Chương 148 Đệ sờ một cái là được
Dịch: Phương Giai
Nếu đánh nhau thật, cùng lắm thì Thẩm Thiên không cần mặt mũi nữa, mặc Huyền vũ khôi vào, ngạnh sinh sinh bước tới bên cạnh Tần Vân Địch.
Đến lúc đó, súng pháo sư Tần Vân Địch sẽ bị chiến sĩ cận thân trang bị hạng nặng quăng một Tử Kim chùy bay luôn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên cân bằng phần nào cảm xúc, cười nói với Tần Vân Địch: “Không tệ.”
“Sư đệ coi trọng lần xuống núi lịch luyện này như vậy, sư huynh ta rất vui mừng.”
“Nhưng sư huynh ta còn một việc cần nhắc nhở Vân Địch sư đệ.”
Hai mắt Tần Vân Địch sáng rực. Sư huynh sắp dạy mình kiến thức mới sao?
Nghĩ tới đây, Tần Vân Địch tràn đầy khát vọng và tò mò: “Xin sư huynh chỉ giáo, Vân Địch xin nghe.”
Thẩm Thiên khẽ gật đầu, bất đắc dĩ chỉ vào một khẩu phá yêu thương sau lưng Tần Vân Địch: “Dịch họng súng đi.”
“Sư đệ, vĩnh viễn không nên nhắm họng súng của mình vào đồng bọn. Bởi vì, một khi cướp cò, ngươi sẽ phải tiếc nuối cả đời.”
Tần Vân Địch: “???”
Được!
Mặc dù vốn tưởng rằng sư huynh sẽ giảng mấy tri thức âm dương đại đạo cao thâm hơn.
Nhưng lời sư huynh vừa nói cũng không sai. Dù sao mình vẫn chưa quá thành thạo sử dụng m Dương Phá Yêu thương này.
Nhỡ đâu cướp cò thật, pằng một cái ngộ thương hoặc thậm chí giết lầm sư huynh đệ đồng môn.
Tần Vân Địch nghĩ rằng mình sẽ rất hối hận. Nếu vì vậy mà làm sư huynh bị thương…
Ôi, Tần Vân Địch nghĩ mình sẽ tiếc nuối cả đời!
“Cảm tạ sư huynh chỉ điểm. Vân Địch hiểu.”
Tần Vân Địch chân thành nói: “Đệ biết m Dương Phá Yêu thương còn thiếu cái gì!”
“Đệ định nhờ mẫu tôn bổ sung thêm cấm chế đặc biệt lên m Dương Phá Yêu thương, phải giải khai cấm chế mới có thể sử dụng.”
“Làm vậy chẳng những có thể tránh cướp cò làm đồng đội bị thương, dù kẻ địch có cướp được vũ khí cũng không thể sử dụng ngay.”
“Sư huynh không hổ là sư huynh, khi đệ còn lo lắng làm sao để gia tăng uy lực, huynh đã nghĩ tới tính an toàn.”
Nghe lời tán dương tự đáy lòng của Tần Vân Địch, cảm nhận ánh mắt sùng bái của Tần Vân Địch, Thẩm Thiên hoàn toàn cạn lời.
Được thôi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó đi!
Dù sao thì bệnh sợ hỏa lực không đủ của tiểu tử này cũng không phải vấn đề xấu.
Có một kho thuốc nổ đi theo bên cạnh, cảm giác khá an toàn đấy.
Chỉ cần tiểu tử này đừng mất tập trung rồi tự bạo là được.
◇ ❖ ◇
Chuẩn bị đủ ba người có khí vận tốt, tiếp theo Thẩm Thiên sẽ đi hẹn người cuối cùng.
Mà Trương Vân Hi có được màu vàng lộng lẫy nhất lại chính là vị quan trọng nhất trong đoàn lịch luyện.
Theo Thẩm Thiên nghĩ, mình có thể lấy được đại cơ duyên này không, tám phần là phải xem vị này có cho được hay không.
Nếu mình đoạt lấy đại cơ duyên thuộc về Phương Thường rồi xảy ra nguy cơ khí vận không gánh được, sẽ vứt sang cho Trương Vân Hi luôn.
Chiến lực và khí vận của Trương Vân Hi đều không thua kém Phương Thường, lại thêm có Thẩm Thiên bên cạnh, không có lý do gì không trụ được!
Phiền toái duy nhất là bà nương này quá cường thế, đi theo bên cạnh e là không đảm bảo sẽ nghe lời.
