốc hết sức ra đòn sao?”
“Thật sự có loại Lôi Bạo phù này sao? Giá còn bằng một nửa giá thị trưởng, còn giảm giá 20% vậy chẳng phải tương đương với giảm 60% sao?”
“Nếu Lôi Bạo phù của Thánh địa chúng ta rẻ như vậy, sau này ra ngoài rèn luyện săn giết yêu thú sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
“Thánh tử tân nhiệm đúng là có thiên tư cái thế, Vân Địch sư huynh nghiên cứu bao nhiêu năm rồi mà cũng chỉ có thể tăng thêm chút uy lực thôi.”
“Thánh tử vừa mới nhập môn đã có thể giúp Vân Địch sư huynh tăng uy lực Lôi Bạo phù lên gấp mấy lần?”
“Xem ra Thánh Chủ nói không sai, Thánh tử sư huynh nhất định là là thiếu niên chí tôn trong truyền thuyết!”
“Ai làm Thánh tử không liên quan lắm đến chúng ta nhưng Lôi Bạo phù cải tiến quá hữu dụng!”
“Thánh tử sư huynh thật tuyệt, chẳng những dáng dấp anh tuấn, còn cơ trí như vậy!”
“Thật hâm mộ Vân Hi sư tỷ quá, đúng là kiếm được món hời nhờ tổ huấn.”
“Sư huynh đảm nhiệm vị trí Thánh tử, đúng là quá xứng đáng!”
“Ủng hộ Thánh tử sư huynh, Thánh tử sư huynh vạn tuế!”
...
Nếu như trước đó Thánh chủ nói Thẩm Thiên có thiên phú vô thượng chỉ khiến mọi người chấn động, miễn cưỡng tán đồng Thẩm Thiên.
Vậy thì lúc này Thánh chủ vừa lộ tin tức về m Dương Lôi Bạo phù đã khiến thái độ của mọi người lập tức nhiệt tình hơn.
Dù sao thiên phú của Thánh tử ngươi có cao đến mấy, tu vi có mạnh mấy thì cũng chẳng có lợi ích gì lớn cho mấy đệ tử bình thường chúng ta.
Nhưng ngươi có thể giảm chi phí lịch luyện giết quái, giúp đệ tử vũ trang tốt hơn.
Vậy thì các đệ tử ra ngoài thí luyện sẽ an toàn hơn, tu luyện tốt hơn.
Như vậy, dù Thánh tử này không có chút tu vi gì thì đã sao chứ?
Từ cổ chí kim người được lòng dân được thiên hạ, điều này quả không sai!
...
Giờ khắc này, Thẩm Thiên đang sững sờ.
Hắn cảm thấy rõ ràng mình chẳng làm gì cả nhưng hình như đã đột nhiên biến thành thần tượng cả tông môn rồi.
Giờ khắc này hắn thành Quế Bá Nhạc rồi!
Điện hạ vừa mới lên làm Thánh tử đã được nhiều sư huynh đệ ủng hộ như vậy, tốt quá rồi!
Giờ khắc này, Bích Liên choáng váng.
Ông ta vừa tới Thánh Tử phong thì nghe thấy Nhị sư đệ tuyên bố một tin tức nặng ký.
Cái gì, tiểu tử này vừa tới Thánh địa đã cải tiến Lôi Bạo phù?
Móa nó, vậy Thánh địa đã chia cho hắn bao nhiêu tiền?
Có phải lão đạo ta đã bỏ lỡ điều gì không?
Thẩm Thiên cảm nhận được nhiệt tình của đông đảo đệ tử dưới Thánh Tử phong, lại nhìn Phương Thường gương mặt u oán bên cạnh bất đắc dĩ lau mồ hôi.
Bổn Thánh tử muốn lặng lẽ sống trên núi, đợi khi nào tu đến Đại Thừa kỳ mới ra ngoài vui chơi.
Sao hở một chút lại có người tìm đến gây rắc rối vậy? Rõ ràng quầng sáng trên đầu đã xanh rồi cơ mà!
Còn cả Thánh Chủ sư tôn nữa, lúc người tâng bốc đệ tử có thể nhẹ nhàng một chút không?
Nào là hy vọng thiếu niên chí tôn ngưng tụ được đạo cơ chí cường dẫn dắt Thánh địa quật khởi?
Sao người không hy vọng con ngưng tụ được chí tôn cốt, đưa Thánh địa thăng cấp thành Thiên đình luôn đi!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Ánh mắt Thẩm Thiên đảo qua tất cả mọi người, suy nghĩ cách để giảm bớt sự tồn tại của mình.
Thánh chủ đã thổi phồng thiên phú của mình thành vô địch cả trên trời lẫn dưới đất, lỡ như có ai đến đòi thách đấu thì sao đây?
Đến lúc đó vị “Thánh tử tuyệt thế hiếm có” vừa ra tay, chưa được vài phút đã bị thiên tài khác treo lên đánh à?
Có rồi!
Trước tiên có thể đề cao thực lực của các đệ tử chân truyền khác của Thần Tiêu Thánh địa, sau này gặp nguy hiểm hay bị khiêu chiến thì sẽ đẩy bọn họ lên!
Cái gì, ngươi muốn khiêu chiến bổn Thánh tử?
Đi đánh bại Phương Thường bại tướng dưới tay Thánh tử trước đi.
Nếu ngay cả Phương Thường ngươi còn không đánh được thì không có tư cách khiêu chiến ta.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên cảm thấy mình phải thăng cấp cho đám Phương Thường mới được.
Dù sao lỡ như người khiêu chiến nào đó thật sự đánh bại được Phương Thường, sau đó lại khiêu chiến bổn Thánh tử tiếp thì phải làm thế nào?
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên chậm rãi đi ra khỏi Thánh Tử phong, hành lễ với Thần Tiêu Thánh chủ: “Sư tôn.”
Thần Tiêu Thánh Chủ gật đầu: “Thiên nhi, Lôi Bạo phù cải tiến của con cống hiến rất lớn đối với bản môn, con có gì muốn nói không?”
Thẩm Thiên bình tĩnh nói: “Khởi bẩm sư tôn, đệ tử đúng là có một điều thỉnh cầu, mong rằng sư tôn có thể đáp ứng.”
Giọng của Thần Tiêu Thánh chủ truyền ra từ trong màn sương sấm sét: “Cứ nói đừng ngại, vi sư đồng ý.”
Thần Tiêu Thánh chủ vẫn chưa nghe thỉnh cầu của Thẩm Thiên là gì mà đã trực tiếp bày tỏ đồng ý rồi.
Thái độ thiên vị này không khỏi khiến trái tim Phương Thường bị rách ra.
Dựa vào cái gì ta cố gắng tu luyện như vậy nhưng sư tôn mãi không hài lòng về ta.
Còn vị Thánh tử mới này chỉ vừa mới bái nhập Thánh địa mà sư tôn lại sủng ái hắn có thừa như vậy.
Chẳng lẽ vì dáng dấp tên này đường đường, anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, tuyệt thế xuất trần sao?
Thế này đúng là không công bằng!
Giờ khắc này, Phương Thường ghen tỵ.
Hắn ta cười lạnh nhìn về phía Thẩm Thiên, hừ hừ
Phương Thường hắn ta muốn xem thử Thánh tử tân nhiệm này có thỉnh cầu gì.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng Thẩm Thiên mở miệng nói: “Sư tôn cho rằng bản môn muốn lớn mạnh, cái gì là quan trọng nhất.”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Trong pháp, lữ, tài, địa của Tu tiên thì công pháp đứng đầu.”