Chương 149 Sư tỷ càng dữ, kẻ địch càng sợ
Dịch: Phương Giai
Sư đệ muốn mình đi lịch luyện cùng hắn càng nhanh càng tốt sao?
Nghĩ tới đây, Trương Vân Hi khẽ gật đầu: “Nếu sư đệ vội vàng như vậy, phiền ngươi chờ một lát, ta đi thay bộ quần áo.”
Dứt lời, Trương Vân Hi hóa thành một tia sáng màu bạc bắn khỏi Thánh Nữ phong, tốc độ khiến cho người ta rung động.
Cùng lúc đó, một vị đệ tử áo xanh trên đỉnh xám xịt khập khiễng đi xuống.
Mặt y đã sưng vù, không thấy rõ dung mạo: “Cảm xạ sư huynh gải gây, in ghi ớ ong lòng.”
Nghe vậy, mặt mo của Thẩm Thiên tối sầm lại: “Ngươi nói cái gì?”
Quế công công đi sau bất đắc gì giải thích: “Y nói là cảm tạ sư huynh giải vây, xin ghi nhớ trong lòng.”
Đệ tử áo xanh kia hưng phấn gật đầu: “Tại khạ gà ý ân ong, ệ ự ạo iên ong, ga ụ ý kanh khà.”
Thẩm Thiên nhìn Quế công công. Quế công công đành phiên dịch: “Tại hạ là Lý Vân Phong, đệ tử Hạo Nhiên Phong, gia phụ Lý Thanh Hà.”
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ giật giật. Vân Hi sư tỷ đánh người thực sự không lưu tình tí nào. Xem xem nàng đánh vị đệ tử Hạo Nhiên phong này thành cái dạng gì rồi.
Chờ lát đã, con hàng này là Lý Vân Phong sao?
Mặt mo của Thẩm Thiên tối sầm lại: “Sư đệ, ngươi nói ngươi là Lý Vân Phong sao?”
Lý Vân Phong điên cuồng gật gật cái đầu sưng vù: “À a, à a ư phuynh.”
Câu này không cần Quế công công giải thích, Thẩm Thiên nghe hiểu được: Là ta, là ta sư huynh.
Là ngươi thì dễ rồi. Đột nhiên Thẩm Thiên chỉ lên Thánh Nữ phong: “Sư đệ xem kia, Vân Hi sư tỷ.”
Lý Vân Phong đột nhiên run lên, nhìn lên Thánh Nữ phong: “Ái ì? Ỷ ỷ ới ồi sao?”
Y còn chưa nói xong, chợt cảm thấy gáy mình rất đau, sau đó thì trời đất quay cuồng.
Nhìn Lý Vân Phong hai mắt trắng dã ngã lăn xuống đất, Thẩm Thiên đen mặt cất tử kim chùy đi: “Cuối cùng cũng tìm được tiểu tử ngươi.”
“Quế bá, phiền ông tới chỗ Tống chưởng quỹ, hỏi lấy một viên đoạn ức đan tới đây. Có việc cần.”
Sau đó là thời khắc đại khoái nhân tâm, trong không khí tràn đầy khí tức sung sướng.
◇ ❖ ◇
Sau khi thoải mái phát tiết một trận vào Lý Vân Phong, Thẩm Thiên cho y ăn đoạn ức đan.
Tới lúc này đã trôi qua một canh giờ, Trương Vân Hi cũng từ trên Thánh Nữ phong đi xuống.
Nàng cởi Bạch hổ minh quang giáp ra, đổi sang một thân áo trắng như tuyết.
Búi tóc vốn được buộc cao sau lưng lúc này được thả bên vai tung bay theo gió, tỏa hương thơm nhàn nhạt.
Nếu trước đó Trương Vân Hi tựa như một vị nữ chiến thần, thì lúc này nàng như một đóa bạch tuyết liên thanh khiết.
Tĩnh mịch, thanh nhã, đoan trang, nhẹ nhàng như tiên tử.
Trương Vân Hi chậm rãi từ Thánh Nữ phong đi xuống, vốn tưởng rằng bọn nam nhân này sẽ phải rung động vì mị lực của mình.
Song, khi nàng đi tới trước mặt mọi người, dung nhan tuyệt mĩ dần chuyển thành màu đen.
Bởi vì trong số bọn nam nhân trước mắt đây. Hai tên thái giám hoàn toàn không có cảm xúc gì với vẻ đẹp của mình.
Tần Vân Địch đang lôi kéo vạt áo Thẩm Thiên hỏi thăm thủy nghịch âm dương đại đạo.
Còn Thẩm Thiên thì đang cúi đầu tiêu hủy dấu vân tay, dấu quyền, dấu chân trên người Lý Vân Phong.
