Chương 144 Đệ tử mong Thánh địa, người người như rồng!
Thẩm Thiên gật đầu: “Bản môn đã suy thoái hơn vạn năm qua là vì pháp thuật cấm kỵ bị thất truyền.”
“Chương cuối cùng của Lôi Đế kinh thất truyền khiến các đời thiên kiêu của bản môn đều không thể nào tu luyện lôi pháp đến cảnh giới chí cao.”
“Kể từ đó, thiên tài vốn có thể đột phá Cửu Chuyển Kim Đan chỉ có thể ấm ức dừng lại ở Bát Chuyển Kim Đan.”
“Thiên tôn vốn có hy vọng vượt qua được lôi kiếp, trở thành Thánh giả kinh thế chỉ thiếu chút nữa là chết dưới Thiên kiếp.”
“Bây giờ chương cấm kỵ của Lôi Đế kinh đã tìm được về, đệ tử cả gan khẩn cầu sư tôn hãy phát huy triệt đệ tác dụng của pháp này!”
Thẩm Thiên còn chưa nói xong, màn sương sấm sét bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ đã gợn sóng rõ rệt: “Con có biết mình đang nói gì không?”
“Chương cấm kỵ chí tôn Dùng Thân Hóa Kiếp của Lôi Đế kinh chỉ có Thánh tử và Thánh nữ mới có tư cách tu luyện.”
“Đây là tổ huấn, ý con chẳng lẽ muốn bản tọa vi phạm tổ huấn, truyền bá rộng rãi pháp cấm kỵ sao?”
Thẩm Thiên nhắm mắt nói: “Không phải là truyền bá rộng rãi mà chỉ lựa chọn truyền cho thiên kiêu, cường giả.”
“Sư tôn, trong ba mươi sáu linh phong của bản môn có không ít sư tổ gần cạnh thọ nguyên đang dựa vào linh phong giữ mạng.”
“Tuy khí của linh mạch có thể miễn cưỡng trì hoãn sự già yếu của các vị sư tổ nhưng dù sao cũng chỉ chữa được ngọn không trị gốc.”
“Những vị tiền bối này cống hiến cả đời cho Thánh địa, đều là những tôn trưởng trung thành nhất bản môn, nếu có thể truyền thụ pháp chí tôn cho họ, rất có thể họ sẽ lại đột phá, từ đó tuổi thọ tăng thêm, có thể bảo vệ bản môn thêm vài ngàn năm, thực lực bản môn cũng sẽ nhanh chóng tăng lên.”
“Còn những đệ tử tuyệt thế như Phương Thường sư đệ, Vân Đình sư đệ vì trời xui đất khiến không thể lên được vị trí Thánh tử.”
“Nếu không phải vì họ sinh cùng một đời với đệ tử, với thiên tư tài tình của họ chắc chắn có tư cách tở thành Thánh tử của bản môn.”
“Nhưng vì một quy định không biết từ mấy vạn năm của Thánh địa mà họ đã vô duyên với truyền thừa chí cao của bản môn.”
“Điều này khiến căn cơ tiên đạo của họ không thể nào rèn luyện được trình độ chí cường hoàn mỹ.”
“Con đê dài ngàn dặm bị hủy vì tổ kiến, có lẽ sau này tiền đồ đế lộ sẽ thiếu đi một chút!”
“Vì vậy đệ tử cảm thấy, tổ huấn là những chỉ thị của tiền bối thượng cổ, chưa chắc đã phù hợp với hiện trạng của Thánh địa bây giờ.”
“Đệ tử cả gan xin sư tôn đặc biệt truyền pháp, nếu có làm trái tổ huấn, đệ tử bằng lòng từ bỏ vị trí Thánh tử để trừng phạt tội ngỗ nghịch của mình!”
Thần Tiêu Thánh chủ nghe Thẩm Thiên nói xong liền nói: “Đứa ngốc này, con có biết thỉnh cầu này không hề có lợi cho con không?”
Sở dĩ Thánh địa không truyền pháp chí tôn cấm kỵ cho ai ngoài Thánh tử là để chế hành.
Pháp mà Thánh tử tu luyện hoàn toàn áp đảo những người cùng thế hệ thì mới luôn siêu quần xuất chúng.
Như vậy, các đệ tử khác trong Thánh địa mới có thể cam tâm tình nguyện quỳ bên dưới, vui lòng phục tùng.
Nếu công pháp tu luyện của mọi người đều như nhau, vậy khi đệ tử khác có được cơ duyên lớn thì có thể sẽ vượt qua Thánh tử.
Đến lúc đó tính quyền uy và quyền phát ngôn cảu vị Thánh tử trong một trăm năm này có thể cũng sẽ vì vậy phải chịu khiêu khích lớn lao.