Được rồi, tới Thánh Nữ phong hỏi thử xem đã!
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên bèn dẫn theo ba người Quế công công, Tần Cao và Tần Vân Địch đi tới Thánh Nữ phong.
Ba người vừa đến dưới chân Thánh Nữ phong chợt nghe tiếng nổ kịch liệt vang lên trên núi.
Một giây sau, một cái bóng màu vàng đỏ từ trên Thánh Nữ phong bắn ra như đạn pháo, bay xa trăm trượng.
“Được! Sau khi sư muội bế quan đột phá đến bát chuyển Kim Đan, quả nhiên sức chiến đấu đã mạnh hơn trước đó!”
“Uy lực của Hỗn Nguyên Thần Lôi là vô tận. Sư huynh chịu thua, chờ thành Kim Đan cửu chuyển sẽ lại đến luyện cùng!”
Dứt lời, cái bóng màu vàng đỏ kia cũng không quay lại Thánh Nữ phong mà bay vèo đi xa.
Thẩm Thiên có thể mơ hồ nhìn thấy Trương Vân Hi ngạo nghễ đứng trên Thánh Nữ phong.
Dưới chân nàng dẫm lên một nam tử áo xanh mặt mũi sưng vù, không thể nhận ra được dung mạo.
Trương Vân Hi xắn tay áo đang định đuổi theo đối phương, bỗng nhiên hai mắt sáng lên. Nàng đã thấy Thẩm Thiên.
Vèo!
Ánh sáng màu vàng lóe lên, Trương Vân Hi đã hiện ra trước mặt bọn Thẩm Thiên.
“Thẩm Thiên sư đệ, ngươi đến Thánh Nữ phong của ta là có việc gì sao?”
Trên mặt Trương Vân Hi tràn đầy chờ mong và mơ ước.
Thẩm Thiên nhìn ống tay áo vẫn còn xắn cao của nàng, nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn muốn nói là: Không có việc gì, chỉ đi ngang qua thôi. Chào sư tỷ. Tạm biệt sư tỷ.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Tần Vân Địch bên cạnh đã nhanh nhảu lên tiếng:
“Sư tỷ, Thẩm Thiên sư huynh muốn xuống núi lịch luyện, nên cố ý tới đây mời sư tỷ kết đội đi cùng.”
Nghe Tần Vân Địch nói vậy, hai mắt Trương Vân Hi lập tức sáng lên.
Nàng gật đầu nói: “Đúng là người tu tiên chúng ta nên thường xuyên xông xáo, hồng trần luyện tâm.”
“Sư đệ đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ, cũng là lúc nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, củng cố tu vi bản thân.”
Nhưng Trương Vân Hi chỉ tò mò một điều. Thẩm Thiên đột phá cảnh giới ra ngoài lịch luyện cần gì phải mang theo nhiều người bên cạnh như vậy? Kết đội sao?
Càng quan trọng hơn là, Quế công công và Tần Cao thì thôi, dù sao hai người này cũng là thái giám người hầu bên cạnh hắn.
Nhưng vì sao Tần Vân Địch cũng muốn đi cùng? Không phải tiểu tử này ghết nhất là bôn ba lịch luyện sao?
Đương nhiên, cùng là sư huynh đệ đồng môn, Tần Vân Địch tiến bộ cũng tốt.
Nghĩ vậy, Trương Vân Hi bèn hỏi: “Sư đệ định khi nào thì chính thức xuất phát?”
Thẩm Thiên suy tính, hẳn là cơ duyên hắn nhìn thấy trên đầu Phương Thường kia sắp tới rồi.
Nhưng hiện giờ Phương Thường đang bị Thần Tiên Thánh Chủ phạt vì vi phạm môn quy, đoán chừng trong thời gian ngắn không thể ra khỏi nhà.
Nhưng thứ cơ duyên này rất huyền ảo, khó nói rõ ràng, dù sao thì trong một chớp mắt đã có một vạn biến cố có khả năng xảy ra.
Cho nên Thẩm Thiên quyết định vẫn nên mau chóng tới vị trí xảy ra cơ duyên này xem có thể bố cục sớm không.
Hắn mỉm cười trả lời Trương Vân Hi: “Nếu tỷ tỷ không ngại, càng nhanh càng tốt.”
Nghe vậy, Trương Vân Hi hơi sững sờ. Càng nhanh càng tốt sao?