Lúc nãy bổn cô nương mất hơn một canh giờ nghiêm túc đứng cửa sổ sửa tóc mây, ngắm gương hoa chỉnh tà váy phí công cả rồi à?
Tràng hạt Cửu Tử trong ngực Thẩm Thiên run lên điên cuồng, nhắc nhở: “Chủ nhân, nhiều lắm, nhiều nhiều lắm!”
“Ta cảm giác được trên người Vân Hi tỷ tỷ đang điên cuồng trào dâng oán niệm. Cực kỳ nhiều!”
Thẩm Thiên khẽ giật mình, nha đầu Cửu Nhi này lại cảm nhận được oán niệm sao?
Hơn nữa còn là cảm nhận được từ Vân Hi sư tỷ?
Nghĩ vậy, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn Trương Vân Hi.
Không thể không nói, Vân Hi trong bộ phục sức mới này thực sự là xuất trần thoát tục.
Dung nhan vốn đã tuyệt mỹ, phối hợp với khí chất cao lạnh thánh khiết, tựa như tiên nữ mới hạ phàm.
Sau khi cởi Bạch hổ quang minh giáp, Trương Vân Hi bớt đi vài phần hung hăng kiêu ngạo, nhiều thêm vài phần ưu nhã.
Không thể không nói, giá trị nhan của cô nương Trương Vân Hi này đã tiếp cận được Thẩm Thiên một cách tương đối rõ ràng trực quan.
Trước mặt Trương Vân Hi, EQ của Thẩm Thiên chợt phát huy tác dụng: “Sư tỷ mới thay váy sao?”
Trương Vân Hi khẽ nhếch khóe miệng: “Chỉ tùy ý đổi một chút thôi.”
“Không ngờ vẫn bị sư đệ nhìn ra.”
Tràng hạt trong ngực Thẩm Thiên dừng run rẩy, thông báo lại: “Hết rồi, không con tí oán niệm nào.”
◇ ❖ ◇
Thẩm Thiên nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Nhưng sư tỷ à, chúng ta chuẩn bị ra ngoài lịch luyện mà, vì sao tỷ lại muốn sửa soạn như vậy?”
Vì sao Thẩm Thiên lại muốn cùng Trương Vân Hi ra ngoài lịch luyện? Thứ nhất là vì có thể nhờ vả hào quang của nàng.
Thứ hai chính là bà nương này ngày nào cũng mặc chiến giáp, lúc nào cũng đằng đằng sát khí người sống chớ lại gần.
Dẫn theo bà nương này ra ngoài sẽ không cần lo có chuyện người lạ ngấp nghé dung nhan của nàng mà tới gây sự.
Bây giờ sư tỷ đổi sang trang dung thế này, giá trị mị lực tăng lên biu biu biu chỉ trong chớp mắt.
Nếu Thẩm Thiên dẫn theo nàng cùng ra ngoài lịch luyện không phải là điên cuồng chiêu phong dẫn điệp sao?
Cái gì mà sư huynh Động Thiên, thiên kiêu Thánh Địa gì đó, nếu cứ ào ào xông tới thì phiền phức biết bao.
Trương Vân Hi không biết Thẩm Thiên nghĩ vậy nên hỏi lại: “Ta sửa soạn như vậy có gì không ổn sao?”
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Sư tỷ sửa soạn quá đẹp mà, chúng ta ra ngoài lịch luyện sợ là sẽ không ngừng gặp phải phiền phức.”
Sư đệ khen ta quá đẹp sao?
Trương Vân Hi hơi đỏ mặt, hoàn toàn không để ý tới nửa câu quan trọng phía sau.
Nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Vậy sư đệ thấy ta lúc trước xinh đẹp hơn hay bây giờ xinh đẹp hơn?”
Thẩm Thiên lau mồ hôi. Mấy nữ nhân này không thể lý trí một chút sao? Ở tu tiên giới giá trị nhan sắc quan trọng vậy sao?
Vốn còn tưởng sư tỷ là một nữ nhân không xem trọng giá trị nhan của mình, không ngờ nàng cũng giống hệt các cô nương khác.
Chẳng lẽ các nàng không thể lý trí một chút sao? Đẹp trai không phải lỗi của ta!
Được rồi, vì an toàn Thẩm Thiên quyết định sẽ lừa gạt sư tỷ một chút.
Tính toán một lát, hắn bèn hỏi: “Sư tỷ muốn nghe lời thật lòng sao?”
Trương Vân Hi nghiêm túc khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Sư đệ cứ việc nói thẳng.”
Thẩm Thiên bèn đáp: “Đệ vẫn khá thích khi sư tỷ mặc chiến giáp hơn, tư thế rất hiên ngang.”
Thực ra hắn còn nửa câu sau: Anh tư dữ dội, càng giết càng sướng.
Sư tỷ càng dữ, kẻ địch càng sợ.
Sẽ bớt được rất nhiều trận đánh nhau!