Đề nghị này của Thẩm Thiên đúng là có thể nâng cao thực lực của Thánh địa trong thời gian ngắn nhưng với hắn chỉ có bất lợi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hội tụ trên người Thẩm Thiên, đều lộ vẻ chấn động không sao hiểu được.
Còn Thẩm Thiên thì ngẫm nghĩ rồi vẫn chậm rãi mở miệng: “Đệ tử không muốn làm phượng hoàng trong chuồng gà!”
“Nếu được, đệ tử hy vọng Thánh địa ai nấy đều như rồng, ai nấy đều bước vào tiên đạo!”
“Nếu sau khi Phương Thường sư đệ tu luyện pháp cấm kỵ tu vi tiến nhanh, vô địch trong cùng giai, vậy đệ tử cam tâm tình nguyện nhường vị trí Thánh tử cho đệ ấy, không muối tiếc!”
...
Thẩm Thiên đứng ngạo nghễ trên Thánh Tử phong, từng câu từng chữ âm vang hữu lực.
Trong lúc nhất thời, Tần Vân Địch trợn tròn mắt, Trương Vân Đình trợn tròn mắt, Phương Thường thì há hốc mồm.
Tất cả các đệ tử dưới Thánh Tử phong đều trợn tròn mắt, bọn họ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên đang tỏa sáng.
Giờ khắc này, quanh người Thẩm Thiên như tỏa ra ánh sáng, một loại ánh sáng khiến bọn họ tự ti mặc cảm!
Khuôn mặt Tần Vân Địch đầy vẻ sùng bái, ngưỡng mộ, Trương Vân Đình âm thầm tán thưởng, còn Phương Thường thì sững người.
Thẳng thắn mà nói, Phương Thường thiên phú tuyệt thế, từ khi bái nhập Thần Tiêu thánh địa đến nay chưa từng phục qua mấy người.
Thánh Chủ sư tôn là một, Bích Liên sư bá là một, ngoài ra thì không có ai nữa.
Vậy mà hôm nay, bóng dáng đứng trên Thánh Tử phong kia đã thực sự khắc sâu trong đầu hắn ta.
Trong lòng Phương Thường như có ngàn vạn suy nghĩ cuộn trào không thể bình tĩnh được.
“Hắn đang đề nghị sư tôn truyền thụ cho ta chương cấm kỵ của Lôi Đế kinh, chẳng lẽ hắn không sợ sau khi ta đột phá sẽ uy hiếp địa vị của hắn sao?”
“Nếu ta tu luyện pháp thuật cấm kỵ xong, thực lực vượt qua hắn, hắn tình nguyện nhường vị trí Thánh tử, đúng là tự tin cuồng vọng!”
“Cuối cùng, hắn nói hắn không muốn làm phượng hoàng trong chuồng gà mà thích Thánh địa ai ai cũng như rồng hơn!”
“Hay! Hay cho hy vọng Thánh địa người người như rồng, khí phách lớn, khí phách lớn!”
“Thẩm Thiên, ngươi không hổ là tình địch được ta công nhận!”
“Sau này ta chấp nhận cùng ngươi cạnh tranh trái tim sư muội một cách công bằng!”
Lúc này Thẩm Tiên đứng trên Thánh Tử phong hoàn toàn trở thành tiêu điểm.
Ánh mắt của tất cả đệ tử nội môn đều sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, tràn đầy kính ngưỡng và sùng bái.
Vốn bọn họ cảm thấy vị trí Thánh Chủ hoặc là sẽ thuộc về Trương Vân Đình nhân khí siêu tốt, hoặc là thuộc về Phương Thường thực lực siêu tuyệt.
Nhưng lúc này, trước mặt Thẩm Thiên sư huynh, bất luận là dung mạo khí chất của Vân Đình sư huynh, hay tu vi thiên phú của Phương Thường sư huynh cũng đều chẳng còn là cái gì nữa cả.
Phương Thường sư huynh khiêu chiến Thẩm Thiên sư huynh, kết quả, chưa vào được Thánh Tử phong đã bị Thánh Tử sư huynh dùng trận pháp đánh bại.
Mà Vân Đình sư huynh vốn bình dị gần gũi, cực kỳ được các đệ tử Thánh địa, nhất là nữ đệ tử mến mộ.
Nhưng Thẩm Thiên vừa xuất hiện, nhân khí nữ tính của Trương Vân Đình đã nhận phải đả kích trí mạng.
Về sau, Thánh Chủ lại tuyên bố lôi bạo phù kiểu mới là được hoàn thiện dưới sự chỉ đạo của Thẩm Thiên.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đám nam đệ tử cũng triệt để bị Thẩm Thiên thu hút.