← Quay lại trang sách

Chương 145 Cơ duyên lớn này không dễ chơi! (1)

Lại thêm vừa rồi Thẩm Thiên lại nói chỉ mong trong Thánh địa người người ai nấy đều như rồng.

Chỉ đơn giản như vậy đã khiến cho đông đảo đệ tử thanh niên nhiệt huyết đều kích động đến phát run.

Bất tri bất giác, Thẩm Thiên đã trở thành thần tượng của cả Thánh địa.

Thần Tiêu Thánh Chủ nhìn Thẩm Thiên một lát, cuối cùng lên tiếng: “Việc này có can hệ trọng đại, vi sư cũng không làm chủ được, cần phải triệu tập các trưởng lão của tông môn thương nghị.”

Mặc dù Thần Tiêu Thánh Chủ là chưởng môn đương nhiệm của Thánh địa, nhưng cũng không có nghĩa rằng ông có quyền độc đoán, quyết định được hết mọi việc.

Dù là Thần Tiêu Thánh Chủ thì ông cũng chỉ chấp chưởng Thánh địa một ngàn năm mà thôi, còn có các trưởng lão và các thái thượng trưởng lão phụ quản nữa.

Chuyện sửa chữa tổ huấn Thánh địa thế này, dù là Thần Tiêu Thánh Chủ cũng không có tư cách một mình quyết định, nhất định phải bàn bạc công khai.

Có điều, khi Thần Tiêu Thánh Chủ nói “phải triệu tập các trưởng lão bàn bạc” thì đã tỏ rõ thái độ của mình.

Bởi vì hiện giờ trong cả Thánh địa cũng chỉ có ba người Thánh Chủ, Thánh nữ, và Thẩm Thiên là có được truyền thừa Lấy Thân Hóa Kiếp.

Bọn họ là người có lợi, các trưởng lão và thái thượng trưởng lão khác không có tư cách tu luyện.

Nếu thực sự triệu tập các trưởng lão trong tông môn bàn bạc, đại khái là kiến nghị này sẽ có cơ hội thông qua.

Đến lúc đó, sau này thì không nói trước được nhưng chí ít là thiên chương cấm kỵ mấy trăm năm qua này sẽ được công khai.

Nếu có thể được vậy, thực lực mấy đời đệ tử hạch tâm của Thần Tiêu Thánh Địa sẽ tăng lên vù vù.

Nhưng song song với đó, quyền uy của Thánh Chủ trong các trưởng lão, quyền uy của Thánh Tử trong các đệ tử cũng sẽ bị khiêu chiến.

Có thể nói, nếu không phải lãnh tụ có khí phách lớn, lòng tự tin lớn, sẽ không ai dám đưa ra quyết định thế này.

Thần Tiêu Thánh Chủ tự nhận mình là loại lãnh tụ thế này, mà đệ tử của ông, Thẩm Thiên, cũng thế.

Lại thêm ông cũng là người đã tu luyện Bổ Thiên Đạo Kinh, đích xác không phải người cổ hủ.

Bởi vậy, ông quyết định thử xúc tiến thay đổi biện pháp này một phen!

Cho dù những người khác cũng có thể tu luyện pháp thuật chí tôn này thì sao chứ?

Năm xưa bổn tọa có thể chèn ép các ngươi trở thành Thánh Chủ, sau này cũng có thể.

Đệ tử của bổn tọa chính là con trai của Khí Vận, càng sẽ không thua kém bất kỳ kẻ nào!

◇ ❖ ◇

Lúc này, nhìn Thánh Chủ như Lôi Thần đang trôi nổi giữa hư không và Thánh Tử Thẩm Thiên tựa như trích tiên ngạo nghễ đứng đó, đông đảo đệ tử dưới núi đều ngây dại. Dường như bọn họ nhìn thấy một thời đại mới đang kéo màn che bước ra sân khấu.

Phương Thường chậm rãi siết chặt nắm đấm: “Chờ ta trở thành Kim Đan cửu chuyển, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời xa xăm ngưng tụ ra một con bạch hổ to lớn.

Rống!

Tiếng rống chấn thiên động địa, dường như thương khung nhật nguyệt đều đang rung động dữ dội.

Một bóng hình xinh đẹp bất ngờ xuất hiện từ phía xa xa.

Nàng mặc bạch hổ quang minh giáp, áo choàng bên vai bay phấp phới, tựa như nữ chiến thần.

Đúng vậy, người này chính là Trương Vân Hi. Thân hình nàng và dị tượng đã hòa làm một thể, như phát sáng.

“Trương Vân Đình, Phương Thường, ai cho phép các huynh chạy đến Thánh Tử phong gây chuyện?”

Chỉ một câu thôi, Trương Vân Hi mang theo khí thế ngập trời vọt tới trước Thánh Tử phong.

