Chương 172 Loài người kia, ta muốn hút khô ngươi! (2)
Thẩm Thiên nhíu tít mày, hắn không tuyệt vọng.
Bởi vì lúc trước hắn đã thấy được hình ảnh thành Mê Vụ trong quầng sáng của Phương Thường.
Trong đó, hình ảnh thành Mê Vụ mặc dù tương đối tiêu điều nhưng cũng không hoàn toàn biến thành một tòa thành chết.
Nói cách khác, đây không phải tuyệt cảnh. Vẫn có cơ hội thay đổi mọi chuyện, chỉ cần cố gắng chống đỡ tới khi thay đổi tới.
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên nhàn nhạt nói: “Không cần phải sợ, trong Hồng Lâu Nguyệt có trận pháp phòng ngự. Theo ta quay về!”
Nhìn Thẩm Thiên không chút hoảng hốt, trong lòng bọn Tần Vân Địch lại dâng lên cảm xúc sùng bái vô hạn.
Không hổ là Tiên Sư Thánh Tử sư huynh, gặp chuyện không hề sợ hãi, tất cả đều nằm trong sự khống chế.
Không thể không nói, đi theo bên cạnh Thánh Tử sư huynh thật an toàn!
Thẩm Thiên cũng không biết mấy tên này đang nghĩ cái gì, cũng không rảnh mà suy đoán.
Trên thực tế hiện giờ linh vụ đã bao phủ cả thành Mê Vụ, mà hình như linh vụ này còn có tác dụng khiến người ta mê man mơ màng.
Rõ ràng ngươi cảm thấy rằng mình đang tiến lên đằng trước, nhưng thực ra đã chệch hướng từ lâu, vẫn cứ đi vòng quanh.
Trong tình huống này mà muốn quay lại Hồng Nguyệt lâu chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
Đúng lúc này, một tảng đá mà xanh đen to tướng ập tới tấn công đoàn người.
Thẩm Thiên biến sắc, vội vàng né sang bên cạnh.
Oành!
Một cái hố to tướng xuất hiện trước mặt bọn Thẩm Thiên, tảng đá màu xanh bắt đầu chầm chậm rạn nứt.
Rất hiển nhiên, đây là một gốc Phược Tiên đằng Nguyên Anh kỳ, mạnh đến mức đáng sợ.
Vết rạn trên tảng đá màu xanh đen lan ra rất nhanh, chảy ra từng giọt chất lỏng.
Lúc này, gốc dây leo khổng lồ này đã để mắt tới bọn họ.
Quả thực là tai họa ngập đầu!
◇ ❖ ◇
“Biến thân chậm thế à? Xem ta cho mày biến thân này!”
Trong chớp mắt, Thẩm Thiên móc ra mấy trăm tấm âm dương lôi bạo phù từ trong ngực ra, ném vào trong khe hở của hòn đá.
Sau đó, hắn lấy Huyền Vũ khôi và Huyền Vũ thuẫn từ trong Thương Minh giới ra, trang bị luôn lên người.
Một chiến sĩ mặc trọng giáp Huyền Vũ xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngay sau đó, Thẩm Thiên dẫn nổ âm dương lôi bạo phù.
Oành!
Sức nổ mãnh liệt xốc hơn phân nửa nóc nhà hai bên đường bay lên trời.
Tiếng bạo tạc đinh tai nhức óc vang mãi trong không trung.
Chất lỏng màu xanh đen từ trên trời vẩy xuống như mưa, văng vào đám người.
May mà hắn đã nhét phù nổ vào trong tảng đá Phược Tiên đằng, nên dư uy tràn ra cũng không lớn.
Thẩm Thiên mặc Huyền Vũ khôi, tay cầm Huyền Vũ thuẫn, trên cơ bản là không có tổn thương gì.
Không may, cho dù bị mấy trăm tấm lôi bạo phù nổ cùng một lúc, cây Phược Tiên đằng này vẫn chưa chết.
Sau một trận nổ siêu cấp kia, thứ đồ chơi xui xẻo này đã đặc biệt lưu ý đến Thẩm Thiên.
