← Quay lại trang sách

Chương 170 Phược Tiên đằng biến dị bạo động!

Thẩm Thiên lấy Tử Kim chuỳ ra, thả Nhâm Thủy Thần Lôi vào đó.

Tử Kim chuỳ màu tím ánh kim lập tức trở nên đen nhánh, tản ra uy áp nặng nề.

Thẩm Thiên tự tin, với cây chùy này trong tay, trên cơ bản có thể vung một chùy xử lý một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong bình thường.

Cho dù là Chân nhân Kim Đan kỳ, nếu bị Thẩm Thiên đến gần cũng có thể bị trọng thủy thần chùy đập cho trở tay không kịp phải bỏ chạy.

“Bằng vào tu vi hiện tại, thế lực và số mệnh của mình, nếu bình nguyên Mê Vụ có nguy hiểm thật, hẳn là cũng có thể cố thử!”

“Vẫn không chắc chắn lắm. Được rồi, để đề phòng vạn nhất, vẫn nên vũ trang cho mình đến mức cực hạn đi.”

Nghĩ vậy, Thẩm Thiên lấy ra một chồng lôi bạo phù lớn cất vào trong ngực.

Sau đó, hắn buộc Liên Xạ Thần thương vào sau lưng, lúc nào cũng sẵn sàng thôi động trận pháp mà bắn.

Ngoài ra, Thẩm Thiên cũng cân nhắc có nên trang bị Huyền Vũ khôi giáp luôn không.

Hắn nghĩ lại, hiện giờ còn chưa gặp phải nguy hiểm, không cần phải căng thẳng quá như thế.

Dù sao thứ kia cũng được luyện bằng mai rùa, dù đã được luyện chế, tạo hình quả thực không đến nỗi xấu lắm.

Nhưng Thẩm Thiên vẫn cảm thấy vác một bộ khôi giáp hình mai rùa trên người sẽ không tương xứng với khí chất của mình.

Sau khi vận chuyển được mấy đại chu thiên, Thẩm Thiên đứng dậy, đang định ăn một chút điểm tâm, nghỉ ngơi một lát.

Đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên ngoài cửa, rùng cả mình.

“Á, không được. Ô ô a a…”

Thẩm Thiên căng thẳng, vội mở cửa sổ ra, nhìn theo hướng tiếng kêu.

Chỉ thấy ở hướng cửa đông của thành Mê Vụ đã bị linh vụ bất ngờ bao phủ.

Từng tảng đá lớn màu xanh đen từ trong linh vụ bắn ra, nặng nề đập xuống đất.

Lực tác động của những tảng đá này cực kỳ mạnh, có thể đập sập nhà cửa, nện nứt mặt đất, gây nên động đất nghiêm trọng.

Sau khi những tảng đá lớn kia rơi xuống, mặt đất rạn nứt rất nhanh, từng cây dây leo nhô ra từ giữa vết rạn.

Những cây dây leo này ngắn nhất cũng dài mười mấy trượng, trong đó còn có cả những dây dài tới trăm trượng, như những con mãng xà to lớn.

Đúng vậy, căn cứ theo hình dáng thì những cây dây leo này chính là đặc sản quý giá nhất bình nguyên Mê Vụ: Phược Tiên đằng.

Càng thần kỳ hơn là những gốc Phược Tiên đằng này không cắm rễ trong đất như ở vùng bình nguyên Mê Vụ.

Mà rễ của chúng lại như vô số xúc tu chống đỡ cơ thể linh hoạt ngoe nguẩy, ngoe nguẩy, với tốc độ cực nhanh,, không kém các tu sĩ tiên đạo tới chiến đấu.

Tiếng kêu thảm Thẩm Thiên vừa nghe được là của một vị tu sĩ Kim Đan kỳ đang chiến đấu với Phược Tiên đằng.

Vốn y còn tưởng mình may mắn, có thể săn giết được Phược Tiên đằng cực phẩm trong Mê Vụ ở thành này.

Kết quả, y hoàn toàn không địch lại được loại dây leo khổng lồ biến dị này, bị một xúc tu vươn ra đâm vào cơ thể.

Thẩm Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng vị Chân nhân Kim Đan kỳ kia bị dây leo len vào trong cơ thể, rồi toàn thân héo đi rất nhanh.

Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, thân thể tràn trề tinh nguyên đã như gỗ mục, khô cạn vỡ nát.

Loại Phược Tiên đằng đặc biệt này đáng sợ hơn rất nhiều lần so với Phược Tiên đằng mà các tu sĩ gặp được ở bình nguyên, sức chiến đấu nào có chỉ tăng gấp bội.

Hoặc có thể nói… chiến lực này mới là uy thế thực sự của Phược Tiên đằng. Những dây trước kia chỉ là hàng thứ phẩm!

“Quả nhiên là gặp nguy hiểm. Làm sao mà cả thành Mê Vụ cũng bị công phá thế này!”

Thẩm Thiên căng thẳng, vội vàng điều khiển Liên Xạ Thần thương bay vào tay phải, tay trái đã nắm sẵn một xấp lôi bạo phù.

Cùng lúc đó, hắn hét lên với mấy người Quế công công đang đi vào phòng: “Gặp nguy hiểm. Rút lui!”

Thực ra mấy người Quế công công cũng đã phát hiện ra nguy hiểm nên mới chạy đến chỗ Thẩm Thiên.

Sắc mặt Trương Vân Hi hiếm có một lần có vẻ nghiêm trọng: “Linh vụ này có thứ gì đó quái lạ!”

“Bên ta mới thăm dò, ngoại trừ cửa thành phía tây, các cửa thành khác đều đã bị linh vụ phong bế!”

“Hiện giờ thăm dò thần niệm trong thành Mê Vụ đều bị ảnh hưởng, ngự kiếm phi hành cũng không ổn định.”

Ngự kiếm phi hành là dùng thần niệm và pháp lực để điều động pháp khí, từ đó ổn định khống chế phi kiếm dưới chân phi hành.

Nếu chỉ có pháp lực mà không có thần niệm khống chế chính xác, thì pháp khí sẽ giống như cái xe thiếu tay lái, rất dễ gây ra tai nạn giao thông.

Thẩm Thiên nhíu mày: “Linh vụ này lại biết vây thành chủ trước rồi mới xâm lấn, khẳng định là có cường giả mưu đồ.”

“Sư tỷ, chúng ta tránh bọn Phược Tiên đằng này trước đi, nghĩ cách mau chóng chạy tới cửa thành phía tây để phá vây!”

Thẩm Thiên cũng không định nhảy ra đánh nhau, dù sao tu vi hiện tại của hắn cũng mới ở Trúc Cơ sơ kỳ.

Cho dù hắn có thiên phú mạnh một chút, thì tối đa cũng chỉ có thể đánh được vài Chân nhân Kim Đan kỳ mà thôi.

Nhưng lúc này Thẩm Thiên ngẩng đầu nhìn thì thấy thậm chí còn có cả Tôn giả Nguyên Anh xuất hiện trên hoàng cung.

Lúc này, một hơi bảy vị Tôn giả Nguyên Anh ra mặt, vị nào vị nấy đều cực kỳ cường đại.

Vậy mà bọn họ cũng bị mấy gốc dây leo dài trăm trượng cuốn chặt lấy không cách nào thoát thân.

Nếu Thẩm Thiên tùy tiện gia nhập chiến cuộc, vạn nhất gặp phải cây quái cấp Nguyên Anh kỳ, chẳng phải là sẽ bị hút khô chỉ trong vài phút thôi sao?

Lúc này tự vệ vẫn là quan trọng hơn!