Đến khi nhìn thấy có Thần Tiêu Thánh Chủ ở đây, nàng mới tỉnh táo lại phần nào: “Nữ nhi bái kiến phụ tôn.”

Thần Tiêu Thánh Chủ nhẹ nhàng gật đầu, tiếng nói vang lên trong lôi quang không chút dao động: “Kim Đan Bát chuyển? Xem như không tệ.”

Trương Vân Hi mỉm cười nói: “Nhờ có Thẩm Thiên sư đệ tìm được chương cấm kỵ về, còn để cho nữ nhi hấp thu được không ít bản nguyên thần lôi, nếu không, con muốn tu luyện thành Kim Đan bát chuyển ít nhất cũng phải khổ tu mấy năm nữa mới dám thử.”

Phương Thường bên cạnh thấy Trương Vân Hi xuất hiện vội vàng nịnh bợ: “Chúc mừng sư muội!”

Trương Vân Hi hừ lạnh: “Đại sư huynh, sao huynh lại chạy tới Thánh Tử phong gây loạn?”

Phương Thường mày rậm mắt to, đầy vẻ xúc động phẫn nộ giải thích: “Sư huynh nghe nói tiểu tử Thẩm Thiên này bắt nạt muội.”

“Sư muội yên tâm, ta đã đặc biệt tìm hiểu. Tổ huấn chỉ nói là nếu tình đầu ý hợp, người có duyên có thể cưới Thánh Nữ.”

“Mặc dù tiểu tử này rất hợp khẩu vị của ta, nhưng nếu hắn dám uy hiếp bắt nạt muội, sư huynh ta tuyệt đối không cho phép!”

Thẩm Thiên hơi sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái hỏi lại: “Tổ huấn nói như thế thật à?”

Phương Thường khẽ nói: “Đương nhiên. Cho nên ngươi đừng có hy vọng lôi tổ huấn ra nói chuyện!”

Phương Tường đang đắc ý, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt Trương Vân Hi bên cạnh càng lúc càng đen.

Thẩm Thiên lại nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Nếu đã vậy, huynh không cần lo lắng. Ta và sư tỷ là trong sạch đó.”

Phương Thường hừ lạnh: “Thẩm Thiên ngươi đừng có hòng lừa gạt ta. Rõ ràng ta đã nghe Vân Phong sư đệ nói ngươi đã song tu cùng sư muội!”

“Ta cảnh cáo ngươi. Ta nguyện ý cạnh tranh công bằng với ngươi. Nhưng nếu ngươi dám bội tình bạc nghĩa với sư muội.”

“Cho dù ngươi là Thánh Tử bổn môn, ta cũng tuyệt đối không đồng ý. Chắc chắn sẽ đánh ngươi!”

◇ ❖ ◇

Thấy Phương Thường không chịu nghe giải thích, toàn thân Thẩm Thiên vỡ nát triệt để.

Con mẹ nó chứ, ta đã song tu cùng Vân Hi sư tỷ sao?

Là cái tên Vân Phong kia nói mò sao?

Tên kia ở đâu?

Bổn Thánh Tử có hai mươi phát liên xạ thần thương muốn cho y nếm thử hương vị!

Ngay cả Thẩm Thiên cũng không chịu nổi, nói gì đến Trương Vân Hi đứng bên cạnh.

Nàng cố nén xem như không nhìn thấy sắc mặt cổ quái của Thẩm Thiên, chậm rãi đi tới bên cạnh Phương Thường.

“Đại sư huynh, Vân Hi vừa hoàn thành bát chuyển Kim Đan thành công, có thể cùng huynh luận bàn một hai chứ?”

Phương Thường đắc ý cười: “Thấy được chưa? Khi muốn luận bàn sư muội vẫn nghĩ đến ta đầu tiên.”

“Sư muội yên tâm, sư huynh ta không phải loại nam nhân cổ hủ, không quan tâm muội có còn tấm thân xử nữ nữa không.”

“Sư huynh ta sẽ cạnh tranh công bằng với Thẩm Thiên. Nếu sư muội cảm thấy…. a a a?”

Phương Thường còn chưa nói xong đã bị Trương Vân Hi hạ cấm ngôn chú.

Ngoài mặt nàng cố nặn ra mỉm cười: “Sư huynh, đừng nói nữa có được không?”

Phương Thường ngẩn người, vô tội hơi gật đầu.

Trương Vân Hi vui vẻ cười, sau đó nhìn xuống dưới núi.

Trong đám người kia có một nam tử áo xanh lưng đeo trường kiếm dáng người thanh tú.

Lúc này, nam tử kia đang lặng lẽ chuẩn bị chuồn đi thì bị Trương Vân Hi gọi lại.

“Vân Phong sư đệ vội vã như vậy làm gì? Bao ngày qua không gặp, tỷ rất nhớ đệ, không bằng cũng luận bàn một hai đi.”