Mà mấy người Quế công công đã bị lãng khí thổi bay trong vụ nổ vừa rồi.
Đúng vậy, nói cách khác, hiện giờ Thẩm Thiên chỉ có một mình.
Nhìn Phược Tiên đằng biến thân hoàn tất, sắc mặt hắn dần đanh lại.
◇ ❖ ◇
Ta sai rồi, ngay từ đầu ta đã không nên đến đây.
Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật. Quả nhiên là không đoạt được.
Có phải thiên đạo chưa hạ đao thật nên ngươi tưởng mọi chuyện dễ quá rồi đúng không?
Lại dám đoạt cơ duyên của người có khí vận siêu tốt?
Giờ thì hay chưa?
Gặp phải nguy cơ cấp diệt thành, mặc dù biết rõ lần nguy hiểm này sẽ không hủy diệt được cả tòa thành.
Bằng vào khí vận của mình, Trương Vân Hi và Tần Vân Địch trên cơ bản là có thể vượt qua được kiếp nạn này.
Nhưng rõ ràng đầu mình còn chưa đủ xanh mà lại dám đi theo.
Ôi chao, nếu còn có lần sau, nhất định sẽ không làm liều thế nữa!
Gốc Phược Tiên đằng Nguyên Anh kỳ này không biết trong đầu Thẩm Thiên đang nghĩ linh tinh cái gì. Nhưng nó biết tên chết tiệt này nhất định phải chết!
Thân hình khổng lồ gần trăm trượng phóng lên tận trời, sau đó nhắm thẳng Thẩm Thiên mà bổ nhào xuống.
Ở giữa cơ thể nó có một vết thương dữ tợn, gần như mở ra một nửa thân thể.
Mặc dù vậy gốc Phược Tiên đằng này vẫn tự tin có thể cuốn lấy nhãi con này rồi bắt lấy hắn.
Nó muốn cắm cái rễ thô to của mình vào miệng thằng nhãi này, khiến cho hắn cầu sống không được muốn chết không xong!
Hút lấy từng giọt tinh nguyên trong cơ thể hắn, nuốt hết vào cơ thể mình.
Dùng máu thịt của hắn chữa trị vết thương mà hắn đã tạo ra.
Nó muốt hút khô thằng người này!
Lúc này, bọn Tần Vân Địch bị dư âm của vụ nổ vừa rồi ép cho bắn sâu vào bên trong màn sương linh vụ nồng đậm.
Thẳng thắn mà nói, bảo một mình đối phó với Phược Tiên đằng đáng sợ kia, Thẩm Thiên cũng hơi run.
Nhìn cây Phược Tiên đằng càng lúc càng gần, hắn cực kỳ sợ.
Mà dường như Phược Tiên đằng có vẻ vô cùng hưng phấn. Nó ngọ nguậy những cái rễ, từng bước từng bước tới gần Thẩm Thiên.
Nhãi con kia, mày còn dám chạy à? Mày còn dám giãy dụa à! Mày còn dám nói à!
Từng giọt từng giọt chất lỏng nhỏ xuống từ vết thương trên thân thể Phược Tiên đằng. Mà thứ chất lỏng này càng chảy ra nhiều, vết thương của Phược Tiên đằng cũng càng khép lại.
Đương nhiên, vì vừa rồi bị Thẩm Thiên nổ rất đau đớn thiếu chút nữa thì mất một nửa cái eo, nên tốc độ khôi phục này cũng không quá nhanh.
Nhưng không sao. Vết thương này khôi phục chậm một chút cũng không sao, việc đầu tiên phải làm là phải hút khô thằng nhãi càn rỡ này.
Phược Tiên đằng gần Thẩm Thiên hơn. Nó dần dần phát hiện hình như thằng nhãi này đã từ bỏ việc chống cự.
Thật sao? Thế mới phải chứ!
Không nên chống cự, cứ để cho ta hút khô mày thoải mái đi!
Phược Tiên đằng giãy dụa thân thể, một nhánh dây leo to thô vươn ra điên cuồng lao tới Thẩm Thiên.