Chương 171 Loài người kia, ta muốn hút khô ngươi! (1)
Trương Vân Hi khẽ gật đầu. Mặc dù nàng kiêu ngạo nhưng không phải kẻ ngu xuẩn không biết tiến thối.
Nước Vụ Ẩn dựng nước nhiều năm như vậy đương nhiên sẽ có con át chủ bài bảo vệ thành chủ.
Lúc này là thời điểm bảo vệ bản thân và đồng đội đầu tiên.
Nàng rút Bạch Hổ kiếm từ sau lưng ra, che chở cho mọi người tiến tới cửa thành phía tây.
Không thể không nói, có được bát chuyển Kim Đan, chiến lực của Trương Vân Hi là vô song.
Nàng đi tới đâu, chỉ cần có Phược Tiên đằng dám ngăn cản, trên cơ bản đều bị chặt đứt chỉ bằng một nhát kiếm.
Mũi Bạch Hổ kiếm lướt tới đâu, chất lỏng màu xanh đen bắn tung tóe tới đó, trát xuống mặt đường bê bết hỗn độn.
Thẩm Thiên thì cực kỳ tự giác làm công việc “nhặt thi”, chăm chỉ thu lại hết những đoạn dây leo bị đứt kia.
Dù sao cũng là Phược Tiên đằng, hơn nữa còn là loại biết đi, là một loại biến dị cực phẩm đó!
Thu số dây leo này lại, sau này lấy ra luyện chế phược tiên tác, làm sao mà không thơm được.
Nhìn Trương Vân Hi hiên ngang cường đại, Thẩm Thiên nhẹ nhàng thở ra.
Quả nhiên, đưa theo Vân Hi sư tỷ đi lịch luyện là lựa chọn đúng đắn.
◇ ❖ ◇
Nhưng sức mạnh của Trương Vân Hi đã bị bọn dây leo khổng lồ chú ý tới.
Chỉ chốc lát sau đã có ba gốc Phược Tiên đằng dài hơn trăm trượng lao tới chỗ Vân Hi.
Thực lực của ba gốc Phược Tiên đằng này vượt xa mấy gốc mà Trương Vân Hi đã chém giết.
Dù là độ bền bỉ hay độ linh hoạt, thậm chí là khả năng phản ứng và phối hợp khi tấn công đều có bứt phá về thể chất.
Ba gốc Phược Tiên đằng liên thủ khiến cho Trương Vân Hi không tìm được đường thoát thân.
Cùng lúc đó, còn có vài gốc Phược Tiên đằng Kim Đan kỳ dài hơn mười trượng cũng bất ngờ đánh đến chỗ bọn Thẩm Thiên.
Chớp mắt, thế cục đã bắt đầu chuyển biến xấu một cách nhanh chóng.
“Ghê tởm. Cho các ngươi xem thử sự lợi hại của ta!”
Đôi mắt híp tịt của Tần Vân Địch lóe hào quang. Hắn ta thả ba mươi sáu khẩu m Dương Phá Yêu thương ra.
Pằng pằng pằng pằng pằng.
Huyền thiết đạn như mưa rào bắn ào ào ra bốn phương tám hướng.
Chỉ trong chớp mắt, đám Phược Tiên đằng bị bắn nát bét.
Cùng lúc đó, trên không trung vọng xuống tiếng quát giận dữ của Trương Vân Hi: “Họ Tần kia, ngươi nhắm chuẩn cho ta!”
Gào!
Dị tượng Bạch Hổ khiếu thương khung chấn động đất trời, hai viên huyền thiết đạn đang bay thì rơi xuống.
Lại là thần niệm mất khống chế, do vậy kỹ năng bắn súng của Tần Vân Địch cũng giảm đi nhiều.
Một vòng bắn loạn kia suýt nữa đã ngộ thương Trương Vân Hi.
Thẩm Thiên nhìn linh vụ rót vào trong thành Mê Vụ càng lúc càng nhiều, lông mày cũng hơi nhíu lại.
“Vân Địch sư đệ, đừng dùng thần niệm điều khiển m Dương Phá Yêu thương nữa. Cầm súng bằng tay mà bắn đi!”
“Nếu không khống chế chuẩn được thần niệm có thể sẽ làm bị thương đồng đội và bản thân. Quá nguy hiểm!”
Tần Vân Địch suy tư một lát, bèn đưa mười khẩu phá yêu thương tới trước mặt mọi người.
“Mỗi người ba khẩu, mang theo bên người để tự vệ. Xong việc nhớ trả lại cho ta!”
Sau đó, Tần Vân Địch đưa tám khẩu phá yêu thương cho Thẩm Thiên: “Sư huynh ta giữ lại mười khẩu chắc là đủ rồi.”
Thẩm Thiên cũng không làm bộ làm tịch, cất cả tám khẩu phá yêu thương vào trong Thương Minh giới: “Mọi người cố gắng đi sát vào nhau, đừng phân tán.”
Lúc này nồng độ linh vụ trong thành Mê Vụ đã khá cao, tầm nhìn bị rút xuống khá nhiều.
Một khi phân tán ra vài chục bước thôi sẽ rất khó tìm lại đồng đội.
Trên thực tế, sau khi chiến đấu với ba cây Phược Tiên đằng, Trương Vân Hi đã xâm nhập vào trong Linh Vụ rồi mất tích.
Không có Trương Vân Hi thủ hộ bên cạnh, thẳng thắn mà nói thì hiện giờ trong lòng Thẩm Thiên rất căng thẳng lo lắng.
Hắn không quá lo lắng cho sư tỷ. Dù sao trên đầu nàng vẫn còn quầng sáng vàng óng kia, muốn chết cũng khó.
Mà là Thẩm Thiên đang lo lắng cho mình. Có lẽ quầng sáng màu xanh lá đậm này chưa đủ để chống đỡ!
Vì vậy, kế hoạch hiện tại là phải nhanh chóng gom lại thành một vòng tròn, mau chóng phá vây chạy tới cửa thành phía tây.
Đoàn người cầm phá yêu thương trong tay, chạy tới cửa thành phía tây với tốc độ nhanh nhất, gặp phải gốc Phược Tiên đằng nào thì sẽ bắn một đợt.
Hiện tại không có gốc Phược Tiên đằng nào có thể chịu được nhiều người tấn công cùng một lúc như vậy, tạm thời coi như an toàn.
Khi mọi người đã thấy được cửa thành phía tây thấp thoáng phía xa xa, đột nhiên có tiếng kêu thê lương từ phía đó vọng lại.
Một vị cường giả Kim Đan kỳ chỉ bước nửa bước nữa thôi là ra được cửa thành phía tây.
Chợt một cây dây leo khổng lồ màu xanh đen đâm xuyên qua ngực y.
Máu tươi bắn ra tung tóe, ngay sau đó thi thể cũng khô héo với tốc độ rất nhanh.
Rất hiển nhiên, mặc dù mê vụ từ phía đông lan tới, cửa thành phía tây tạm thời chưa bị bao phủ.
Nhưng ngay từ đầu vị tồn tại bí mật âm thầm bố cục kia đã không định buông tha cho bất kỳ kẻ nào, đã có bố trí từ sớm.
Phụt phụt phụt.
Từng gốc Phược Tiên đằng cao hơn trăm trượng đột nhiên mọc lên từ dưới mặt đất chỗ cổng thành. Là ba cây Phược Tiên đằng Nguyên Anh kỳ.
Cùng lúc đó, Linh Vụ đang không ngừng lan tràn cũng đã lan tới cửa thành phía tây.
Sinh lộ cuối cùng đã bị chặn đứt, tòa thành Mê Vụ lớn như vậy đã hoàn toàn rơi vào khốn cảnh khó giải.
Khắp nơi trong thành Mê Vụ đều vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Đây đều là tiếng hét tuyệt vọng, trời cao không có đường chạy, địa ngục không có cửa ra.